23. và một bầu trời nằm cô độc giữa mùa đông
"Em có thể xin anh một chuyện không?"
Giọng Donghyuck khàn đặc, nghèn nghẹn như chiếc radio cũ kĩ sắp đến giây phút cuối cùng. Mark đỡ mu bàn tay cậu khi ở phía trên, Donghyuck đang ôm chặt di ảnh của mẹ mình trong lòng.
Người Đàn Bà Đỏ, đến phút giây cuối cùng cũng chỉ có duy nhất một tấm hình thời trẻ. Khi bà vẫn còn hồn nhiên và tươi tắn với cuộc đời này, khi bà chưa bị người ta châm chích bằng cụm từ "sa ngã", khi gia đình bà không đột nhiên mất tất cả, bố đưa cổ mình qua sợi thòng lọng còn mẹ thì nằm chìm dưới biển sâu. Đáng ra mọi thứ đã không bắt đầu như vậy, đáng ra mọi thứ sẽ không suy sụp đến thế.
Mark cố gắng để bình tĩnh ngay lúc này, dẫu cho mọi cảm xúc trong lòng đang hỗn loạn, dâng trào và chen chúc nơi cổ họng hắn. Mark gật đầu.
"Dĩ nhiên rồi. Bất cứ thứ gì."
Donghyuck ngước mắt nhìn Mark.
"Em muốn mẹ nằm ở ngọn đồi kia."
Ngọn đồi lộng gió, bình yên đến vô thực.
Nó không hề khó với Mark, với Donghyuck cũng không phải không có khả năng. Chỉ là cậu cần có thời gian để lo liệu, còn Donghyuck thì không muốn mẹ mình phải chờ.
Bà đã chờ quá lâu rồi. Bà đã chờ mãi chỉ để nhìn thấy ngày cậu hạnh phúc, nhưng lúc mọi thứ tưởng chừng chỉ mới bắt đầu, nó đã lặn xuống đáy cùng đại dương. Một biển lửa, một bầu trời đỏ, với sự ra đi của người đàn bà luôn là trung tâm trong hầu hết mọi chủ đề mỗi khi bà xuất hiện. Donghyuck chỉ mong rằng ở một nơi ở mới, mẹ cậu sẽ cảm nhận lại cảm giác an yên. Và nếu có bất kì một bông hoa dại nào vươn lên trên nấm mồ sau này sẽ xanh cỏ, Donghyuck rất sẵn lòng để chăm sóc nó như thể nó là một nữ hoàng.
"Donghyuck, em có muốn khóc không?"
Cuối cùng thì Mark cũng hỏi. Hắn đã chờ để được hỏi câu này từ lúc cả hai chứng kiến ngôi nhà chỉ còn là đống đổ nát, Mark đã luôn muốn hỏi Donghyuck rằng liệu cậu có cần một bờ vai, rằng liệu cậu có cần hắn. Nhưng Donghyuck không trả lời, cậu ôm di ảnh mẹ ngồi vắt vẻo bên bệ cửa sổ – trong phòng Mark. Donghyuck muốn giữ nguyên vẹn cơ thể mẹ, dù nó đã bị bỏng và hư hao phần nhiều, Donghyuck vẫn không muốn bất cứ ai chạm vào mẹ mình nữa.
Và bởi chắc chắn sẽ chẳng có ai ngoài cậu và Mark ở cùng bà lần cuối, vậy nên Donghyuck chỉ nhờ bệnh viện giữ mẹ mình vài hôm. Cậu không tổ chức đám tang, không làm ầm ĩ vì vốn nửa cuộc đời phía sau của bà đã rất ầm ĩ rồi. Donghyuck im lặng như cách cậu chọn để bảo vệ mẹ mình. Có những kẻ vịn lên chuyện này rồi bảo rằng đó là cách Donghyuck trả thù mẹ mình. Không một sự chăm lo tử tế nào, Donghyuck vốn cũng chẳng buồn để vào tai. Sự thinh lặng của Donghyuck khiến thế giới xung quanh Mark cô quạnh vô cùng. Mark cũng chỉ ngồi trên giường nhìn đăm đăm vào cậu, một dáng hình mà hắn chỉ cần vài bước chân là có thể ôm lấy, nhưng lần nữa khi cảm giác ở quán ăn quay về, hắn lại chỉ cảm thấy cậu quá xa xôi.
