Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

42. Thay cho lời từ biệt


Vụ án của Simon gần đi vào hồi kết, với những lời cáo buộc của các nạn nhân, những bằng chứng mà Mark điều tra được. Ohm đã gặng hỏi hắn suốt hai, ba ngày liền rằng hắn bằng cách nào mà có được những bằng chứng phạm tội của lão. Đáp lại chỉ là nụ cười nửa miệng quê mùa của hắn căng ra. Hắn không nói. Hắn cũng chẳng muốn nói. Đợi mọi thứ dần êm xuôi hắn sẽ nói.

"Ừ. Tao biết rồi." Mark cúp máy, mắt ngước lên trần nhà mà thở dài.

"Sao thế?"

"Ngày mai Simon ra pháp trường. Em có đi không?"

Có đi không? Ohm lặp lại trong trí nghĩ. Đi không? Cậu nên đi hay không? Mọi bi kịch chẳng thể đổ dồn lên đầu lão, hoàn cảnh đưa con người vào bế tắc và khốn khổ. Và lão vùng lên, nhưng lão lệch đường. Rồi lão lao xuống vực, tan xương và nát xát. Ohm vẫn cúi gằm, tay tự mài cạnh bàn. Cậu không nói. Sự thật phũ phàng, với cái lạnh lùng của dòng thời gian chảy xiết làm mỏi mệt dần những suy nghĩ trong đầu. Cậu im lặng.

Hắn đi đến, vẫn lết cái thân tàn tạ mà đi đến. Trông vừa đáng thương mà lại đáng cười. Hắn ngồi phịch cạnh mái đầu nhỏ vẫn vùi dưới vai gầy.

"Có muốn nói chuyện với ông ta lần cuối cùng không?"

Cậu im lặng.

"Muốn nhìn xem ông ta chết như nào không?"

Cậu im lặng. Rồi dòng nước nóng bất chợt chảy dài trên hai má. Và Ohm cứ khóc, ngả vào lòng hắn mà khóc, nước mắt ứa ra, nhòa dần tầm nhìn.

Lão già đáng chết, đáng trách mà cũng đáng thương. Ohm từng nghĩ người trung niên với mái tóc bạc như bố cậu. Cậu đã ấp ủ về một tình thân sâu nặng với lão. Từng nghĩ về những quãng đời khó nhọc luôn có lão đỡ chân đứng thẳng cho khỏi ngã. Vậy mà bao kỳ vọng, bao mong chờ, tan tác như đàn kiến vỡ tổ, rồi thì những con kiến sẽ đi về đâu.

"Không sao." Hắn xoa đầu cậu. "Rồi mọi thứ sẽ ổn. Ở thế giới bên kia biết đâu ông ta sẽ có cuộc sống tốt hơn, đời không phụ ông ta, ông ta cũng chẳng phải tranh giành."

Ohm vùi đầu vào ngực hắn, để nước mắt loang trên manh áo mỏng. Nắng ngả dần, héo hắt vài tia sáng cuối ngày lé lên trên không trung rồi hòa mình trong sương. Hoàng hôn lịm đi, màn đêm căng ra, lan dài cả thành phố. Mọi cảnh vật lại vẩn mình trong đêm đen đặc kịt sương mù.

"Này khoác thêm áo ấm vào." Hắn lăng xăng chống nạng đi đến gần cậu, dúi chiếc măng tô vào người nhỏ hơn.

"Mặc vào đi. Em tính chết cóng à."

Cậu mỉm cười, cầm chiếc áo trên tay, tiến lại gần, hôn lên má hắn, khiến người kia đỏ mặt. Hắn cũng có lúc đỏ mặt, đỏ mặt những khi người nhỏ hơn chủ động với hắn. Mark tủm tỉm cười.

"Đi nhanh rồi về nhá. Trời cũng gần khuya rồi đấy. Em không về, anh ngủ trước. Kệ em."

"Vậy thì em sẽ về nhà em. Kệ anh." Và cậu kệ thật cái gương mặt ngu ngơ vẫn ệt ra sau lưng, quay gót mà đi.

