Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

 Mỗi người đều có quyền giữ bí mật của bản thân mình.

Vốn dĩ, anh đã nghĩ như vậy, cho nên cho dù ngay từ đầu anh đã phát hiện ra người phụ nữ này mang theo súng, anh vẫn không để ý, bởi vì chính anh cũng mang theo súng, Hải Dương cũng thế.

Từng có một đoạn thời gian, bọn họ cùng súng không rời tay, đối với loại người như bọn họ mà nói, không có súng ở trên người, cũng giống như là không mặc quần áo.

Cho nên trên cơ bản, chỉ cần cô không phải là người có ý đồ bất chính đối với anh thì anh vẫn coi như không biết gì, hơn nữa trải qua mấy lần quan sát, anh biết rõ súng của cô chỉ là dùng để phòng thân, thậm chí anh còn hoài nghi cô có biết dùng nó thế nào, ít nhất cô còn biết súng cần phải thay thế bảo dưỡng.

Anh vừa có cơ hội liền lấy súng của cô ra để kiểm tra qua, cô có hai khẩu súng ngắn, súng 2.2 (đây là chỉ đường kính của nòng súng) nhẹ và tiện dụng, dễ dàng mang theo, một cái để ở dưới gối đầu, một cái cô để trong túi mang theo bên người.

Người phụ nữ này đi đâu cũng mang theo túi xách, cho dù là buông xuống, cũng đều đặt ở vị trí mà tay có thể với tới.

Nhìn cô đang chạy qua chạy lại ở trong phòng bếp với nhà ăn, vội vàng nấu cơm xào rau, thỉnh thoảng còn cùng với Tiểu Lam chuyên theo đuôi cô nói nói cười cười, mày của anh càng thêm cau lại.

Ngày hôm nay cô mặc một cái áo phông màu trắng rộng thùng thình cùng với quần dài, một mái tóc dài màu đen được dùng một cây trâm búi lại, một vài sợi tóc trượt ra rơi xuống, vào lúc cô di chuyển, chúng ở bên cổ cô đung đưa, cả người thoạt nhìn thoải mái đáng yêu lại dịu dàng uyển chuyển.

Nhìn cô như vậy giống như một cô gái bình thường ở nhà, sao lại cần vũ khí phòng thân?

Không, đừng bắt tôi trở về! Tôi không muốn, tôi không muốn lại phải ở lại trong này–

Đừng—Thả tôi ra, thả tôi ra–

Cầu xin các ngươi, thả tôi ra đi…thả tôi …đi mà……..

Tối ngày hôm qua tiếng cô sợ hãi khóc lóc gào thét bi thương lại đang vang lên ở bên tai anh khiến anh không tự giác mà nắm chặt quân cờ ở trong tay.

Chẳng lẽ cô đã từng bị người ta giam cầm?

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Chết tiệt!

“Rắc” một tiếng, quân cờ bằng thủy tinh mà Hải Dương rất vất vả mới mua được ở trên internet, bị anh không thương tiếc mà dùng sức nắm chặt, đầu quân “Sĩ” trong bộ cờ cổ của Trung Quốc đã vang lên tiếng bị bẻ gãy.

Cái đầu trong suốt của quân “Sĩ” kia ở trên bàn cờ lăn hai vòng, đụng vào quân “Xe” ở một chỗ của Hải Dương, rốt cuộc mới chịu dừng lại.

Cảnh Dã trừng mắt nhìn cái đầu tròn nho nhỏ kia, sau đó mới chậm rãi, chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy Hải Dương ngồi ở phía đối diện anh mặt không thay đổi, nhưng đôi mắt lại vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái đầu bằng thủy tinh xinh xắn tinh xảo kia.

“Á…ha….ha ha…” anh há to miệng, cười khan mấy tiếng.

Hải Dương nheo mắt lại, vẫn trừng mắt nhìn cái đầu kia.

“Ha ha…Xin lỗi, tôi thật sự không phải là cố ý đâu….” Cảnh Dã tiếp tục gượng cười, lại nâng cao cảnh giác, chuẩn bị cậu ta vừa có bất kỳ cái động tĩnh gì thì chạy luôn.

Hải Dương rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt của anh ta lại dừng ở trên cái cơ thể quân “Sĩ” bị đứt đầu ở trên tay mình.

