Nhị.
Vị Thanh Minh gì đó để lại một phong thư, nói muốn lấy một gốc nhân sâm của dược quán. Ông chủ của dược quán ở trong nha môn ngồi một ngày, lải nhải về gốc nhân sâm kia là nhân sâm vạn năm, giá trị liên thành, nha môn nhất định phải phái hai đội đến bảo hộ.
Lý Mẫn Hanh thẳng tắp sống lưng nghiêm túc lắng nghe, Phác Chí Thịnh lại ở một bên cùng người khác xì xào bàn tán: Ông chủ này cũng không biết đã ngấm ngầm làm ra bao nhiêu chuyện tốt, nghe nói hai ngày trước chỗ tuyết liên kia đều là lừa gạt từ người nghèo ở đông thành.
Ông chủ dược quán tuổi tác tuy lớn lỗ nhưng ngược lại tai không điếc, đưa tay chọc một cái trên mặt Phác Chí Thịnh, tiểu tử thối nhà ngươi nói cái gì!
Phác Chí Thịnh vội vàng chối,"Cái gì cũng không nói." Quay đầu lại liền làm mặt quỷ, chọc cho Lý MẫnHanh thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com