22. Hãy sống cùng nhau đi
Đêm. Nơi những tội ác lên ngôi.
"Ai?...a...a"
Chiếc dùi cui chạm nhẹ sau gáy người cảnh sát nhỏ bé.
"Anh không nên biết tôi là ai đâu, anh chàng cảnh sát đáng yêu."
Người thanh niên thân thủ nhanh nhẹn, kéo lê vị cảnh sát vào nhà vệ sinh gần đó. Rất nhanh, anh chàng sẽ cởi bỏ bộ đồ đen trông ghê sợ kia và khoác lên mình bộ cảnh phục mà ai đó vẫn luôn lấy làm tự hào. Như thế nào nhỉ?
"Đã ngắt toàn bộ camera." Đầu dây bên kia lên tiếng.
"Tốt. Cùng bắt đầu một vài trò chơi nào."
-
"Mẹ kiếp!" Mark quăng tập hồ sơ xuống bàn, gương mặt tái đi, nhợt nhạt và hai mắt thâm quầng, dấu hiệu của một đêm thiếu ngủ lại sắp diễn ra.
"Ohm Thipakorn, sao chúng ta phải làm việc này. Cậu là cấp trên mà không thấy quá đáng hay sao?"
Ohm vẫn chăm chú cho tập tài liệu trước mặt.
Đã một giờ sáng, sở cảnh sát chỉ còn vài người ở lại trực. Đêm nay sẽ là một đêm yên giấc của Mark Pakin nếu như hắn không bị Ohm Thipakorn kéo đến đây, ngồi trong phòng làm việc chật hẹp, với ánh đèn điện sáng quắc và hai con mắt luôn ngước trừng trừng trước màn hình máy tính. Hắn dù gì cũng là tổ trưởng tổ trọng án, còn cậu là sếp ấy vậy mà vẫn ngồi đây nghiên cứu món hồ sơ chết tiệt về tên Arnon, không phải mọi chuyện kết thúc rồi sao, còn điều tra cái gì.
"Anh đừng có cằn nhằn nữa. Tôi có cafe gói, pha đi."
"Tôi không uống cafe gói."
"Tùy."
Hắn ngả lưng trên sofa và chợp mắt một lát, chuẩn bị đi vào cơn mộng đẹp sau nhiều đêm thức trắng theo dõi Arnon.
"Này Mark, anh định ngủ ở đây à?" Ohm tháo chiếc mắt kính đặt sang một góc, hai tay xoa nắn thái dương. Hắn mệt vậy thì cậu chắc không mệt? Ohm muốn điều tra một vài sự việc còn bỏ ngỏ của Arnon.
Y biết gì về những đóa đinh tử, y làm sao biết mẹ cậu thích tranh khảm cổ. Hơn nữa xuất thân của Arnon bình thường đến mức đáng nghi ngờ. Làm sao có thể, khi hắn còn không đăng ký dấu vân tay. Sau lưng hắn còn thế lực nào? Chúng muốn điều gì từ cậu, và tại sao y lại muốn cậu sống không bằng chết? Còn rất nhiều thứ không thể sáng tỏ.
Ohm đứng dậy, đi đến chiếc bảng trắng giờ đã đầy ắp những bức hình và tập tài liệu liên quan đến vụ án 15 năm trước.
Một hình xăm - đóa đinh tử - khảm cổ La Mã - Arnon
Bố - mẹ - và...
Cậu mệt mỏi dựa vào bức tường gần đó. Tốt nhất là nên cần một ly cafe lúc này nếu cậu muốn tỉnh táo và tiếp tục làm việc.
-
Lạch cạch
"Đi thôi."
"Cuối cùng em cũng đến. X."
-
Hành lang trải dài, sở cảnh sát đêm nay rợn ngợp đến lạ. Ohm có cảm giác cơn ớn lạnh đang thấu từng đốt cột sống sau lớp áo sơ mi mỏng tanh. Ánh đèn mờ mờ từ trần nhà rọi xuống khiến mọi thứ bất chợt đi vào cõi u ám, kinh dị.
