Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#1

Toronto vào tháng Mười Một luôn lạnh hơn những gì người ta tưởng. Tuyết rơi lặng lẽ, phủ trắng những con phố lát gạch đỏ ở Kensington Market, nơi những quán cà phê nhỏ chen chúc giữa các cửa hàng vintage và mùi bánh mì nướng lan tỏa trong không khí. Martin đứng đó, tay đút túi áo khoác len xám, hơi thở hóa thành khói trắng trước mặt. Anh vừa kết thúc ca làm ở quán bar cách đó hai dãy nhà – một công việc bán thời gian để trang trải học phí ngành Kiến trúc ở Đại học Toronto. Đêm nay, anh mệt mỏi hơn thường lệ. Không phải vì rượu hay khách khứa, mà vì một tin nhắn cũ từ ba tháng trước vẫn nằm im trong hộp thư: *"Anh vẫn ổn chứ? Em nhớ Toronto."* Anh chưa từng trả lời.

Martin đẩy cửa bước vào *The Roastery*, quán cà phê yêu thích của anh. Bên trong ấm áp, ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu lên những bức tường gạch lộ thiên, mùi cà phê rang xay hòa quyện với hương quế từ bánh cinnamon roll. Anh gọi một ly black coffee, không đường, rồi tìm góc bàn gần cửa sổ. Tuyết vẫn rơi, dày đặc hơn, như muốn xóa nhòa mọi thứ bên ngoài.

Đó là lúc anh thấy em.

Y/n ngồi ở bàn đối diện, cách anh một lối đi hẹp. Em mặc áo len cổ lọ màu kem, tóc dài buông xõm qua vai, vài lọn ẩm ướt vì tuyết tan. Trước mặt em là một cuốn sổ tay mở rộng, bút chì lăn lóc bên cạnh tách latte đã nguội. Em đang vẽ – những đường nét mềm mại, chậm rãi, như đang cố gắng nắm bắt điều gì đó đang trôi qua tầm tay. Martin không định nhìn lâu, nhưng ánh mắt anh cứ dính chặt vào đôi tay em: thon dài, hơi run vì lạnh, nhưng mỗi nét bút đều chắc chắn, đầy cảm xúc.

Em ngẩng lên. Mắt em gặp mắt anh. Không phải kiểu chạm điện giật, mà là một khoảnh khắc lặng lẽ, như tuyết rơi ngoài kia – nhẹ nhàng, nhưng đủ để khiến tim anh khựng lại một nhịp. Em mỉm cười, nhỏ thôi, kiểu cười lịch sự với người lạ. Martin gật đầu đáp lại, rồi quay đi, giả vờ nhìn ra cửa sổ. Nhưng anh vẫn cảm nhận được – em vẫn đang nhìn.

"Xin lỗi," giọng em vang lên, nhẹ như tiếng tuyết chạm đất. "Bạn có thể cho mình mượn cái bật lửa được không? Mình quên mang theo."

Martin quay lại. Em đang chỉ vào cây nến nhỏ trên bàn – một phần trang trí của quán, nhưng có lẽ em muốn thắp nó lên để sưởi ấm thêm. Anh lục túi, lấy ra chiếc bật lửa bạc cũ kỹ – món quà từ người yêu cũ, thứ anh vẫn giữ vì lý do gì đó anh không muốn thừa nhận. Anh đưa cho em, tay vô tình chạm nhẹ vào ngón tay em. Lạnh. Nhưng ấm áp kỳ lạ.

"Cảm ơn," em nói, thắp nến. Ánh lửa nhỏ nhảy múa, chiếu lên khuôn mặt em – đôi mắt nâu ấm, sống mũi cao, và một vết sẹo nhỏ mờ mờ bên má trái. Em trả lại bật lửa. "Mình là Y/n. Mới từ Hà Nội sang đây được hai tuần. Còn bạn?"

"Martin," anh đáp, giọng hơi khàn vì lạnh. "Sinh ra và lớn lên ở đây. Toronto mùa này đẹp, nhưng lạnh lắm."

Em cười, lần này rộng hơn. "Mình quen lạnh rồi. Hà Nội cũng có những ngày mưa dầm dề, nhớ không nổi. Nhưng tuyết... tuyết thì khác. Nó làm mọi thứ yên tĩnh hơn."

Anh gật đầu. Im lặng kéo dài, nhưng không gượng ép. Bên ngoài, tuyết rơi dày hơn, phủ kín vỉa hè. Martin nhấp ngụm cà phê, vị đắng lan tỏa. Anh không phải kiểu người dễ bắt chuyện với người lạ, đặc biệt là sau những gì đã xảy ra – mối tình kéo dài ba năm tan vỡ vì "khoảng cách" và "lời hứa không giữ". Nhưng với Y/n, cuộc trò chuyện cứ thế trôi, chậm rãi như dòng người ngoài kia đang bước qua tuyết.

"Bạn vẽ gì vậy?" anh hỏi, liếc cuốn sổ.

Em do dự một giây, rồi đẩy cuốn sổ qua. Đó là bản phác thảo một con phố Hà Nội – những mái ngói cong, xe máy chen chúc, và một hàng quán phở nhỏ với biển hiệu cũ kỹ. "Nhớ nhà," em nói đơn giản. "Mình học Thiết kế Đồ họa, sang đây trao đổi. Nhưng đôi khi... mọi thứ quá mới, quá xa."

Martin nhìn bản vẽ. Nó đẹp, không phải kiểu hoàn hảo, mà là kiểu sống động, đầy hoài niệm. "Trông giống như một giấc mơ," anh nói. "Loại giấc mơ mà bạn tỉnh dậy, rồi nhận ra tim mình đang đau vì nhớ."

Em nhìn anh, ánh mắt sâu hơn. "Bạn nói nghe buồn quá. Đã từng xa ai đó chưa?"

Anh cười nhạt. "Có. Xa từ ngày mưa. Giờ thì... chỉ còn lại những lời hứa sợ hãi."

Em không hỏi thêm. Chỉ gật đầu, như hiểu. Rồi em kéo cuốn sổ về, vẽ tiếp một nét – một ngôi sao nhỏ trên bầu trời phố Hà Nội. "Mình nghĩ, đôi khi xa cách không phải kết thúc. Chỉ là... khoảng lặng để chữa lành."

Martin không trả lời ngay. Anh nhìn ra cửa sổ, tuyết vẫn rơi. Lần đầu gặp gỡ, chỉ thế thôi. Không lời hứa, không vội vàng. Nhưng trong anh, một thứ gì đó bắt đầu nhen nhóm – chậm rãi, như ngọn nến trên bàn em vừa thắp.

Quán cà phê sắp đóng cửa. Em thu dọn đồ đạc, khoác áo khoác. "Gặp lại nhé, Martin. Cảm ơn vì bật lửa."

Anh gật đầu. "Gặp lại, Y/n."

Em bước ra, bóng dáng mờ dần trong tuyết. Martin ngồi lại một lúc, tay siết chặt chiếc bật lửa. Tim anh đau, nhưng lần này, đau kiểu khác – kiểu hy vọng.

*To be continued...*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: