Chương 69: Người thua hôn người thắng một cái.
Không khí trên núi thật sự rất tốt, mỗi một hô hấp đều cảm nhận được mùi hương thơm ngát, mỗi một tia nắng đều lấp lánh đầy sức sống. Không giống như khu vực nội thành nhiều xe cộ, nhiều người, môi trường bị ô nhiễm. Nếu như có thể sống cả đời ở đây thì tốt biết mấy, nhất định sẽ khỏe mạnh sống lâu.
" Một...hai..., một...hai..., một...hai..." Hứa Đào Nhi mắt nhìn về ánh bình minh, tinh thần sảng khoải tập thể dục.
" Thân thể đã hoàn toàn hồi phục rồi sao?" Thượng Quan Tứ đi tới. Từ sớm đã thấy cô đứng dưới ánh mặt trời tập thể dục, thật khó tưởng tượng hôm qua cô còn nắm trên giường uống thuốc.
" Anh dậy rồi? Có muốn cùng tập thể dục với tôi không? Sáng sớm tập thể dục rất tốt cho thân thể." Hứa Đào Nhi vừa vặn vẹo vừa uốn éo, sau đó mới thở hổn hển đi tới bên cạnh hắn, cười nói, "Được bàn tay của Tổng giám đốc săn sóc tất nhiên tôi hồi phục rất nhanh."
" Hơn nữa thảo dược trên ngọn núi này thật thần kỳ, anh xem trên trán tôi một chút sẹo cũng không để lại. Tôi đã đủ xấu xí rồi nếu như lại có thêm một vết sẹo thật sự sẽ không ai thèm lấy."
" Cho dù không để lại sẹo cô cũng rất khó gả ra ngoài," Thượng Quan Tứ nhếch môi.
Từ sau khi tới đảo Sơn Kê, hình như cô không còn khúm núm, thấy hắn là trốn tránh như trước đây. Có đôi khi còn trêu ghẹo hắn vài câu...lộ ra một mặt của tiểu nữ nhân. Cô như vậy so với trước đây càng thuận mắt hơn.
" Ai nói không ai thèm lấy tôi, chúng ta không phải hai ngày trước đã cử hành hôn lễ sao? Hơn nữa một tuần lễ sau, còn tổ chức thêm một lần hôn lễ nữa." Hứa Đào Nhi thần khí giương cằm nói, nhưng lại không quên bổ sung thêm một câu," Mặc dù chỉ là một bản hợp đồng mà thôi."
"..." Thượng Quan Tứ bất đắc dĩ nhún nhún vai. Rốt cuộc hắn đã biết cái gì gọi là cho cô ba phần màu sắc thì liền muốn mở phường nhuộm.
Xem ra, hắn không nên đối xử quá tốt với cô, sớm biết cô sẽ như vậy thì đã ném cô ở lại trong núi. Dù sao dựa vào sinh mệnh lực của cô, cho dù hắn không cứu cô thì cô cũng ngoan cường lấy lại ý chí thoát khỏi hiểm cảnh.
" Haizzz...Anh có ngửi thấy mùi thơm không?" Hứa Đào Nhi hít hà, nở nụ cười xán lạn, "Nhất định là Trương nãi nãi đang nấu gì đó, chúng ta đi qua xem một chút được không?"
" Không muốn!" Không cần suy nghĩ liền cự tuyệt. Hắn là Thượng Quan Tứ, người tôn quý như hắn sao có thể vào bếp. Không giống cô, sức ăn rất kinh người, hình như cô ăn thế nào cũng không no, mà ngay cả vừa ngửi thấy mùi vị đã thèm thuồng.
" Đi xem thử một chút đi, Trương nãi nãi một mình phải chuẩn bị cơm nước cho nhiều người như vậy, nhất định là rất khổ cực. Nói không chừng đang cần chúng ta giúp đỡ. Đi mà, đi mà! Tôi cầu xin anh có được không?"
" Tôi không thể nào nói nổi cô." Thượng Quan Tứ tránh thoát cô, nữ nhân này sao lại khó ứng phó như vậy.
" Đi mà, đi một chút thôi, tôi cam đoan." Thấy hắn ngay cả cô dùng sức lôi kéo cũng không nhúc nhích, Hứa Đào Nhi chỉ có thể sửa thành dùng đầu đội lưng của hắn đẩy về phía trước.
" Này! Cô...Bỏ đi ! Thật ngứa..." Thượng Quan Tứ liếc mắt nhìn cô, bị công phu quấn quýt của cô khiến cho không biết nên khóc hay cười, chỉ đành phải tước vũ khí đầu hàng, "Được rồi ! Tôi đi ! Cô cách xa tôi một chút."
" Ừm ! Đi thôi !" Hứa Đào Nhi vui mừng như một con thỏ nhanh chóng nhảy lên phía trước, còn bất chợt xoay đầu cười hì hì nói, "Đồng ý rồi không được đổi ý, nếu không tôi sẽ hướng gia gia mật báo."
"..." Thượng Quan Tứ không tình nguyện theo sát phía sau cô đi vào phòng bếp.