“Á, này, trả lại cho cậu…” Cảnh Dã cầm cái cơ thể kia, cẩn thận đặt nó ở trên bàn cờ, trước tiên khuôn mặt tươi cười nói: “Tôi nghĩ, dùng keo dán ba giây (đây là một loại keo dán dính nhanh và chặt của TQ, giống như 502 của VN vậy) dính lại một chút, có lẽ còn có thể dùng được.”

Mặt Hải Dương trầm xuống, cả người rõ ràng là đứng lên.

Cậu ta vừa động, Cảnh Dã lập tức nhảy dựng lên lui về phía sau ba thước, nhấc tay lên gào: “Này, tôi đã nói xin lỗi rồi mà.”

Hải Dương sải bước đi về phía anh, Cảnh Dã chuồn so với con khỉ còn nhanh hơn, không tới mấy bước đã chạy ra cửa, trong miệng vẫn còn kêu: “Tên đầu trọc chết tiệt, đã nói với cậu không phải là tôi cố ý rồi mà – Á, đầu của tôi! Con mẹ nó, lão đầu trọc, cậu đùa thật à!”

Anh vừa mới quay đầu mắng một hai câu, đã thấy năm, sáu cái phi đao bay đến trước mặt, anh sợ tới mức vội vàng cúi đầu để tránh.

“Có nhầm không vậy?!” anh trái trốn phải tránh, thoát khỏi mấy thanh đao thì phía sau lại còn có mấy thanh đao khác tiếp đón anh, bóng đao ở trên không trung thoáng qua sáng lấp lánh, làm cho anh hoa mắt rối loạn.

“Á á, cậu cái tên đầu trọc chết tiệt này, có cờ vua không có anh em –” Anh nổi giận cầm một tấm ván gỗ bị vứt bỏ ở một bên lên chặn lại ba cái, miệng không cam lòng yếu thế hô: “Con mẹ nó, cậu cho rằng cậu có tài phi đao là giỏi à, có gan thì đi ra ngoài cùng tôi tay không đọ sức!”

Mưa đao đầy trời ngừng lại, Cảnh Dã vứt bỏ tấm ván gỗ, thở hổn hển hai hơi, đã thấy Hải Dương đứng ở cửa, lắc lắc hai cái bàn tay to như hai cái quạt hương bồ, bẻ bẻ đốt ngón tay, trên khuôn mặt kiên cường lộ ra nụ cười dã man.

SHIT! Nói nhầm rồi!

Thằng cha này to lớn như vậy, cùng hắn đánh nhau mình sao có thể được quả ngọt mà ăn đây?

Nhưng lúc này sửa lời cũng không kịp, Cảnh Dã chỉ có thể âm thầm kêu khổ ở trong lòng, lại chỉ có thể cố gắng cậy mạnh mà cười cười, khoát khoát tay áo đối với cậu ta.

Một cái chớp mắt tiếp theo, anh chỉ cảm thấy mình giống như bị một đoàn xe lửa đâm vào chèn lên, mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng anh vẫn bị đánh cho lên bờ xuống ruộng, sau vài hiệp phân cao thấp, thiếu chút nữa đã bị tên đầu trọc chết tiệt này chỉnh cho gần chết.

Mặc kệ, mặt mũi mặc dù đáng quý, tính mạng lại đáng giá hơn!

Ngay vào lúc anh bị đè xuống ở trên mặt đất, đau đến mức sắp chịu không nổi nữa rồi, lúc chuẩn bị giơ tay đầu hàng, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói cứu mạng giống như thiên sứ.

“Cảnh Dã, Hải Dương....ăn cơm.”

Hiểu Dạ từ trong nhà ăn đi ra ngoài, ai ngờ lại nhìn thấy hai người đàn ông kia giống như là xếp chồng lên nhau, ở trên bãi cỏ quấn thành một đoàn, Cảnh Dã bị Hải Dương ghìm cổ, cả khuôn mặt căng lên đỏ bừng lên.

Cô nhìn bọn họ, sau đó chớp mắt nhìn, hồ nghi hỏi: “Các anh đang làm gì vậy?”

Vừa nghe thấy có thể ăn cơm rồi, Hải Dương lập tức nới lỏng tay, hắn đứng lên cười với Hiểu Dạ, khó có khi mở miệng nói: “Đã quá lâu không có vận động rồi, cậu ta tìm anh để rèn luyện thân thể.”

Rèn luyện thân thể?

Cô nhường đường cho người khổng lồ tâm trạng vui vẻ này đi qua, rồi thấy Cảnh Dã đau đến nhe răng trợn mắt, gương mặt méo mó, một bộ dạng gân cốt toàn thân đau nhức.

