11
⁎⁎⁎
tezdeptraiii ➝ masonnguyen
tezdeptraiii
ê
đùa à
m đi đâu đấy?
masonnguyen
gì
đang bận
tezdeptraiii
bận đéo gì
m bắt cóc người khác à?
t báo congan đấy
masonnguyen
?
gì
t chỉ đưa
gia sư t về nhà thôi
tezdeptraiii
có ai cần k?
masonnguyen
?
tezdeptraiii
t giúp m
không có nghĩa m thích làm gì thì làm
thích thì nhận thích đi
m đừng có quá trớn
m đưa anh ý về xong m cũng về luôn đi
thằng đần
masonnguyen
lắm chuyện
đã xem
⁎⁎⁎
bigdaddy ➝ masonnguyen
biddaddy
mày
đùa tao à
dẫn thằng công đi đâu
ngay trước mặt ae bọn t thế hả
masonnguyen
em đưa về thôi
bigdaddy
ai cần vậy má?
đang đi đến đoạn nào rồi
masonnguyen
về tới nhà công rồi
bigdaddy
mày
cứ liệu thần hồn
đừng làm gì mất mặt
nó là em tao
nhắc trước
nó mà bị gì
tao là người xót
tao sẽ khóc
masonnguyen
nín khóc đi
khóc xấu tởm
bigdaddy
?
giờ còn có khóc đẹp à
masonnguyen
anh khóc xấu
không có nghĩa người khác cũng v
ví dụ như công
khóc đẹp
bigdaddy
kệ tao
thấy nó khóc bao giờ chưa
mà nói như đúng rồi v
masonnguyen
chưa
nhưng mà
bây giờ đang thấy
bigdaddy
?
ê
thế là thế nào
ê
đã xem
??????
rep
nó khóc à
alo
masonnguyen đã bỏ lỡ cuộc gọi thoại của bigdaddy
masonnguyen đã bỏ lỡ cuộc gọi thoại của bigdaddy
masonnguyen đã bỏ lỡ cuộc gọi thoại của bigdaddy
masonnguyen đã chặn bigdaddy
bigdaddy
dcmm (!)
ranh con láo toét (!)
⁎⁎⁎
text.
⁎⁎⁎
.
"lèo nhèo quá."
xuân bách đỡ người kia dậy, thân hình mảnh khảnh gần như hoàn toàn dựa vào cậu, mùi dầu gội hương quýt xộc thẳng vào khoang mũi, hay đôi má đỏ ửng kia là bằng chứng rõ ràng cho cơn say đang hoành hành vì men rượu.
"người gì mà mềm như bánh nếp thế không biết."
cậu bật cười, vỗ nhẹ lên má đối phương như dỗ em bé, rồi bĩu môi trêu. hai ngón tay kẹp lấy má anh, kéo căng ra rồi thả, hệt món đồ chơi cao su hồi nhỏ cậu từng đòi nằng nặc mẹ mua cho bằng được.
mà trách sao được, người ta say kiểu gì mà lại đáng yêu đến thế. mái tóc gọn gàng được chải chuốt kỹ lưỡng hôm nào giờ đã rũ xuống, còn hơi rối vì ướt. quần áo thì xộc xệch, chẳng còn tí vẻ nghiêm trang của anh gia sư ngày đầu tiên. bách vẫn nhớ như in buổi hôm ấy, anh khoác cái cardigan mỏng, thế mà lại mang cảm giác thân quen lạ lùng. cậu thề, cậu bị hớp hồn ngay từ giây đầu tiên.
mặc dù đám bạn cậu cứ trêu rằng cậu thích người ta, nhưng xuân bách chưa từng công nhận, cũng chẳng muốn khẳng định gì. cậu không chắc nữa, chỉ biết là mỗi lần nghe nhắc tới "anh gia sư" thì tim lại đập nhanh hơn bình thường một nhịp.
trước giờ, bách chưa từng có kinh nghiệm yêu con trai. hồi xưa, nếu có "thích" ai thì cũng chỉ là mấy cô bạn giọng ngọt trên mạng, gặp nhau trong quán net, add game, rồi cùng đánh vài ván liên quân, sau đó xin insta, rep story, share vài cái meme, setlove đôi ba bữa... rồi lại chán, lại bắt đầu vòng lặp mới. với cậu, game từng là nơi dễ nhất để bắt chuyện, để tìm kiếm một người đồng hành, kiểu "tình yêu online" như gió thoảng qua mà không cần nghĩ ngợi nhiều.
