7. Capuchino
Một ngày làm việc mệt mỏi ở sở cảnh sát hình sự Bangkok.
Tiếng chuông điện thoại réo đến nhức óc, tiếng gõ máy chềm chệm va vào nhau, tiếng sột soạt lật dở hồ sơ, tiếng hút vội những tô mì cay còn nóng trên bàn làm việc. Mark một tay gõ máy, tay còn lại bận rộn gắp những đũa mì tương đen bỏ vào miệng, mắt đăm chiêu nhìn về phía màn hình máy tính. Hai chân bận rộn kéo ngăn kéo dưới bàn tìm tập hồ sơ lâu ngày đã phủ bụi. Hắn là thiên tài mà, làm nhiều việc cùng một lúc có khó gì đâu chứ. Nhưng nhìn bộ dạng của hắn lúc này quá lôi thôi, lếch thếch, đến mấy cô trong đội điều tra phối hợp đi qua cũng chẳng thèm ngoái nhìn.
"Đấy nói yêu người ta từ tận đáy lòng, mà nay mới không gội đầu có một hôm thôi đã tránh như tránh tà rồi." Hắn vò mớ tóc rối, tay đẩy gọng kính sắp trượt qua mũi, mắt dáo dác liếc mấy cô phòng trực bên cạnh.
"Yêu thương gì đâu mà đến một ly cafe cũng không thèm mang lên cho mình." Hắn oan thán, kêu ca mà mắt vẫn chăm chăm phía màn hình máy tính lập lòe.
"Này." Tiếng gọi bất chợt khiến Mark giật nảy xém nữa là mấy sợi mì biến thành nước mũi.
"Cậu từ sau đi vào gõ cửa một tiếng có được không. Sặc chết tôi rồi." Hắn hậm hực nhìn người kia, tay bận rộn vỗ ngực chan chát.
Ohm liếc nhìn bộ dạng thảm hại của hắn. Mới có một ngày không về nhà tắm rửa thôi mà hắn trông người không ra người, ma không ra ma cậu thấy hả dạ vô cùng. Chết cái tội huênh hoang. Ai tối qua còn nói: Tôi nhất định tìm ra thằng cha hung thủ là đứa mẹ nào, tống tên đó vô tù, ăn ở mọt gông.
"Thế không uống à?" Ohm đẩy ly cafe về phía hắn.
Mark liếc nhìn ly cafe nóng hổi trên bàn, cổ họng vô thức nuốt khan nước bọt. Ghét nhau không chết được, nhưng khát thì chết được đấy. Suy nghĩ vài giây hắn chẳng mảy may nhận lấy tu ừng ực vô cổ họng.
Phụt
"Cậu bỏ cái quái gì vô đây thế?" Hắn ai oán nhìn vẻ đắc thắng của người phía trước.
Vẻ mặt cực ngu lúc này của Mark khiến cậu cười đến bụng đau quặn thắt lại.
"Mặt... anh... haha... trông.... haha... ngu quá..."
"Ngu cái đầu cậu. Cái quái quỷ gì mà cafe vừa cay, vừa mặn còn có mùi thum thủm nữa. Cậu vừa cho tôi uống cái mẹ gì thế?"
Ohm vẫn chưa hết buồn cười, kế sách này đúng là cao tay mà. Ai bảo anh dám ngang nhiên sờ mông tôi, một cú đấm, một cái tát vẫn chưa đủ đâu. Ohm tự do suy nghĩ rồi lấy lại tinh thần đáp trả hắn.
"Nước tương."
"Cậu... Cái quái..." Mark hai mắt long sòng sọc, càng nhìn người phía trước trong người càng nóng, chỉ muốn nhào đến cho gã ngon giai ấy vài cú vào gò má hơi nhô kia.
"Thôi, anh điều tra đến đâu rồi?" Ohm thu lại vẻ lãnh cảm hàng ngày. Hắn cũng không buồn chấp nhặt, vứt thứ quái quỷ khiến đầu lưỡi hắn ám ảnh ban nãy vào một góc, tay lại bận rộn gõ gõ, miệng trả lời.
"Nạn nhân - Fa Ying 18 tuổi, con gái duy nhất của tập đoàn ThaiBev. Theo điều tra mới nhất từ đội thanh tra cung cấp, bố của Fa Ying là Som Phon đã vay một số tiền lớn từ bên ngoài, nhưng hiện tại ta chưa điều tra được người cho ông ta vay là ai. Vì một số lí do nào đó mà công ty của ông ta bị rớt giá cổ phiếu, các nguồn đầu tư nhanh chóng rút vốn. Điểm lạ ở đây là, người cho ông ta vay tiền đã mua lại công ty đó và bán cho một thương nhân giàu có gốc Trung Quốc. Ông Som Phon vì vậy đã tự tử, nhưng vụ việc của ông ta lại không được một báo đài nào đưa tin, đến chúng ta còn không biết ông ta chết. Fa Ying hôm đó là sau khi tang lễ của bố kết thúc, cô ấy quyết định về quê, sau đó thì chuyện cậu cũng đã biết."
Ohm trầm tư một lúc rồi bắt đầu lên tiếng.
