Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#1 Mặt Nạ Kép


Tiếng chuông báo hiệu tiết học đầu tiên vang lên, kéo theo sự yên tĩnh giả tạo bao trùm hành lang Trường THPT Lý Thường Kiệt – ngôi trường danh giá bậc nhất thành phố, nơi những tinh hoa tương lai được rèn luyện.

Tại phòng học 11A1, mọi ánh mắt đều đổ dồn về bục giảng, ngoại trừ một người.

Nguyễn Xuân Bách, hay Mason Nguyễn, ngồi ở bàn cuối cùng, dựa đầu vào tường, mái tóc đen lòa xòa che gần hết đôi mắt. Cậu mặc đồng phục chỉnh tề, nhưng thái độ bất cần toát ra từ mọi cử chỉ. Bách là một sự đối lập hoàn toàn với hình ảnh học sinh mẫu mực của trường: điểm số luôn cao ngất ngưởng, nhưng chuyên môn lại là ngủ gật trong giờ và từ chối mọi hoạt động tập thể.

"Lớp trưởng Nguyễn Thành Công, em phụ trách thu bài tập về nhà giúp tôi nhé." Giọng cô giáo Ngữ Văn dịu dàng vang lên.

Nguyễn Thành Công (Congb), lập tức đứng dậy, nở nụ cười tươi tắn và đáp lời rõ ràng: "Dạ vâng, thưa cô."

Cậu mang dáng vẻ của một "trai ngoan" hoàn hảo: tóc cắt ngắn gọn gàng, đeo cặp kính gọng đen tri thức, cử chỉ ôn hòa, và luôn là lớp trưởng gương mẫu, học sinh giỏi toàn diện, được cả khối ngưỡng mộ.

Công đi thu bài. Khi đến bàn cuối, cậu dừng lại trước Bách.

"Mason, bài tập của cậu?" Giọng Công nhẹ nhàng, nhưng chỉ đủ để hai người nghe thấy.

Bách hé mở mắt, ánh nhìn sắc lạnh lướt qua vẻ ngoài thư sinh của Công, rồi buông ra một tập giấy đã làm xong hoàn hảo. "Mệt."

"Tôi biết cậu mệt," Công hạ giọng, trong đó chứa đựng sự thấu hiểu sâu sắc. "Tối qua phải thức trắng. Nhưng cố gắng chịu đựng thêm, còn hai tiết nữa là đến giờ nghỉ trưa."

Họ trao đổi vài câu, nhưng dưới tai người ngoài, đó chỉ là lớp trưởng đang nhắc nhở một cậu bạn lười biếng. Thực tế, đó là hai Át Chủ Bài đang ngầm xác nhận tình trạng của nhau sau một đêm hành động.

Bách nhìn thẳng vào mắt Công, ánh mắt của anh chứa đầy sự cảnh cáo và quan tâm: 'Tối qua không có sơ hở chứ? Vết thương cũ ở tay cậu còn đau không?'

Công khẽ lắc đầu, nụ cười vẫn giữ nguyên: 'Yên tâm. Tôi đã chuẩn bị xong kế hoạch đột nhập tiếp theo. Cậu tập trung nghỉ ngơi đi.'

Họ là hai nửa của một đồng xu, một lạnh lùng và một ấm áp, nhưng cùng chung một trái tim và một mạng lưới bí mật.

___

Địa điểm: Căn hộ áp mái penthouse của Bách và Công.

Thời gian: 8:00 PM.

Sau khi thoát khỏi vỏ bọc học sinh, không khí trong căn hộ thay đổi hoàn toàn. Ánh sáng mờ ảo từ máy tính bảng chiếu lên khuôn mặt nghiêm túc của Công.

"Mục tiêu tiếp theo: Nguyễn Đức Long," Công chỉ vào hình ảnh một người đàn ông trung niên béo phì. "Thượng nghị sĩ đang tranh cử, nhưng là kẻ đứng sau mạng lưới mại dâm trẻ vị thành niên lớn nhất thành phố. Hắn rất cẩn thận, xây hẳn một phòng bí mật trong căn biệt thự ngoại ô."

Bách đang lau chùi khẩu súng bắn tỉa yêu thích, không thèm ngước lên nhưng giọng nói vẫn sắc bén: "Không có bằng chứng, chúng ta không thể ra tay. Gi.ết một chính khách mà không có bằng chứng sẽ khiến cả thế giới ngầm chú ý, và quan trọng nhất là, chúng ta không thể chứng minh hắn là 'kẻ ác' trước dư luận."

"Đó là lý do Congb ở đây," Công cười nhẹ, ánh mắt thông minh lóe lên. "Kế hoạch là 'Lưới Nhện'. Tôi sẽ vào trong, thu thập dữ liệu từ ổ cứng bí mật của hắn."

Bách cuối cùng cũng ngước lên, ánh mắt đầy áp lực. "Quá rủi ro, Congb. Biệt thự có tường rào điện, hệ thống cảm biến hồng ngoại, và ít nhất 20 vệ sĩ. Anh ta còn có một con chó săn Doberman được huấn luyện chuyên nghiệp."

Công tiến lại gần, đặt tay lên vai Bách, giọng nói trở nên dịu dàng nhưng kiên định, chỉ dành riêng cho Bách: "Tôi không phải là con nhà người ta chỉ biết học, Mason. Tôi là Congb – chuyên gia thám tử kiêm ám sát tàng hình của chúng ta. Tôi cần anh yểm trợ từ khoảng cách xa, dùng khẩu súng giảm thanh để làm chệch hướng cảm biến, tạo ra những 'điểm mù' an toàn cho tôi."