ấy thế mà giờ đây, cái thằng xuân bách từng flirt gái qua insta, rep story facebook, thả cảm xúc linh tinh... lại đi tương tư một anh gia sư suốt ngày cộc cằn, ăn nói khó nghe, nội tâm thì rối như mớ dây điện. thế nhưng mà lạ lắm, mấy cái nét đó, nhìn đi nhìn lại... lại thấy dễ thương mới chết chứ.
hoặc là nói xuân bách bị máu m, hay ưa bị hành hạ gì đấy cũng được, nhưng ai mà từ chối nổi một người với cánh môi tựa anh đào, phiến má đôi khi còn vương vài dải mây hồng động lên, đôi mắt thì long lanh ánh nước. hơn cả thế, xuân bách nghĩ có lẽ mình muốn làm chỗ dựa cho người này.
chắc không phải vì cậu nghe anh có hoàn cảnh khó khăn, hay nghèo, mà thấy thương. chỉ là cậu từng khao khát có một người quan tâm mình đến vậy, một người khen cậu, công nhận cậu, nhìn thấy cậu.
"giỏi."
"mua dư ly matcha."
"mới ba tuần mà tiến bộ phết."
"có tài năng, chỉ do lười thôi."
cậu thấy mình được công nhận thật.
nói cậu ngu cũng được, dễ rung động cũng được, hoặc bảo do thiện cảm đến nhanh quá cũng chẳng sai. nhưng đâu ai ngờ, một thằng tưởng như hời hợt, nông nổi như cậu, lại yêu sâu đến thế.
mà nói "yêu" cũng chẳng đúng.
chỉ là có nhớ, có xót, có để tâm.
thấy họ khóc vì tình cũ thì buồn, thấy họ mệt mỏi vì gia đình thì lo, thấy họ vì mình mà bực bội rồi lại hối lỗi... là thương nhớ. ừ, là yêu.
cậu yêu thành công chết đi được.
giờ cậu chỉ muốn để anh ngủ yên thế này mãi, trong vòng tay cậu. để anh không phải lo đi làm thêm, không phải nhức đầu vì đám học sinh quậy phá như cậu, cũng không phải chạy đôn chạy đáo vì đống dự án chất chồng ở giảng đường. cậu có thể giúp được, nếu là vì anh. suy cho cùng, thứ duy nhất cậu còn thiếu chỉ là một chút tiếng anh thôi mà.
nói thật, cậu chẳng giỏi giang gì. một tí tài năng cũng không. nếu có viết nên một bản nhạc, chắc chẳng ai nhớ tên. cùng lắm chỉ là vài nốt âm vô nghĩa.
nhưng mà, không có tài năng không có nghĩa là không có khả năng.
ít nhất là vì thành công, cậu biết mình có thể làm được.
thành công thở đều, cả thân trên ngả vào vai xuân bách, ngủ ngon đến lạ.
xuân bách cúi xuống, rồi dừng lại.
cậu chỉ lặng nhìn anh, dõi theo từng hơi thở, từng nhịp đập.
anh đã từng vì cậu mà rung động không nhỉ?
người anh từng yêu là người như thế nào?
có phải là con trai không?
chắc cũng chẳng sao. giới tính nào chẳng được.
xuân bách khẽ bóp má thành công, bật cười khẽ, nhẹ nhàng đặt anh xuống giường, kéo chăn, đóng cửa, rời đi.
mặt trăng lén lút nghe ngóng câu chuyện, âm thầm tỏa sáng như một tiếng cười thủ thỉ.
⁎⁎⁎
masonnguyen ➝ congb
masonnguyen
em về đây
công ngủ ngon
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com