Hai người là cái đó đó hả?
Tên gốc: Sweaters
https://archiveofourown.org/works/21076376
Tác giả: snapchattingnct
Translator: Tuna
Beta: Tuna / Designer: Cải
Thể loại: College AU, Bạn cùng phòng, Ngọt, Thầm mến, Anh - Mark, Cậu - Donghyuck
Gốc: 1.342 từ
Dịch: 1.560 từ
TRUYỆN DỊCH CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC!
(v〃∇〃)ハ(〃∇〃v)
Hôm nay là thứ năm.
Và thứ năm có nghĩa là Donghyuck sẽ cúp tiết Hóa sinh lúc 8 giờ sáng để ăn bánh kếp (pancake) tự làm với Renjun.
Vừa cắt bánh, Renjun liếc nhìn cái sweater màu kem mà cậu đang mặc. Nó cứ nhìn chằm chằm một lúc lâu trước khi hỏi, "Đây không phải là áo của anh Mark à?"
Trước sự tra hỏi đột ngột của Renjun, Donghyuck nhìn xuống cái áo, hai hàng mày chau lại. Và khi chợt hiểu cái ẩn ý đằng sau câu hỏi, cậu như mắc nghẹn, nuốt không trôi đồ ăn.
Lúc biết Donghyuck thực sự mặc sweater của Mark, mắt Renjun mở to hết cỡ và nở một nụ cười ranh mãnh. Phấn khích tột độ, nó hào hứng hỏi, "Ê từ từ, mày giấu gì tao đúng không? Hai người là cái đó đó hả?"
Cố nuốt miếng bánh còn nghẹn ngay cổ, khuôn mặt cậu ngày càng đỏ hơn. Sau khi hắng giọng, Donghyuck lia mắt đi tứ phía, không dám nhìn thẳng vào nó. "Gì cơ? Làm gì có. Tao hết đồ để mặc nên thế thôi..."
Renjun vẫn cứ nhìn chằm chặp vào cậu trai đang ngại ngùng trước mặt, nhẹ nhàng nói, "Donghyuck. Tao với mày đều biết là mày có nguyên một rổ đồ sạch mà mày còn chưa kịp gấp. Chúng ta còn ra ngoài và giặt quần áo cùng nhau. Mày không lừa được ai đâu."
"Okay, okay." Donghyuck thở dài chịu thua rồi ngả nghiêng vào người Renjun, hạ giọng thì thầm, "Nhưng mày be bé cái mồm được không... Tao thấy mày ơi ồn..."
"Tao? Ồn?" Renjun khẽ cười. Uống một ngụm nước cam, nó nói thêm, "Tao không ồn. Mày mới ồn."
"Thì, giờ mày đang ồn hơn tao đó."
"Chúng ta đang nói chuyện rất bình thường."
"Okay, yeah, nhưng hai đứa mình có thể nào đừng nói về vấn đề này bây giờ được không? Bạn cùng phòng của tao vẫn ở đây..."
"Hả? Nói về sự thật là mày có tình cảm với---," Renjun chưa kịp nói hết câu thì thấy ai đó xuất hiện trong phòng. Nó đưa mắt đôi mắt nhìn thấu hồng trần tới Donghyuck trước khi lấy tay che đi nụ cười của kẻ chiến thắng.
Mark bước vào bếp, đưa mắt nhìn quanh rồi lên tiếng, "Này, Donghyuck ơi, em có thấy—-," Mark bỏ lửng câu nói rồi đặt mắt lên người cậu, đặc biệt chú ý cái sweater kem mà người nhỏ hơn đang mặc. Người nhỏ càng cố ngồi co rúm trên chiếc ghế trước câu nói của Mark như muốn giảm thiểu sự tồn tại của mình trong căn phòng.
Mark mỉm cười đầy ẩn ý trước gương mặt đỏ ửng lên vì bị bắt quả tang của Donghyuck, rồi mặc kệ câu hỏi hồi nãy, "Thật ra thì không có sao đâu."