“Anh có ổn không?” Cô cười nhìn anh.

“Em nói thử xem?” anh dở khóc dở cười vừa xoay xoay cánh tay phải, thả lỏng gân cốt, vừa đi về phía cô.

“Anh rảnh rỗi nhàm chán đến mức muốn ăn đòn à?” Thấy trên mặt anh dính ít bụi đất, trên tóc cũng dính mấy cái lá cỏ, cô nhịn không được đưa tay ra thay anh phủi bỏ bụi đất và cỏ đi, nhưng vết trầy nhỏ ở bên thái dương lại hơi rướm máu, cũng không phải là phủi phủi đi là xong chuyện, đôi mày thanh tú của cô khẽ nhíu, thử lấy bụng ngón tay khẽ chạm một chút, “Đau không?”

Động tác của cô tự nhiên như vậy, anh không khỏi sững sờ nhìn cô, tùy ý cô đùa nghịch, nửa ngày không nói một câu.

“Này, Cảnh Dã?” Người đàn ông này bị đánh đến ngốc lun sao? Cô khua khua tay ở trước mắt anh.

“Sao cơ?” Anh chớp chớp mắt mấy cái sau đó hai mắt lại vẫn luôn nhìn thẳng vào cô.

Thấy bộ dáng ngốc nghếch của anh, khóe miệng Hiểu Dạ chứa ý cười, “Hỏi anh có đau hay không nha? Đứa ngốc.”

“Ở đâu?” Anh ngơ ngác mở miệng, vẻ mặt mờ mịt.

Cô không nhịn được nữa cười ra tiếng, lắc đầu, nắm tay anh đi về phía nhà ăn, để cho anh ngồi xuống ở trên ghế xong, quay người đi lấy hộp cứu thương trước đây mua để ngừa vạn nhất, giúp anh sát trùng sạch sẽ vết thương nhỏ ở trên thái dương xong rồi lại dán băng xong xuôi; rồi sau đó cô phát hiện ở khuỷu tay anh cũng có vết trầy, lại xử lý tiếp.

Nhìn người phụ nữ động tác dịu dàng trước mắt, Cảnh Dã một câu cũng không nói nên lời.

Anh là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, tính tình nóng nảy lại hận đời, khó tránh khỏi dễ dàng cùng người khác nổi lên xung đột, lớn đến từng này, những xung đột mà anh đã trải qua ngay cả chính anh cũng không đếm được, những chiến dịch lớn lớn nhỏ nhỏ lại càng nhiều vô số kể, nhưng cho tới bây giờ lại không có một người nào ở phía sau dịu dàng chăm sóc anh như thế, càng huống chi là cái loại vết thương nhỏ đến mức ngay cả bản thân anh cũng không có cảm giác chút xíu đau đớn nào.

Ngay cả số ít những người quan tâm đến anh, cũng bởi vì đã sớm quen chuyện anh cùng người khác đánh nhau, nhiều lắm là quăng chút ít băng gạc, cồn, băng dán cá nhân là đã tốt bụng rồi, cho dù là Hải Đường, cũng rất ít khi giúp anh bôi thuốc.

Nhưng mà động tác cô chăm sóc anh lại tự nhiên như thế, phảng phất giống như là toàn bộ những thứ này đều là chuyện rất bình thường.

Cô nửa quỳ ở trên tấm gỗ thô, rũ mi xuống xử lý vết trầy ở trên khuỷu tay anh, lúc bàn tay nhỏ trắng nõn chạm đến miệng vết thương của anh, nhẹ nhàng giống như loài bướm, giống như là sợ làm đau anh.

Cô dán xong băng cá nhân, sau đó nâng mắt lên, đôi mắt màu đen chống lại tầm mắt của anh.

“Rất đau sao?”

Một cảm xúc khó hiểu nảy lên ở trong ngực, anh không thể nói chuyện, chỉ hơi hơi lắc đầu.

Tầm mắt của anh nhìn thẳng như thế, cô bị nhìn như vậy có chút không được tự nhiên, đỏ mặt khẽ nhíu mày hỏi: “Sao lại nhìn em như vậy?”

“Em….” Anh đưa tay khẽ chạm lên khuôn mặt trắng nõn của cô, giọng nói có chút khàn khàn, “Rất xinh đẹp.”

Cô ngây người, mặt mũi đỏ bừng, ngượng ngùng đứng lên, trả lời nói: “Nói năng ngọt xớt.”

Thấy cô quay người muốn đi, anh vội vàng kéo tay cô lại, buột miệng nói: “Anh nói thật, anh thích em.”