Ohm tự trấn an mình, bước chân rảo nhanh hơn về phía cuối hành lang, nơi căng tin dành cho giờ giải lao của mọi người trong đội.
Bộp
Chiếc gậy đập mạnh sau đầu cậu. Ohm choáng váng, hai mắt hoa đi. Cố lắc đầu để bản thân lấy lại ý thức. Cậu chỉ thấy bóng dáng mập mờ của một vị cảnh sát và một người mặc bộ đồ tù nhân. Không thể giữ nổi tỉnh táo cậu loạng choạng vài bước và bất tỉnh dưới sàn.
Tiếng chuông báo vang lên.
"Sếp. Khẩn cấp. Khẩn cấp."
Mark bị tiếng chuông báo động đánh thức. Hắn với vội chiếc áo vest trên sofa nhìn quanh phòng. Không có Ohm.
Một toán người chạy về phía hắn.
"Chuyện gì. Nói mau."
"Đội trưởng. Phạm nhân 180294 đã bị đưa đi."
"Khốn kiếp."
Hắn rít lên, và nhận ra điều gì đó. Ohm, đúng rồi Ohm Thipakorn.
Mark chạy đến nhà giam, gọi cho ban trực của tối nay kiểm tra mọi camera. Lối ra vào nhà giam la liệt cảnh sát bị đánh ngất và đang bất tỉnh. Cánh cửa phòng giam mở toang, quả nhiên Arnon đã bị đưa đi. Hắn đỡ một hình cảnh gần đó dậy.
"Nói. Đã có chuyện gì xảy ra."
Người cảnh sát nhỏ bé, mặt mày tái nhợt, vết thương ở cổ nhói lên, cậu cắn răng khẽ cựa mình ậm ừ vài tiếng.
"Tôi... bị đánh bởi... dùi cui điện."
Hắn đặt chàng cảnh sát nằm đó, tay lật đật mở máy.
"Ohm nghe máy, nghe máy đi."
"Trung sĩ Mark, đã tìm thấy đại đội trưởng. Anh ấy bị đánh ngất ở căng tin gần nhà giam."
"Tôi sẽ đi xem cậu ấy. Cậu gọi cứu thương đưa mọi người đi. Phái người theo dõi mọi hoạt động khả nghi cách đây 5 km, bất cứ ai bất thường bắt lại. Tuyệt đối không cho mọi phương tiện lưu thông. Kiểm tra camera khu vực bán kính cách đây 2km."
"Rõ."
Hắn gật đầu và chạy đi.
-
"Cậu tỉnh rồi."
"Khốn nạn rốt cuộc là tên chó chết nào?" Bob rít lên. Hai mắt gằn đầy những tia máu đỏ.
"Luka điều tra sao rồi." Hắn quay ra hỏi cậu.
"Camera trong sở đã bị ngắt kết nối trước đó 1 tiếng đồng hồ. Camera trong khu vực có ghi được hình ảnh của một chiếc xe ra vào gần sở cảnh sát cách đây 500m, nhưng theo điều tra thì biển số xe là giả."
"Chó chết. Tôi mà bắt được chúng nhất định sẽ cho mỗi thằng một phát súng không cần đôi co nhiều lời." Bob hậm hực.
Giờ thì hay rồi, mọi chuyện êm xuôi chưa được bao lâu giờ lại càng phức tạp hơn.
"Bob, Luka hai người ra ngoài đi." Lúc này Ohm mới lên tiếng. Sắc mặt cậu nhợt nhạt hẳn đi.
"Được rồi. Đi thôi."
Cánh cửa phòng khép lại, hắn đi đến đỡ lấy tay cậu, đặt cậu ngồi thẳng dựa lưng sau thành giường.
"Cậu không sao chứ?"
Ohm lắc đầu, nhìn xuống bàn tay của hắn vẫn đang nắm chặt tay cậu. Mark ngượng ngùng rút tay về, quay mặt sang hướng khác.