Khi Mark ra khỏi phòng, Renjun không kiềm được mà cười phá lên. Nó vừa cười khặc khặc vừa đánh vào vai Donghyuck, thở không ra hơi, "Lee vãi cả Donghyuck, mày tiêu rồi. Anh Mark chắc chắn đã biết về tình cảm của mày rồi đồ ngốc."
Cậu mạnh bạo nhét một miếng bánh vào miệng Renjun, cáu kỉnh, "Câm miệng lại. Cho tao xin hai chữ bình yên, xấu hổ vậy chưa đủ hay gì."
"Ha, sao mà tao để mày yên nổi. Sự đau khổ của mày là niềm hạnh phúc của tao." Renjun khịt mũi. Sau đó nó lấy điện thoại từ trong túi, trưng ra nụ cười ác quỷ, "Tao sẽ nói cho mọi người trong group chat biết."
.
Donghyuck đang ở giữa phòng thí nghiệm hóa hữu cơ quan sát dung dịch mất nhãn đang sôi của mình thì nhận được tin nhắn của Renjun. Tới khi mở điện thoại lên thì đập vào mắt cậu là một tấm ảnh chất lượng thấp và hàng loạt tin nhắn chồng chéo lên nhau.
"VL. MARK VÃI CẢ LEE ĐANG CMM MẶC CÁI SWEATER MÀU NÂU CỦA MÀY. ĐCM, MÀY BIẾT VẬY CÓ NGHĨA LÀ GÌ KHÔNG CON CHOS?! LÀ MARKHYUCK REAL MẸ NÓ RỒI! ĐỨA NÀO SHIP MARKHYUCK LÀ ĐỨNG TRÊN ĐỈNH XÃ HỘI!"
Donghyuck ngơ ngác phóng to bức ảnh mờ căm kia, miệng há hốc. Chất lượng của bức ảnh tệ đến mức không cứu nổi, không đùa, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra khuôn mặt đẹp trai của Mark ở đấy, với chiếc sweater nâu mà cậu từng mặc gần đây.
Cậu múa tay trên bàn phím điện thoại, thoăn thoắt nhắn một tràng thắc mắc cho Renjun.
"Ở đâu ra vậy? Mày chụp khi nào? Renjun, vcl cái này nghĩa là gì vậy? Má ơi, giờ tao nên phản ứng như thế nào với thông tin này nhỉ? Và ảnh trông đáng yêu vãi. Tao đang cố phớt lờ cái cảm xúc tao dành cho anh bạn cùng phòng và có vẻ anh ta không giúp gì được rồi."
Renjun trả lời ngay lập tức.
"Chính xác là hai phút trước. Ông í chung tiết với tao tại Đại học Kinh tế. Và cưng ơi, mày cộng một với một đi. Chính xác, ra một tình yêu. Ổng thích mày rõ luôn cậu bé ngu ngơ ơi. Và thêm nữa, mày sẽ không có cơ hội để "cố phớt lờ tình cảm to bự dành cho bạn cùng phòng siêu cấp đáng yêu của tao" nữa. Mày đã quay vào ô mất lượt kể từ giây phút mày ngã vào lòng anh ấy (theo nghĩa đen) ngay từ ngày đầu gặp mặt rồi Donghyuck ạ."
Donghyuck đảo mắt khi đọc tin nhắn của Renjun. Khi tính nhắn trả lời thì Donghyuck thấy ai đó đang chạm vào vai mình. Cậu ngẩng mặt lên khỏi điện thoại, nhìn về phía bạn cùng nhóm làm thí nghiệm.
"Chắc cậu nên tắt lửa đi chứ nhỉ, vì dung dịch của nhóm mình đun đang bốc hơi kìa..."