"Thật sự có rất nhiều đều đáng nghi ở đây."
"Đúng. Vấn đề mấu chốt không nằm ở Fa Ying mà là ở bố của cô ta." Mark tiếp lời.
"Anh có nghĩ đây chỉ là một vụ giết người vì tài sản hay không?" Ohm quay sang hỏi hắn.
Người đối diện đưa tay xoa cằm, mắt đảo quanh, rồi trầm ngâm nhìn về phía hư vô.
"Không. Có một cái gì đó rất lạ, nhưng tôi không biết nó lạ ở điểm nào."
"Không phải rất lạ, mà là có một bí mật nào đó đã che giấu chúng ta."
"Bí mật?" Mark nghi ngờ.
"Nếu như theo những gì anh nói và những gì tôi đã điều tra rất có thể vụ việc lần này cũng chỉ là hình nhân thế mạng mà thôi. Có một quyền lực nào đó đang bị chi phối."
Mark mường tượng được điều gì đó, nhanh chóng đáp trả.
"Theo cách đánh giá của cậu, thì bố Fa Ying không tự tử, và sự thật về cái chết của ông ta đã bị che dấu, nhưng cái chết của con gái ông ta lại quá lộ liễu. Rốt cuộc hung thủ đang muốn nói tới điều gì?"
"Những gì chúng ta đang suy đoán không thể khẳng định được bất cứ điều gì. Tôi nghĩ chúng ta cần ghé thăm vài nơi."
"Ý cậu là đột nhập vào hệ thống của tập đoàn ThaiBev?"
"Không. Là tới đó khám phá một chút." Ohm khẽ nhoẻn miệng nhìn Mark.
Mark bỗng rùng mình với nụ cười của cậu. Thế quái nào mỗi khi cậu ta cười hắn lại thấy lâng lâng khó tả. Tốt nhất là đừng nhìn vào đôi môi ấy. Hắn tự chấn tĩnh mình, rồi đáp.
"Cậu khá lắm."
"Khá thì tôi mới trên cơ anh."
"Ý cậu nói tôi dở?"
"Cứ cho là vậy đi."
"Này, cậu muốn ăn đòn."
"Vậy phải thử xem anh có đỡ được đòn của tôi không?"
...
"Hai người họ ngày nào cũng vậy luôn sao?" Nic vẫn trố mắt nhìn khung cảnh hỗn loạn trong sở cảnh sát. Từ khi nào nơi này trở thành rạp diễn tuồng vậy. Anh vốn định qua chào hỏi Mark một tiếng, nhưng với tình hình này, thôi thì cứ tránh mặt đi thì hơn.
"Đã bảo như cơm bữa mà. Hai người đó hễ gần nhau là sẽ chí chóe mà thôi."
Nic nở nụ cười hi hí thương hiệu của mình, liếc Bob tay vô thức đặt lên bả vai người kia.
"Gà rán không?"
"Có chứ."
"Một phô mai, một cay."
"Quả nhiên Nic hiểu tôi nhất."
-
Luka ghét trời mưa. Mưa xuống quần áo ẩm ướt khó chịu, khiến bản tính lười của cậu lại trỗi dậy chẳng muốn đi đâu cả, vậy mà vị sếp đáng kính Mark Pakin vẫn bắt cậu chạy tận 500 mét, mua cafe vào cái vị thời tiết này. Cafe cậu làm có gì không ngon. Luka thật muốn biết cái tiệm cafe nho nhỏ phía xa kia có gì ngon mà hắn bắt cậu đi mua cho bằng được.
Bàn chân khoan khoát đi về phía trước, thỉnh thoảng nhảy bật lên qua những vũng nước nhỏ còn tồn đọng. Mưa cũng đã dịu dần, nhưng cảm giác mưa phùn còn khó chịu gấp bội phần. Luka dáo dác nhìn con phố trước mặt, vài bóng người thưa thớt đi qua. Một cặp tình nhân lướt qua cậu, khiến Luka bất giác ngoái lại nhìn.
"Ngọt ngào thật."
Cậu cũng thèm cảm giác có người ôm ấp, có người che ô cho mỗi khi trời mưa to, còn nếu mưa phùn sẽ kêu người ấy cõng trên lưng, bản thân sẽ biến thành chiếc dù che chắn. Đúng vậy. Luka không phải người bình thường, họ nói cậu như vậy. Nhiều lúc cậu tự hỏi, yêu người đồng giới thì có gì sai. Cậu cũng là con người mà, cậu cũng cần tình yêu.
Lang thang trong những dòng suy nghĩ, bước chân Luka đã dừng trước cửa tiệm từ khi nào. Một cửa tiệm nho nhỏ, nhưng rất ấm cúng, màu sắc chủ đạo của nơi đây là màu nâu trầm, pha cùng màu sữa nhạt tạo cảm giác dễ chịu, thoải mái và ấm áp vô cùng. Những chiếc chuông gió treo trước cửa khẽ rung như đang chào đón cậu. Luka thấy yêu nơi này quá. Tại sao Mark không sai vặt cậu sớm hơn để cậu phát hiện ra một nơi tuyệt vời như này chứ?
"Cậu là...?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com