Anh nói thật lòng như thế, không phải là vẻ mặt cợt nhả giống như trước kia, cô đã kinh ngạc lại thêm bối rối, trái tim đập rất nhanh.

Anh thích em.

Giọng nói của anh quanh quẩn ở trong đầu, một loại cảm giác không tên chạy trong toàn thân, khiến cho cô cảm thấy choáng váng một trận, cô biết mình phải nói cái gì đó, nhưng chỉ có thể nhìn anh, không biết phải trả lời như thế nào.

“Em không nói đồng ý sao?” Anh nhíu mày.

“Á….em…” Cô đỏ mặt, há to miệng, nhìn cái khuôn mặt giống như là đã được khắc họa ở trong lòng, trong đầu trống rỗng, giây tiếp theo, rốt cuộc cô cũng nói ra được hai từ: “Cám ơn.”

Cám ơn?

Cảnh Dã mở to đôi mắt, trừng mắt nhìn cô, anh có nghe nhầm không vậy, cô nói “Cám ơn”?

Hiểu Dạ trừng mắt nhìn lại anh, khuôn mặt đỏ đến mức nóng lên.

Trời ạ, cô nói cái gì vậy? Cám ơn?

Trời ơi, cô nói cái gì cũng không nói, sao lại đi nói “Cám ơn” vậy?

Cô xấu hổ vô cùng, kích động rút tay về, vội vàng nói: “A, ăn cơm thôi, nếu không ăn sẽ nguội mất, em đi thêm cơm.”

Nói xong, cô lập tức xoay người chạy trối chết.

Trừng mắt nhìn bóng dáng cô hốt hoảng chạy vào phòng bếp, Cảnh Dã nhíu nhíu mày, khó hiểu gãi gãi cằm.

Cám ơn?

Có ý gì vậy?

Anh nói với cô là anh thích cô nha, kết quả là cô trả lời “Cám ơn”? Đây là sao vậy? Cám ơn, cô rất vui vẻ vì anh thích cô sao? Nếu như là như thế, vậy thì cô hẳn là sẽ trả lời “Em cũng vậy” chứ! Hay là nói trên thực tế cô cũng không vui vẻ khi nghe được lời này, là bởi vì cô không thích anh? Lại không tiện dội gáo nước lạnh vào mặt anh, cho nên đành phải trả lời một câu là “Cám ơn”? Vậy rốt cuộc là như thế nào? Cô thích anh, hay là không thích đây? Hay là chuyện anh thích cô dọa cô rồi? Anh thích cô nhưng cô không thích, không thích hay là thích, không thích thích–

Móa! Con mẹ nó, sao lại phiền phức như vậy, rối rắm hồi lâu mà không có két quả làm cho đầu anh muốn hồ đồ rồi!

Kệ mợ nó! Không nghĩ nữa!

Anh lẩm bẩm lắc lắc đầu, gãi gãi đầu làm tóc rối tung, bước lớn đi ăn cơm.

***

“Cám ơn?” Hải Dương đem tầm mắt từ trên màn hình máy tính kéo đến trên mặt của bạn tốt, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Ông tỏ tình với cô nàng, kết quả là cô nàng nói ‘Cám ơn’?”

Cậu ta nhìn Cảnh Dã một lần từ trên xuống dưới, một giây tiếp theo, cậu ta phì một tiếng, tiếp đó là nhịn không được vỗ đầu gối cười ha ha.

“Cám ơn? Ha ha ha ha — Cám ơn? Ha ha ha ha ha ha ha ha –”

Trời ạ, sớm biết sẽ như vậy đã không nói với cái tên đầu trọc chết tiệt này rồi!

“Không phải là tôi tỏ tình với cô ấy, tôi chỉ nói tôi thích côấy.” Thấy tên đầu trọc này càng cười càng lớn, Cảnh Dã lộ ra khuôn mặt thối, chỉ vào màn hình thúc giục nói: “Mẹ nó, ông cười đủ chưa? Tài liệu, tài liệu!”

“Ông nói với cô nàng là ông thích cô nàng, chính là tỏ tình.” Hải Dương nhe răng cười mỉa.

“Thích là thích, con mẹ nó chứ cũng không phải nói –” Anh sửng sốt, nói được một nửa lại im bặt mà dừng lại, sắc mặt có chút khó coi.

“Không phải nói cái gì?” Hải Dương lặng lẽ cười đứng lên.