" Trương nãi nãi, bà đang nấu cái gì vậy? Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi."
Trương nãi nãi vừa nặn sủi cảo vừa chỉ vào nồi nói, "Ăn sủi cảo?"
" Thật tốt quá ! Một mình bà nhất định là làm không xuể, chi bằng để chúng cháu giúp bà?"
" Cái này..." Trương nãi nãi do dự một chút, gật đầu, "Cũng được ! Bà thêm chút bột nở, hai đứa tới nặn đi. Tứ, tuy rằng đây là việc của nữ nhân nhưng đành làm phiền cháu vậy."
" Dạ!" Thượng Quan Tứ liếc Hứa Đào Nhi một cái sau đó gật đầu. Cô muốn nặn thì là chuyện của bản thân, vì sao lại thêm hai chữ "chúng ta". Nữ nhân này, chắc chắn là cố ý.
" Tứ, nặn sủi cảo rất vui đó, hơn nữa thứ mình làm ăn lại rất ngon. Anh là siêu cấp đại thiên tài, nặn sủi cảo nhất định là rất lợi hại." Hứa Đào Nhi kéo Thượng Quan Tứ qua, cười lấy lòng.
" Chúng ta chơi trò chơi có được không?" Trương nãi nãi đột nhiên đề nghị.
" Chơi trò chơi? Được ! Được !" Chơi trò chơi rất tốt, cô thích nhất là chơi trò chơi. Hứa Đào Nhi liên tục gật đầu không ngừng.
" Vậy...Hai đứa đều đồng ý? Mặc kệ người thua phải chịu bất cứ hình phạt gì?"
"...Ừm ! Trò chơi gì vậy?"
" Hai đứa thi nặn sủi cảo, người nào thua thì phải chịu phạt. Đó chính là...người thua phải hôn người thắng một cái!"
Hả? Đây là hình phạt gì? Thua, cô hôn Thượng Quan Tứ. Thắng, Thượng Quan Tứ hôn cô. Bất cứ là ai thắng đều được hôn. Cái gì chứ? Trương nãi nãi, rõ ràng là giăng bẫy chờ cô nhảy vào.
" Có thể hay không...hay là đổi lại hình phạt?"
" Thế nào? Cảm thấy bà già này chơi xấu sao? Hai đứa là vợ chồng, có cái gì mà xấu hổ." Vẻ mặt Trương nãi nãi giảo hoạt, trong mắt chứa đầy ý cười.
" Nhưng, nhưng mà..." Hứa Đào Nhi nhìn Thượng Quan Tứ, thấy hắn không chút phản ứng, cô miễn cưỡng gật đầu, "Vậy được !"
Hắn không ngại thì cô cũng không có ý kiến gì. Chỉ là chạm môi mà thôi cũng không mất miếng thịt nào, coi như bị té ngã một lần không hơn một chút.
" Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu !"
Trương nãi nãi ra hiệu lệnh một tiếng, Hứa Đào Nhi cầm lấy vỏ bánh bao lại nhân bánh. Thế nhưng thật mâu thuẫn, làm thật đẹp cô thắng, phải hôn Thượng Quan Tứ. Nhưng làm quá khó coi, Thượng Quan Tứ thắng, cô cũng phải hôn hắn.
Hai bên đều là bẫy rập, rốt cuộc là cô nên làm đẹp một chút hay là xấu một chút?
Quên đi ! Cứ như bình thường là được rồi, không nên nghĩ nhiều đến kết quả.
Hứa Đào Nhi vừa làm vừa liếc nhìn Thượng Quan Tứ. Trên mặt hắn không có bất cứ biểu tình nào, ngón tay thon dài, xương ngón tay rõ ràng vuốt ve vỏ bánh trắng muốt, mỗi cái đều dùng lực vừa phải,.
Mày kiếm mắt sáng, mũi cao, môi mỏng, đường cong gương mặt như đao khắc, lông mi dài rậm, cong cong, dung nhan như một vị thần Hi Lạp. Ánh mắt hắn hòa cùng khí tức lạnh lùng, nhưng khi hắn chuyên chú thì lại càng thêm mê người.
Hứa Đào Nhi cảm thấy rất yên tâm, là một sự yên bình khiến cô yên tâm. Trong lòng hình như có một cỗ khí lưu ấm áp bắt đầu khởi động, cảm giác ấm áp hạnh phúc khiến cô không nói nên lời.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Thượng Quan Tứ như vậy, không có chút cao cao tại thượng, giống như một người đàn ông bình thường ở nhà, không có khoảng cách với cô. Hắn như vậy, rất mê người, rất mê người, làm cho cô không khỏi hi vọng cả đời có thể ở bên cạnh hắn.
Tựa như phát giác ánh nhìn chăm chú của cô, Thượng Quan Tứ nghiêng đầu nhìn cô một cái, giống như muốn dùng ánh mắt cảnh cáo cô đừng có mê trai nữa.
Hứa Đào Nhi le lưỡi, vội vàng cúi đầu, thành thành thật thật gói sủi cảo của cô.
Cảnh tượng đó Trương nãi nãi đều thu hết vào mắt, nghĩ thầm, thật là một đôi có ý tứ!