"Em..." Mark thoáng giật mình, hắn bật dậy ngay lập tức khi cuối cùng cũng nghe Lee Donghyuck lên tiếng. Người ngồi bên bệ cửa sổ quay mặt nhìn hắn, đôi mắt u buồn như ủ cả ngày tận thế vào trong, như thể nếu bất cứ loài sinh vật nào bước vào đó, sự sống của chúng sẽ tiêu biến ngay lập tức. Cảm giác mất mát tột cùng này quá lớn so với cảm giác trống trải của Mark, hắn vội bước đến bên cạnh cậu, đưa tay bao lấy bên kia mặt Donghyuck để cậu tựa đầu lên ngực mình. Donghyuck nói như thều thào. "Em không tin mẹ mình sẽ kết thúc như thế."
Có những thứ dù con người có cố gắng nghiên cứu hay khám phá thì cũng chẳng thể nào giải thích được. Ví dụ như sợi dây liên kết của những thành viên trong gia đình, ví dụ như những thứ liên quan đến linh cảm hay dự đoán, đôi khi nó sai, nhưng đôi khi nó đúng.
Đôi giày cao gót màu đỏ ai đó để lại trước cửa nhà cậu lúc trước, không gian tuy bình thường của căn nhà nhưng chắc chắn đã có người khác xâm nhập vào. Căn nhà bốc cháy của cậu với nguyên nhân là nổ bình ga, và sự trở về một cách đột ngột nhưng trùng hợp của mẹ. Donghyuck không tin tất cả chuỗi sự kiện đó chỉ là tình cờ. Sự nóng ruột và bức bối trong cậu còn nhiều hơn cả tuyệt vọng, và Donghyuck muốn phá hủy nó.
Cậu muốn phá hủy thứ cảm giác xoắn quýt như muốn đốt cháy cậu bằng cách giải quyết mọi khuất mắc của mình.
Nhưng cậu không thể làm một mình.
Donghyuck nghĩ, giờ là lúc cậu có thể cho bản thân tư cách dựa vào Mark.
_
"Theo em tìm hiểu thì đúng là có người từng hỏi hướng đến nhà Donghyuck." Na Jaemin ngồi dựa lưng trên thành ban công sân thượng, một tay vắt lên lan can cầm cây kẹo mút, tay còn lại xoa rối mái tóc của Lee Jeno. "Theo dáng tả thì có vẻ là người quen đấy."
Jaemin đột nhiên ngẩng cao cằm, nghiêng đầu qua nhìn Lee Jeno đang ngồi ngược hướng với mình. Jeno cũng ngồi trên hàng ghế cũ bằng gỗ mà nhà trường để sẵn sau câu thang dẫn lên đây, hai chân thò Jeno qua khoảng hở giữa các thanh lan can, rũ mắt nhìn những người đang không ngừng di chuyển dưới sân trường. Mark hiểu ý ngay lập tức, hắn đút hai tay vào túi quần, chậm rãi bước đến bên cạnh Lee Jeno. Lee Jeno không nói gì, thay vào đó, hắn chỉ về người đang ngồi trên bàn dưới bóng râm của một cái cây lớn góc sân trường. Na Jaemin ngậm cây kẹo mút vào miệng sau đó đẩy nó qua một bên má, cậu bật cười rồi nói bằng giọng chán ghét.
"Thằng nhãi Hong Yongki."
Mark nhíu mày quay sang nhìn Jaemin, bầu không khí yên lặng trong một chốc, sau đó hắn rít lên một tiếng trước khi lao ngay xuống sân trường.
"Mẹ kiếp!"
Mark để lại đúng một câu chửi thề rồi biến mất ngay khi Na Jaemin và Lee Jeno kịp tiếp nhận tình hình. Khi Jeno lần nữa quay sang nhìn Jaemin, cậu lập tức quay người nhìn xuống sân trường.