“Có phải là cái gì hay không cũng không liên quan đến chuyện của cậu.” anh trừng mắt, mặt dày mày dạn đem đề tài này chuyển đi, “Con mẹ nó, rốt cuộc là cậu đã điều tra ra cái beep gì chưa?”(vì nguyên văn hơi tục, nên chuyển sang văn phong người Việt nhé)

“Cậu gấp cái gì mà gấp, cậu ở trong nhà người ta lục lọi nửa ngày, trừ bỏ những tờ giấy chứng nhận giả ở trong túi da của cô nàng, còn không phải là cái cục shit gì cũng không lục ra sao.” Hải Dương hừ lạnh một tiếng, nói tới nói lui, vẫn là đem tầm mắt trở về trên màn hình, hai bàn tay to nhanh chóng gõ bàn phím.

Nói đến đây, sắc mặt Cảnh Dã lại càng thêm khó coi.

Nếu không phải là người phụ nữ kia cái gì cũng không nói với anh làm cho anh phải lén lén lút lút như vậy sao? Anh không muốn cô còn phải phiền não như vậy, cũng không muốn ép hỏi cô, đành phải âm thầm làm.

Ai ngờ được, trong phòng cô to như vậy, vậy mà ngay cả một tờ văn kiện hoặc tư liệu chứng minh thân phận của cô cũng không có, không có album ảnh, không có thư từ tới lui, không có thông báo thuế, không có thông tin ghi lại, không có chứng chỉ tốt nghiệp, sổ lưu bút tốt nghiệp, thậm chí ngay cả sổ hộ khẩu cô cũng không có.

Sau nửa ngày, cuối cùng anh cũng tìm được ở trong túi xách của cô một tờ giấy chứng nhận ghi “Trương Thục Phân”.

Ngay từ đầu anh còn tưởng rằng ngay cả tên cô cũng lừa gạt anh, nhưng rất nhanh đã phát hiện được giấy chứng minh, thẻ bảo hiểm, bằng lái xe, hộ chiếu, tất cả đều là giả, toàn bộ những thứ đó đều được tạo ra rất hoàn hảo, những giấy chứng nhận đủ để tráo đổi thật giả, hôm nay nếu không phải là gặp anh với Hải Dương, chỉ sợ là không có bao nhiêu người nhìn ra được.

Toàn bộ đồ đạc, chỉ có thẻ tín dụng là thật, nhưng cũng là lấy tên Trương Thục Phân để tạo ra, nhưng bởi vì như vậy, cho phép Hải Dương có thể từ tư liệu mà cô cung cấp cho ngân hàng làm tín dụng mà một đường tra xuống.

Tít tít–

Máy tính phát ra âm thanh, một cái ký hiệu ngăn chặn màu đỏ thẫm đột nhiên hiện ra.

“Sao lại thế này?” Cảnh Dã nhíu mày.

“Hacker.” Hải Dương trả lời ngắn gọn, ngón tay gõ bàn phím chuyển động nhanh hơn.

“Tôi nghĩ ông mới là hacker.” Anh lẩm bẩm, khó chịu trừng mắt nhìn những ký hiệu kỳ quái bắt đầu chạy trên màn hình.

“Tư liệu của cô ấy đã bị ẩn bởi chương trình bảo vệ, chỉ cần có người điều tra đọc tài liệu, chương trình sẽ tự động phá hỏng hệ thống máy chủ xâm lược, cũng hồi phục chương trình thông báo ban đầu.”

“Bây giờ ông đang làm gì vậy?” Anh nghe vậy cái biết cái không, đành phải hỏi lại.

“Giải quyết cái chương trình muốn phá hỏng hệ thống của tôi, lần theo dấu vết tìm vị trí của đối phương.”

Hắn vừa mới nói xong, toàn bộ hình ảnh ở trên màn hình đột nhiên biến mất, sau đó xuất hiện nhắc nhở bằng tiếng Anh.

Cảnh báo, cấm xâm nhập, nếu không toàn bộ hậu quả tự mình chịu trách nhiệm!

Hải Dương hừ lạnh một tiếng, liên tục gõ bàn phím mấy cái, hình ảnh chợt hiện, tài liệu đã bắt đầu xuất hiện chằng chịt, chúng liên tiếp chạy ra, anh ta thỏa mãn đang muốn download chúng, đột nhiên toàn bộ tài liệu từng cái từng cái bắt đầu biến mất, chương trình virus đối phương cài không chỉ nuốt những tài liệu này, còn có ý định phá hỏng ổ cứng của anh ta, nếu không phải là bức tường lửa anh ta làm tốt, chỉ sợ ổ cứng máy tính đều bị xóa sạch toàn bộ.