Mười lăm phút sau, kết quả được công bố. Trương nãi nãi nhìn thành quả của Hứa Đào Nhi, lại nhìn một chút thành quả của Thượng Quan Tứ. Hơi suy tư một chút, cười rộ lên, "Người thắng là Tứ."
" Cái gì? Trương nãi nãi bà bất công, hắn làm sao có thể so với cháu..." Hứa Đào Nhi kháng nghị, lại nhìn đến sủi cảo của Thượng Quan Tứ những gì muốn nói đều nghẹn lại ở cổ họng, kinh ngạc nhìn đến nửa ngày không nói ra lời.
Hắn, hắn không phải là đại thiếu gia không bao giờ xuống bếp sao? Làm sao có thể làm tốt như vậy? Thậm chí mỗi đường viền xung quanh lại tinh tế như vậy, ngay cả cô cũng cảm thấy mặc cảm.
Cô thiếu chút nữa quên mất, hắn là nhà thiết kế cao cấp, chỉ số thông minh cao kinh người, mấy chuyện này sao có thể làm khó hắn. Cô so với hắn rõ ràng là tự tìm đường chết.
" Cháu, cháu... Cháu nhận thua!" Hứa Đào Nhi bĩu bĩu môi, không vui đi tới bên cạnh Thượng Quan Tứ, "Xin lỗi ! Là hình phạt, tôi phải hôn anh một cái."
Nói xong, cô liền liều mạng nhón đầu ngón chân, Thế nhưng Thượng Quan Tứ vẫn thẳng tắp như một gốc cây bạch dương, dù cô cố gắng thế nào cũng mới chỉ cao đến vai hắn, thật đáng ghét.
" Cái đó... Anh có thể động thắt lưng cúi xuống một chút không? Tôi có hơi lùn...ha ha..."
Thượng Quan Tứ liếc cô một cái giống như ghét bỏ... Tại sao lại có nữ nhân lùn như vậy, thật là phiền phức.
Hứa Đào Nhi vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn, ai cũng nghĩ hắn cao như vậy, vóc người tốt như vậy, nhưng tạo hóa chính là không công bằng ở chỗ này, cô còn cách nào chứ.
Ánh mắt hai người giắng co một hồi lâu, Thượng Quan Tứ không tình nguyện hơi cúi người xuống. Từ lúc gặp cô đến bây giờ chẳng có chuyện gì tốt cả. Hắn thật không biết, rõ ràng là cô phạm sai lầm, tại sao lại phải do hắn bù đắp?
" Cảm ơn !" Hứa Đào Nhi nhón chân, đôi môi đỏ mọng dừng lại bên má hắn, không thực sự hôn lên đó, chỉ là phát sinh một tiếng vang dội "Moah", làm bộ như hôn lên, lừa dối qua cửa.
Cô không thật sự hôn lên mặt hắn, hắn nên vui vẻ nhưng trong lòng Thượng Quan Tứ lại có cảm giác mất mát khó hiểu. Hắn không biết mình sao lại như vậy, chỉ là cách làm mâu thuẫn của cô khiến hắn khó chịu.
Cô không yêu hắn, với hắn mà nói sẽ bớt đi một phiền toái lớn thế nhưng vì sao...hắn lại không có chút nào cao hứng?
.....................................................................................................
Bởi vì, ngày mai Thượng Quan Hạc phải rời khỏi đây, cho nên các gia gia cố ý vì ông chuẩn bị tiệc tiễn đưa.
Mọi người vui vẻ nâng ly, Trương gia gia hỏi, "Đào Đào, cháu ở đảo Sơn Kê vài ngày, cảm thấy thế nào?"
" Cảm giác rất tốt ! Người dân ở đây chân phác, cũng rất nhiệt tình. Cháu thật sự rất thích chỗ này, hi vọng sau này có cơ hội ở lại đây lâu thêm một chút." Hứa Đào Nhi tự đáy lòng nói.
" Ông cũng hi vọng cháu sẽ thường xuyên tới đây, gia gia mời cháu một chén." Trương gia gia nâng chén lên uống cạn.
" Thế nhưng cháu không biết uống rượu." Hứa Đào Nhi hơi cau mày, lần trước say rượu mất mặt với Thượng Quan Dạ, lần này không thể lại tiếp tục mất mặt trước các gia gia được.
" Rượu này không nặng, uống một chút sẽ không say. Hơn nữa lần trước uống rượu đều do Tứ gánh thay cháu, lần này dù sao cũng phải uống một chén mới được. Thế nào, cháu ngay cả Trương gia gia cũng không nể mặt phải không?"
" Không phải thế, thế nhưng cháu thật sự..."
" Đào Đào nha đầu, cháu cũng đừng từ chối nữa, đừng để Trương gia gia mất hứng." Thượng Quan Hạc cười cười thêm lời.
" Vậy cháu uống một chút vậy." Hứa Đào Nhi miễn cưỡng nâng chén, nhấp một ngụm. Rượu này nhìn qua giống như nước, chắc không quá nặng, uống một chút chắc không sao đâu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com