Bách thở dài, sự lạnh lùng tan chảy thành lo lắng. Anh ghét những nhiệm vụ mà Công phải đối mặt với nguy hiểm trực tiếp.

"Nếu có bất kỳ rủi ro nào, tôi sẽ bắn hạ mọi thứ trong tầm mắt để đưa cậu ra ngoài. Cậu hiểu ý tôi không?"

Công mỉm cười, nụ cười trấn an ấy luôn là liều thuốc tinh thần duy nhất Bách cần. "Tôi biết. Luôn luôn như vậy, Mason. Anh là át chủ bài của tôi.

___

Thời gian: 1:00 AM.

Địa điểm: Biệt thự của Nghị sĩ Long.

Màn đêm đen như mực là đồng minh hoàn hảo của Congb.

Bách nằm ẩn mình trên đỉnh ngọn đồi cách biệt thự 800 mét, khẩu súng bắn tỉa cỡ lớn được ngụy trang hoàn hảo. Tim anh đập thình thịch, không phải vì sợ hãi, mà vì lo lắng.

Bách (qua tai nghe): "Vệ sĩ 3 vừa di chuyển, có khoảng 15 giây. Congb, hành động."

Công nhẹ nhàng trèo qua tường rào điện trong khoảng khắc Bách dùng một viên đạn nhỏ không gây chết người bắn vào hộp điều khiển phụ của cảm biến. Tách. Cảm biến ngắt chỉ trong 0.5 giây.

Công lướt đi trong vườn, tránh né ánh đèn pha. Anh nhìn thấy con chó Doberman hung dữ đang sủa vang, bị xích gần cửa chính.

Công: "Chó săn đang ở vị trí Z3. Tôi cần 'điểm mù' ở góc hành lang phía Tây."

Bách: "Rõ. Chuẩn bị."

PHỤT! (Tiếng súng giảm thanh)

Viên đạn nhỏ của Bách không nhắm vào người, mà vào một bóng đèn pha ở hành lang. Ánh sáng tắt phụt, tạo ra một vùng tối rộng. Công ngay lập tức di chuyển vào vùng tối đó.

Khi Công tiếp cận con chó, cậu lấy ra một ống tiêm nhỏ chứa thuốc mê đặc biệt, được chiết xuất từ thảo dược. Vút! Con chó ngủ gục chỉ sau vài giây, không kịp phát ra một tiếng động nào.

Công thì thầm: "Congb đã vào trong. Bắt đầu tìm kiếm phòng bí mật."

___

Công đã tìm thấy căn phòng bí mật sau bức tranh lớn trong phòng làm việc. Đó là một phòng server chứa đầy đủ bằng chứng tàn bạo nhất: video, hình ảnh, tài khoản ngân hàng.

Anh nhanh chóng cắm ổ cứng di động vào server, sao lưu dữ liệu. Thời gian chỉ còn 60 giây.

Bỗng, một vệ sĩ bất ngờ quay lại kiểm tra. Hắn nhìn thấy cánh cửa bí mật hơi hé mở.

Hắn rút súng lục: "Ai đó?!"

Công nhíu mày. Lỗi ngoài dự đoán.

Công (khẩn cấp): "Mason, có địch! Hắn đã thấy tôi."

Bách (giọng căng thẳng, nhưng không hề run rẩy): "Congb, lùi lại! Tôi sẽ tạo hỏa lực. Tôi lặp lại, lùi lại!"

Vệ sĩ xông vào. Công vừa rút ổ cứng, vừa xoay người né viên đạn, sau đó tung một cú đá xoay vào thái dương đối phương. Hắn ngã ra, bất tỉnh.

Công chạy ra ngoài, nhưng ngay lập tức, báo động toàn bộ biệt thự vang lên. TIẾNG CÒI HÚ KINH HOÀNG.

"Chết tiệt! Hắn có nút báo động khẩn cấp!" Bách gầm lên. "Tất cả vệ sĩ đang đổ về phía cậu! Congb, cậu phải ra ngoài ngay!"

Công chạy về phía cửa sổ lớn. Bách, dù ở khoảng cách xa, vẫn có thể cảm nhận được áp lực anh đang phải chịu. Anh bắt đầu hành động.

PHỤT! PHỤT! PHỤT!

Bách bắt đầu bắn ba phát liên tiếp, nhưng không phải vào người, mà vào các chậu cây, tượng trang trí, và cửa sổ. Mục đích là để các vệ sĩ mất tập trung, không dám lộ diện và tạo ra một hành lang trống cho Công.

Công nhảy ra khỏi cửa sổ, lăn xuống bãi cỏ.

Công (thở dốc): "Tôi an toàn. Bằng chứng đầy đủ."

Bách (giọng trở nên nhẹ nhõm đến lạ): "Mau về đi. Nhiệm vụ đã hoàn thành. Anh sẽ xử lý Nghị sĩ Long vào một đêm khác, sau khi Công tung bằng chứng ra ánh sáng."

Công nở nụ cười dưới ánh trăng mờ. Anh biết, lý do Bách chấp nhận rủi ro lớn như vậy không chỉ vì nhiệm vụ, mà vì lời hứa ngầm: Anh luôn là người bảo vệ an toàn cho cậu.

Họ cùng nhau chạy trốn vào bóng tối, mang theo bằng chứng về tội ác và tình cảm không thể gọi tên, chỉ thuộc về hai Át Chủ Bài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com