Vậy mới tốt chứ.

Anh ta cười lạnh, không cam lòng yếu thế lại gõ bàn phím, bắt đầu thanh trừ từng cái chướng ngại mà người ta thiết lập ở trên internet, đối phương vẫn còn chưa online, gã nắm chắc thời gian, dựa vào những cái chương trình chướng ngại này mà tìm địa chỉ IP, một đường thế như chẻ tre truy tung từ Singapore, Jakarta, Tokyo, Los Angeles, Vancouver, lúc gã đuổi tới Seattle, thì tình huống lại sinh biến.

Tất cả virus đều biết mất hầu như không còn, màn hình lại khôi phục trắng xóa như cũ.

“Bây giờ lại làm sao vậy?” Cảnh Dã trừng mắt nhìn màn hình trắng xóa, mở miệng hỏi: “Tìm được rồi à? Hay là máy tính của ông bị phá hư rồi?”

“Không, những địa chỉ này đều chỉ là thủ thuật che mắt.” Hải Dương gõ gõ màn hình “Nhìn.”

Bạn là ai?

Trên màn hình xuất hiện ba từ tiếng Anh.

“Đối phương online rồi.” Hải Dương vừa nói, vừa gõ chữ trả lời.

Một người hiếu kỳ.

Tò mò cái gì?

Hải Dương chỉ trả lời ba từ, dùng tiếng Trung.

Trương Thục Phân.

Đối phương trầm mặc rất lâu, khoảng chừng gần nửa phút.

Hải Dương nhíu mày, gõ ba từ khác.

Ô Hiểu Dạ.

Đối phương lập tức gõ một câu chửi bậy.

Phân chó! Đừng gõ cái tên này, lập tức cắt đứt liên lạc.

Giây kế tiếp, tất cả những thứ ở trên màn hình đột nhiên lại bắt đầu biến mất.

“Chết tiệt!” Hải Dương rủa một tiếng, lại bắt đầu gõ bàn phím.

“Làm cái quỷ gì vậy?”

“Đối phương cắt đứt liên lạc.” Hải Dương ngừng gõ bàn phím, giống như là đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tay kéo, lập tức đem dây cáp đường truyền internet từ mô đơm kéo xuống.

“Này này, ông làm gì thế?” Cảnh Dã hoảng sợ, không hiểu nổi cậu ta đang làm cái gì.

“Ông nói cô nàng có thể đã từng bị nhốt?” Hải Dương quay người lại nhìn gã, “Tất cả giấy chứng nhận của cô nàng đều là giả, đúng không?”

“Ý ông là……” Cảnh Dã biến sắc.

“Cô nàng bị người lần theo dấu vết, hơn nữa là mang tính toàn diện.” Sắc mặt Hải Dương ngưng trọng nói: “Vài năm trước tôi từng nghe nói có người viết được một bộ chương trình hệ thống, nó có thể điều tra được những thông tin lưu thông trên internet, có mã hóa hay không cũng không quan trọng, chương trình này có thể chặn đường tất cả những ký tự đang online, tôi vẫn luôn cho rằng đây chỉ là truyền thuyết, tôi vẫn luôn cho rằng đây chỉ là truyền thuyết, nhưng bây giờ xem ra, hiển nhiên là không đúng, bởi vì có người đang dùng hệ thống này theo dõi dấu vết người phụ nữ của ông, cho nên đối phương mới có thể vào lúc tôi gõ ra tên của cô liền muốn tôi lập tức cắt đứt liên lạc.”

Cảnh Dã càng nghe sắc mặt càng khó nhìn, anh suy nghĩ một chút, trừng mắt nhìn dây cáp đường truyền internet bị giật xuống, hỏi: “Thời gian vừa rồi có đủ để cho người lần theo dấu vết đến bên này không?”

“Không đủ, tôi kéo rất nhanh.” Hải Dương ném dây cáp mạng, nhìn anh nói: “Nhưng mà đó chỉ là tình hình chung, nếu như cái truyền thuyết về chương trình hệ thống kia mà tôi nghe được là thật, có thể đối phương sẽ truy tới Đài Loan, địa điểm chính xác thì không có khả năng, nhưng khu vực giới hạn thì có khả năng đã bị khóa lại.”

Cảnh Dã trầm mặc một hồi, lông mày càng nhíu càng chặt.