Sự trở lại của Lee Donghyuck.
Kể từ sau lần lên đồi cùng Mark, Lee Donghyuck không còn đi học nữa. Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, chỉ có những người thật sự để tâm đến cậu như đám của Na Jaemin mới thắc mắc cậu đi đâu. Hơn một tuần vắng bóng Donghyuck, Mark cũng chỉ nói sơ qua tình hình hiện tại của cậu. Donghyuck vẫn ở nhà hắn, đôi khi là lên đồi xem tiến trình thi công phần mộ cho mẹ mình. Cậu chỉ muốn cho bà một chỗ bình yên, Mark lại muốn chuẩn bị mọi thứ chỉn chu nhất cho mẹ cậu. Sự biết ơn bỗng chốc hóa thành nỗi bứt rứt khó nói thành lời, Donghyuck mỗi đêm chỉ lặng lẽ nằm trong vòng tay Mark, để Mark bên cạnh mình như thế mà thôi.
Mark vẫn đi học bình thường, song song đó là tìm hiểu theo sự nghi ngờ của Donghyuck. Cuộc nói chuyện vừa nãy giữa hắn và Na Jaemin không chỉ dừng lại ở ba người biết. Mark đang có cuộc gọi với cậu, và Donghyuck đã nghe hết mọi chuyện.
Ngay khi Mark nhận ra thứ sẽ xảy đến tiếp theo, Lee Donghyuck đã vác một cây gậy bóng chày đến trước mặt Hong Yongki.
Tiếng la hét vang lên khắp sân trường, Lee Donghyuck không ngừng vung gậy xuống, Hong Yongki hoảng hốt tránh né liên tục. Cuộc hỗn loạn diễn ra trong vùng khuất mờ ánh sáng, Na Jaemin và Lee Jeno cũng đồng thời chửi thề một tiếng sau đó chạy vụt xuống sân trường.
Phải có ai ngăn Lee Donghyuck lại, trước khi cậu hoàn toàn mất kiểm soát và Hong Yongki chỉ còn là một thân thể đầy máu.
Nhưng chẳng ai biết được, Lee Donghyuck vốn từng muốn nhuộm đỏ cả cơ thể kẻ đã gây ra nỗi bất hạnh lớn nhất cho cuộc đời mình.
Thế rồi cậu dừng lại, khi sau lưng là tiếng gọi hệt một sự cứu rỗi của Mark.
"Lee Donghyuck!"
Tại sao lại là Lee Donghyuck?
Mẹ cậu không rõ, cậu cũng không biết được. Tiếng Mark gọi tên cậu vang lên như thể hắn vừa kéo cậu đứng dậy khỏi vùng bản ngã tăm tối nhất của đời mình. Donghyuck buông gậy xuống, Hong Yongki chạy biến ngay khi Donghyuck giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào nó. Tấm lưng cậu bất ngờ đập vào ngực của người phía sau, Mark ôm chặt lấy Donghyuck trong lúc không ngừng gọi tên cậu.
Có lẽ hắn muốn mang cậu trở về.
"Donghyuck, em phải bình tĩnh."
Donghyuck nhếch môi cười, cậu vùi mặt vào lòng bàn tay.
"Nếu em thật sự mất bình tĩnh, nó đã không thể chạy đi như thế rồi."
Vòng tay Mark Lee nới lỏng hơn, Lee Donghyuck hít một hơi thật sâu rồi quay lại nói với hắn.
"Em về trước đây. Tối gặp lại nhé."
"Để anh về với em."
Mark dời tay xuống nắm lấy tay cậu, nhưng Donghyuck chỉ lắc đầu.
"Em ổn. Em cũng cần trấn an lại bản thân, để em một mình chút là được. Hẹn gặp anh tối nay."
Mark cắn môi nhìn cậu, trong lòng không hiểu sao lại đôn thúc hắn hãy nói rằng hắn sẽ không để cậu rời đi mà không có hắn. Bao nhiêu nỗi lo âu vẫn còn đó, thế mà dù chỉ một câu đi cùng nhau, Mark vẫn không thể thốt thành lời.