"Có cần uống gì không?"
"Không cần."
"Cậu nghĩ người đó là ai?"
Hắn ngồi xuống chiếc ghế gần đó, thẳng thắn đối đáp với cậu.
"Tôi không biết." Ohm quay mặt đi, điều này càng dấy lên mối nghi ngờ trong lòng hắn.
Liệu những gì hắn đang suy nghĩ có là thật hay không? Camera trong sở cảnh sát đều bị ngắt kết nối, Ohm bị đánh ngất, không phải là sự trùng hợp chứ. Hắn đã luôn nghi ngờ, Ohm và Arnon có mối quan hệ gì đó, hoặc rất có thể Arnon đã biết cậu từ rất lâu thậm chí còn trước khi hắn gặp cậu. Mark có thể nhìn thấy ánh mắt khác lạ Arnon dành cho cậu, vừa hận thù, vừa yêu thương. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong lúc hắn ngủ? Hắn ước gì mình không ngủ lúc đó, cuộc đời Mark Pakin cuối cùng cũng có cái để hối hận.
"Cậu đang trốn tránh câu trả lời của tôi đó. Đêm qua cậu đã đi ra ngoài, cậu bị đánh ngất ngay căng tin gần nhà giam. Mọi camera trong sở cảnh sát đều bị mất tín hiệu. Cậu nghĩ ai có thể làm được việc này, trừ phi là người trong sở."
"Anh đang nghi ngờ tôi?"
Hắn đảo lưỡi qua hai bên má, ánh mắt đăm đăm nhìn vào bức tường trắng trước mặt. Hắn nên nói hắn đang thực sự nghi ngờ cậu không. Điều khiến hắn chắc chắn để nghi ngờ cậu là dùi cui điện. Nhưng...
Mark đang mắc kẹt trong chính những suy luận của hắn. Hắn vò mái tóc rối, và rít lên những câu vô nghĩa.
"Anh có thể nghi ngờ tôi. Nhưng anh chính là cộng sự tôi tin tưởng nhất." Ohm lặng lẽ nói, rồi kéo chăn trùm kín đầu.
Hắn chết sững với câu nói của cậu. Hắn đang làm cái quái gì thế, hắn đang nghi ngờ chính cộng sự của mình. Có nên không, khi mọi bằng chứng đang chống lại cậu. Hắn nên nghe theo con tim hay lý trí đang thét gào này. Mark tiến gần đến phía giường của cậu, bàn tay hẫng trước không trung, cuối cùng vẫn chẳng thể nào mở lời.
"Khốn nạn." Hắn đạp thật mạnh vào chiếc ghế gần đó, hai tay chống hông ngửa cổ nhìn trần nhà trắng xóa.
"Cậu nghỉ ngơi đi." Hắn nói rồi lặng lẽ bỏ đi.
-
"Sao em tìm được chỗ này hay vậy." Arnon nhìn người con trai đang tỉ mẩn thay cho mình tấm băng gạc quanh bụng.
"Nó đẹp mà đúng không. Khi nào xong việc chúng ta sẽ cùng đến biển anh đi."
"Biển?" Arnon ngạc nhiên, ngẩng lên nhìn người con trai tuấn tú trước mắt mình.
"Ừ. Biển. Chúng ta sẽ sống vui vẻ ở đó. Buổi sáng anh và em sẽ chạy bộ trên cát vàng và ngắm bình minh, đến chiều tối chúng ta sẽ tựa vai nhau cùng nhìn hoàng hôn buông xuống và chào đón đêm đen về. Anh có thích không?"
"Thích." Y đứng dậy, đi đến ôm lấy người thanh niên từ phía sau.
"Hãy sống cùng nhau đi. Sau này, chúng ta hãy sống cùng nhau đi."
Chàng thanh niên khẽ gật đầu ôm lấy người phía sau vào lòng.
Chúng ta nhất định sẽ ở cạnh nhau thôi. Cùng đợi chờ khoảnh khắc tươi đẹp ấy. Một chút nữa thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com