"Này về muộn là anh chốt cửa, khỏi vào thật đấy." Cậu vẫn nghe thấy tiếng hắn hét vọng ra rồi tự mình mỉm cười. Ohm đút tay vào túi áo, thong dong bước trên đường phố lớn.

Những ngày cuối đông trời buốt giá và lạnh tê người. Cậu cảm tưởng chiếc mũi nhỏ của mình lúc nào cũng có thể đóng băng. Chốc chốc Ohm lại đưa tay úp lên mặt mà hà hơi. Màn khói mỏng nhả lên tầng không khí đặc quánh rồi trôi tuột theo cơn gió Bắc ùn ùn thổi về.

Ohm dừng chân trước đồn cảnh sát. Trời không trăng, không sao mà vẫn nhá nhem những màu nhàn nhạt vẽ loằng ngoằng trên bức tường trắng xóa, trông xa ngỡ tưởng tay điêu khắc say rượu vẽ vụng, vẽ trộm.

Một tuần dài không ghé thăm nơi này. Cậu không nhớ, mà cũng chẳng phải quên. Có những dòng kí ức như thước phim cũ không màu lại ùa về nơi trí nghĩ đang dần mỏi mệt. Lục tìm trong cuốn phim đã phủ bụi, Ohm sải bước đi về phía nhà giam. Nơi cậu từng chôn chân ở đây mà đứng nhìn Arnon, nhìn Luka và rồi nhìn lão.

"Cậu đến đấy hả?" Mấy nay khiến người Bob rã rời, hai mắt anh thâm quầng và mặt sạm đen. Người như già đi chục tuổi. Phải rồi! Ohm nhìn anh mà lại tự trách. Mọi trách nhiệm của người Đại đội trưởng dồn lên vai anh, gánh thêm nghĩa vụ của người yêu cậu. Bob thật đáng khen!

Cậu đặt tay lên vai anh, khẽ mỉm cười. "Vất vả cho cậu rồi Bob. Tôi muốn gặp Simon một lát."

"Cứ vào đi. Giờ thì lão có thoát bằng giời. Từ sau vụ của Arnon thì nơi đây một con kiến cũng đừng hòng lọt qua." Rồi anh cười ầm lên, tiếng khanh khách nghe mà vui tai. Cậu cũng cười mà cười trông chua xót, não nề.

"Rồi. Tôi vào nhé!" Bob gật đầu với cậu.

-

"Số 1310. Có người đến thăm."

Cậu thanh niên gục đầu trên gối gầy, ủ rũ thân trai kiệt quệ trong bộ quần áo tù nhân. Hai mắt cậu sâu hoắm, gương mặt xám ngoét, trơ trọi giữa phòng giam tối mịt. Cậu ngước ánh mắt vô hồn về xa xăm, về người đàn ông vẫn hai mắt đã nhòa đi mà nhìn cậu.

Rồi cậu lại cúi gằm. Cậu trốn chạy cho sự tủi khổ và nhục nhã. Bàn tay cậu đã giết, đã tước đi bao cuộc đời non trẻ phía trước. Cậu cằn cỗi và tàn tạ là sự trừng phạt thích đáng. Cậu không muốn thương hại, khi cả cuộc đời về sau cậu cũng chẳng còn hơi mà thương hại mình. Luka rũ đầu xuống đôi vai khúc khuỷu xương. Cậu gầy! Trông gầy đi nhiều quá!

"Luka." Tiếng Ohm khàn đặc, lè nhè trong cổ họng.

"Cậu ổn chứ?" Ohm tự cười cho câu hỏi vô tư đến đau nghẹn của mình. Ổn gì? Tương lai vùi dập trong ngục tù tăm tối, người ta còn đủ sức để cười không, để cố vẽ một câu dài hơi trên khéo miệng rằng tôi ổn không?

"Luka! Mark nói, cố chịu đựng một khoảng thời gian ngắn nữa, anh ấy sẽ giúp cậu. Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Tôi đi đây."