“Vị hacker kia hoảng sợ như thế, có thể thấy được người truy tìm cô nàng chẳng những thủ đoạn cao minh, hơn nữa thế lực lại khổng lồ, cho dù không phải là đơn vị tình báo, e rằng cũng rất khó làm, tốt nhất là ông nhanh chóng trực tiếp đi tìm cô nàng hỏi cho rõ ràng.” Hải Dương đem những tờ giấy chứng nhận kia ở trên bàn thu dọn lại một chút rồi trả lại cho anh.

Cảnh Dã đưa tay nhận lấy, suy nghĩ trong đầu chuyển động nhanh chóng, vẻ mặt tối tăm.

Trực tiếp đến hỏi cô? Anh chỉ là không muốn ép hỏi cô nên mới có thể lén lén lút lút như vậy, nhưng bây giờ tình thế bắt buộc, cho dù tỷ lệ những người kia đuổi tới chỉ có một phần nghìn, anh vẫn phải cảnh báo cô.

Con mẹ nó thật là chết tiệt!

Anh bình tĩnh đứng lên, tức giận vò vò mái tóc đen, đi xuống dưới lầu.

Hải Dương nhíu mày cất giọng mở miệng,“A Dã?”

“Tôi biết rồi.” anh nhét hai tay vào trong túi quần, cũng không quay đầu lại, nhận mệnh nói: “Tôi sẽ đi hỏi.”

==============

Thật sự là trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Mặc dù nói là phải hỏi, anh nhìn người phụ nữ kia, lại khó có thể mở miệng, cả một buổi chiều, anh ở gần cô trái lượn phải lẹo, vừa kéo lại kéo, kéo dài tới mức ngay cả Hải Dương cũng nhịn không được mà nhíu mày, liên tiếp nháy mắt với anh.

Mà... anh chỉ làm bộ như không thấy được.

Sau đó là hoàng hôn, sau đó là đêm khuya, trước khi quán bia đóng cửa, Hải Dương lại kéo anh tới một bên cảnh cáo anh một phen, mới thả cho anh về nhà.

Chín giờ Tiểu Lam đã bị Hiểu Dạ đưa về chuẩn bị đi ngủ, sau khi cô chiếu cố tiểu quỷ kia xong lại quay về hỗ trợ, mặc dù buổi tối khách giống nhau chỉ có hai, ba con mèo, nhưng lúc anh lái xe chở cô về nhà, thì cô đã sớm mệt đến mức mí mắt đã sắp díp lại rồi.

Thật ra hắn cũng biết nên nhanh chóng hỏi cho rõ ràng, nhưng lại không biết vì sao, anh cứ nhất định không muốn.

Chết tiệt, sao cô lại không tự mình nói trước?

Lại nói, sao cô lại phải nói cho anh? Anh cũng không phải là chồng của cô, cô vốn không có nghĩa vụ chuyện gì cũng phải nói với anh….

Nhưng người phụ nữ này cùng anh ở trên giường mà!

Cảnh Dã sử dụng một phòng tắm khác tắm rửa xong, mới trở lại phòng ngủ của cô, ngồi xếp bằng ở trên giường, vẻ mặt phiền muộn trừng mắt nhìn cửa phòng tắm, bên trong tuyền đến tiếng cô tắm gội, nếu như là ngày hôm qua, anh đã sớm đi vào cùng cô tắm uyên ương rồi, sao có thể còn làm tổ ở đây, nhưng bây giờ anh một chút tâm tình cũng không có.

Đúng vậy, cô đã lên giường với anh! Không sai! Nhưng cô cũng chưa từng nói là cô thích anh mà....

Nghĩ đến đây, cái câu “Cám ơn” kia của cô lại hiện ra, hại anh sắc mặt càng trở nên âm trầm.

Anh thật sự không rõ tại sao mình lại để ý câu trả lời của người phụ nữ kia đến vậy, cũng không hiểu sao anh lại phải so đo chuyện cô nên chủ động nhắc tới quá khứ của mình cho anh trước, hay là anh mở miệng hỏi trước?

Trời ạ, trước kia cũng không phải là anh chưa từng lên giường với phụ nữ!

Vì sao người phụ nữ này lại có biện pháp làm cho đầu óc của anh suy nghĩ lung tung, trong lòng bất ổn?