"Ừ." Mark mỉm cười. "Hẹn gặp em tối này."
Donghyuck nắm lấy tay hắn một cái rồi rời tay ra, cậu nhướn mày chào Na Jaemin và Lee Jeno sau đó lững thững bước đi một mình.
Vốn lúc nào cũng một mình như thế, nhưng chưa bao giờ Mark thấy cậu cô đơn đến vậy.
Hẹn gặp em tối nay.
Hy vọng em sẽ giữ lời với anh.
Lee Donghyuck.
_
xin chào, mình là sfrkinbad.
mình muốn nói một chút về sự ra đi của mẹ donghyuck, dù có thể không ai thắc mắc nhưng mình vẫn muốn giải thích về lý do mình để mọi tình tiết bị đẩy đi quá nhanh như vậy (hoặc có thể chỉ mình cảm thấy vậy).
trước hết, mẹ donghyuck ngay từ đầu vốn được mình nhắc đến rất ít trong fic. tuy nhiên cả hai chap điển hình có sự xuất hiện gần như cả chap của bà (chap 4 - đỏ, và chap 19 - Đỏ) đều là có chủ đích. ở chap 4, mình nhắc đến đỏ như một sự khởi nguồn cho mọi chuyện trong đời donghyuck. nhưng không vì thế mà donghyuck ghét hay hận mẹ mình, ngược lại, donghyuck thương mẹ đến mức dù đã trăm ngàn lần nghĩ đến việc từ bỏ, donghyuck vẫn vì mẹ mà ở lại. vì cậu biết, cậu là "màu đỏ" duy nhất của mẹ, cậu cũng là người duy nhất bên cạnh mẹ. đến chap 19, việc mình nhấn mạnh đến màu đỏ và tình yêu mà donghyuck dành cho mẹ một lần nữa ý muốn để mọi người biết rằng, sợi dây liên kết giữa cậu và mẹ mình không đơn giản. về đôi giày đỏ, về cách donghyuck để ý thói quen lẫn hiểu rõ điều mà mẹ mình muốn truyền đạt qua một câu nói, để từ đó lại bắt đầu thêm một bi kịch nữa.
cách mình đặt tên chap. "đỏ" là Lee Donghyuck, nhưng "Đỏ" thì là mẹ Donghyuck. mình không biết có ai để ý không nhưng mình giải thích tên chap vậy đó.
tóc đỏ tập trung vào nội tâm của donghyuck nhiều hơn, vì thế mình không muốn nhấn nhá quá nhiều về sự ra đi hay quá trình khổ đau của mẹ. ở chap 22, ngay từ đầu, mark lee đã để ý rằng cảm xúc của donghyuck như bị "đóng băng", ngày qua ngày đều chỉ dần chìm vào bóng tối như thế, không có sự phát triển nào thêm như kêu gào, khóc lóc, trách cứ, thở than. vậy nên để chuyển sang một giai đoạn cảm xúc mới, mình bắt buộc phải đẩy tình tiết đi nhanh hơn. đó là cách mình hiểu nhân vật của mình.
cả hai chap về đỏ và mẹ donghyuck đều là sự bắt đầu cho chuyện gì đó. ở chap 4 là bắt đầu cho quá khứ, ở chap 19 là khởi nguồn cho tương lai.
có một điều sau khi đọc lại chap này mình mới nhớ. không biết có ai để ý không, ở chap 5 nếu mình nhớ không lầm, lúc mark lee gọi tên donghyuck (lúc donghyuck cầm hộp sữa), cậu đã không hề dừng lại. nhưng mọi người thấy đấy, ở phần này, đã có sự thay đổi.
sau cùng, nếu ai có thắc mắc hay góp ý gì thì mọi người cứ nói nhe, mình rất vui nếu nhận được ý kiến của mọi người.
và cảm ơn mọi người vì đã dành nhiều tình cảm cho tóc đỏ của mình đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com