Ohm không chắc với lời hứa vu vơ của Mark rằng sẽ có cách cứu Luka khỏi đó. Hắn từng toe toét mà nói với cậu như vậy. Rồi động lực ở đâu đó khiến cậu tin. Khiến cậu hy vọng một ngày nào đó người thanh niên kia sẽ được ngẩng đầu mà nhìn trời, sẽ cảm nhận nắng mơn trớn trên da, sẽ cười lên khi gió luồn qua chân tóc.

Cậu quay lưng đi, để lại người trơ trọi bó gối trong góc tối. Ohm tiến sâu vào nhà ngục uốm trong gam màu nhờ nhợ. Mùi xú uế bốc lên nham nhảm trong không khí khô lạnh. Cậu thôi bước nữa. Lặng đứng nhìn mái tóc bạc xơ cùng thân già tàn tạ rũ mình giữa nền đất lạnh.

"Đến rồi!" Lão cười ầm lên. Cơn điên trong lão khiến lão ồ lên, rồi khanh khách, khi lại hô hố, khi rên hừ hừ. "Đến rồi. Đến rồi kìa. Ha ha ha. Đến rồi."

Lão điên. Không đủ ác để ép người khác điên thì lão điên. Rồ rồ dại dại. Lão điên!

"Chú!" Ohm nắm hờ trên song sắt đã gỉ mòn. Nước mắt lại tuôn trên má trẻ, hai phiếm hồng nhòa dần giữa dòng nước đang chảy dài.

"Chú!" Cậu gọi. Tiếng gọi nhỏ dần. Đáp lại là điệu cười hềnh hệch của lão. Lão rú lên. Trông thảm thiết!

"Đến rồi đấy! Nó đến rồi kia kìa."

Lão vặn vẹo người, hai mắt lão rực sáng, khi lại gằn đỏ. Miệng lão ngoạc ra cười mà nước mắt lão cứ rơi, tràn trên vết đồi mồi nhăn nhúm, trên hõm má sâu nhơm nhởm, lăn dài trên khóe miệng nẻ khô. Trông lão già bi đát! Lão cùng cực với những tội ác lão gây ra, và giờ lão sắp chết. Ấy vậy, chắc trời thương lão. Trời thương lão để lúc chết lão không còn dằn vặt, để lúc chết lão vẫn còn nhe răng mà cười, để lão quên lãng dần những tội ác lão gây nên.

Ohm đứng đó cho đến khi màn đêm tản dần, bình minh hé sau chân núi phía đông, bừng sáng cả một thành phố. Sương giăng màn, đọng trên lá khô, rủng rỉnh trong không khí. Trời rạng, đêm tàn. Cậu quay lưng với hụt hẫng dần tan.

-

"Bảo về sớm mà đi tới sáng mới về. Em tâm sự với ông ta để lão khỏi dằn vặt khi chết đấy à?" Hắn trách móc cậu, rồi kéo chiếc măng tô đẫm sương đêm treo trên móc áo.

"Ông ấy điên rồi."

"Hả?" Hắn trố mắt nhìn cậu. "Bị điên thật à?"

"Ừ." Ohm thở dài, ngồi phịch trên ghế.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc bằng vài ba tiếng thở ngắt quãng phả lên không trung. Hắn thôi nói và cậu im lặng. Thời giờ dần trôi, mặt trời dần vắt vẻo trên đỉnh đầu. Nắng uốm cả màu vàng ươm xuống thành phố. Vậy mà vẫn chẳng xua nổi cơn buốt căm.

Ohm đứng nhìn thành phố qua lớp kính vẫn còn đọng vài hạt sương mai. Nhìn về phía sở cảnh sát hòa mình trong những tòa nhà lởm chởm.

Đoàng

Tiếng súng xé ngang khoảng không lắng đọng. Tiếng tung hô, rồi xen kẽ những tiếng than hòa cùng tiếng xe cộ, tiếng nói cười. Cuộc sống vẫn vô thường! Nhịp sống vẫn chảy! Dường như chẳng ai để ý mới phút trước có một thân ảnh đang tàn lịm vào hư vô.

Ohm quay đầu, gục vào bờ vai hắn. Cậu khóc nấc lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com