Nét mặt hiện vẻ bối rối, cậu chuyển sự chú ý trở lại hỗn hợp đang đun sôi mà lẽ ra cậu phải chú tâm đến nó. Thoáng thấy cái ống nghiệm bay hơn một nửa, Donghyuck đặt điện thoại sang một bên và vội tắt bếp. Cậu thở dài một hơi rồi ngượng ngùng mỉm cười với bạn cộng sự, "Hiệu suất phản ứng cao qua ha..."
Vẫy tay ra hiệu, cậu bạn lên tiếng với một nụ cười trên môi, "Nah, cậu làm tốt mà. Dù thế nào thì mấy bạn đáng yêu thường được ưu ái trước mấy cái hiệu suất phản ứng đó." Rồi nháy mắt một cái khiến Donghyuck ngại cả ngày trời, người kia nói,"Gửi lời chúc may mắn của tớ đến bạn cùng phòng đáng yêu của cậu nhé."
.
Cậu hoàn toàn kiệt sức lúc mở cửa căn hộ. Lê từng bước nặng nề qua phòng khách để tới phòng ngủ, cậu thả phịch người một cách mạnh bạo xuống chiếc giường yêu dấu. Nhưng cậu thấy lạ lạ, có thứ gì đó mềm mại chạm vào mặt cậu và chắc chắn nó không phải một trong những cái chăn của cậu bởi nó có mùi giống hương nước hoa mà Mark hay sử dụng.
Ngồi thẳng trên giường, Donghyuck nhìn vào chiếc sweater xanh dương nằm trên mặt nệm. Cậu cẩn thận cầm nó lên rồi bắt gặp một cái ghi chú nhỏ được dán ngay ngắn ở giữa chiếc áo vốn được gấp gọn gàng.
"Ngày mai sẽ lạnh hơn đó nên anh để cái chăn dày cho em. Dù sao thì thêm một chút màu xanh thì em sẽ trông đáng yêu hơn đó :)"
Cậu phải kiềm chế dữ lắm mới không la hét ầm ĩ. Sau đó cậu nhảy xuống giường, hướng thẳng tới phòng Mark.
Donghyuck mở toang cánh cửa của anh bạn cùng phòng mà không báo trước một tiếng khiến người lớn hơn không kịp chuẩn bị tinh thần. Mark ngẩng đầu lên từ cuốn sách giáo khoa, lấy tai nghe ra, đôi mắt mở to. Dường như đã thấy chiếc sweater xanh trên tay Donghyuck, anh cười dịu dàng, "Hử?"
Cậu như mất khả năng diễn đạt từ ngữ và mất một lúc để trấn an bản thân. Thì đó, nói luôn dễ hơn làm mà. Hít một hơi thật sâu, cậu cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Nhưng độ khó của game được nâng lên khi có thêm một Mark cứ nhìn chằm chằm cậu như thể cậu là trung tâm của cả vũ trụ, hết mức chú ý đến cậu.
Bởi vì đầu Donghyuck bây giờ toàn "Mark Lee đáng yêu quá huhu" nên cậu không còn tâm trí để cân nhắc xem mình nên nói gì trước khi thốt ra một cách dứt khoát, "Em thích anh, Mark."
Và khi nhận ra bản thân vừa nói cái gì, đôi mắt Donghyuck mở to đầy sợ hãi. Cậu vội đưa tay lên bịt miệng, nghĩ nát óc để kiếm cách cứu vãn tình hình nhưng đầu thì trống rỗng. Sau khi gom đủ can đảm để ngước lên nhìn vào mắt Mark, cậu hoảng hốt khi thấy người lớn hơn đã rời khỏi chỗ học và đi thẳng về phía mình.
Cậu như ngừng thở khi cảm thấy bàn tay của Mark đưa lên ôm lấy mặt cậu. Anh trưng ra nụ cười rạng rỡ như mặt trời và đôi mắt cong cong hình trăng khuyết mà thổ lộ rằng, "Anh cũng thích em, Donghyuck."
the end.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com