Con mẹ nó, bình thường anh chỉ vào lúc đối phó với kẻ địch mới có thể suy nghĩ đến choáng ván óc, sao có thể đem thời gian tiêu tốn ở trên một người phụ nữ như vậy mà có lẽ là những người phụ nữ mà anh gặp trước đây, cũng không có ai giống như cô, đối với chuyện của mình gần như cái gì cũng không nói, mặc dù chính anh cũng như vậy, nhưng mà…

A mặc kệ đi! Dù sao vẫn  là không thoải mái!

Chết tiệt anh chỉ là muốn biết chuyện của cô nhiều hơn nữa, toàn bộ về cô, cô lớn lên như thế nào, cô thích nhất là cái gì, ghét nhất là cái gì, tất cả anh đều muốn biết!

Anh không hiểu những dấu chấm hỏi về cô ở trong đầu anh là từ đâu chạy đến, nhưng anh vẫn không thể ngừng suy nghĩ.

Tiếng nước không biết ngừng từ khi nào, cô mặc áo tắm mở cửa đi ra, vừa lấy khăn mặt lau mái tóc dài ướt đẫm, cả người vô cùng tú sắc khả san(*), hại anh vào lúc cô đi qua bên người, thì nhịn không được đưa tay ra kéo cô đến trên đùi.

*tú sắc khả san: sắc đẹp có thể thay cơm, ý nói vô cùng xinh đẹp.

“Thơm thật đấy.” Anh đem mặt vùi vào trên cổ cô.

“Đừng náo loạn, tóc em vẫn còn ẩm ướt.” Cô cười trừng mắt nhìn anh một cái, muốn đứng dậy, anh lại chẳng chịu buông tay.

“Anh giúp em.” anh nói, vừa lấy khăn mặt, giúp cô lau mái tóc ẩm ướt.

Thấy anh tự nguyện hỗ trợ, Hiểu Dạ không kiên trì, ngoan ngoãn ngồi xuống để cho anh thay mình lau khô tóc, nhưng động tác của anh rất dịu dàng,  không bao lâu sau cô đã muốn ngủ.

Mái tóc dài của cô vừa mềm lại vừa đen, mang theo một mùi cam cúc nhàn nhạt.

Anh dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau mái tóc đen của cô, lại dùng ngón tay để chải vuốt, cô ngẩng đầu lên, đánh một cái ngáp nho nhỏ.

“Mệt rồi?”

“Vâng.” Cô mỉm cười, đôi mắt sáng khép hờ.

Anh lấy máy sấy tóc ra giúp cô sấy khô mái tóc dài, sợi tóc mềm mượt dần dần khô, anh vén chúng lên sấy, lại để cho mái tóc đen nhánh từ giữa các ngón tay của anh chảy xuống.

Đợi đến lúc anh sấy khô mái tóc dài của cô, thì toàn thân cô cũng đã sớm ngủ rồi.

Cảnh Dã đem máy sấy cất vào trong phòng tắm, lúc trở lại phòng, đã thấy cô giống như một con mèo nhỏ cuộn thành một đống ở trên giường.

Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi.

Người này cùng những người khác có chỗ nào không giống nhau vậy?

Anh tắt bóng đèn lớn, nằm ở trên giường, đem cô ôm vào trong ngực, cô theo thói quen trở mình lại gần.

Đột nhiên, anh biết vì sao.

“Tín nhiệm.” Anh đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, lẩm bẩm nói: “Là vấn đề về sự tín nhiệm.”

Cô lại ngáp một cái, không có nghe rõ lời anh nói, không khỏi mở miệng hỏi: “Gì vậy?”

“Không…… Không có.”

Sự tình nghiêm trọng rồi!

Anh hoảng loạn một hồi, nhưng vẫn vỗ vỗ lưng của cô, khàn giọng trấn an nói: “Ngủ đi.”

Cô dùng khuôn mặt nhỏ ngã dụi dụi cánh tay anh một lúc, điều chỉnh tư thế cho thoải mái, rồi mới thỏa mãn thở dài, tiếp tục ngủ.

Chết tiệt, là sự tín nhiệm.

Anh hy vọng cô tín nhiệm mình, tin tưởng anh, tin tưởng đến mức có thể nói cho anh biết tất cả về cô.

Sự tình thật sự nghiêm trọng!

Trời đánh, xem ra lần này anh thật sự toi đời rồi!

Dường như nghe thấy giai điệu hành khúc kết hôn vang lên phía chân trời, mỗi lần anh sắp bị phụ nữ bắt được thì luôn sợ hãi và kích động muốn chạy trốn, thế nhưng trong đêm tối, mọi âm thanh đều lắng lại, anh không muốn nhảy dựng lên, cũng không có cảm giác sắp ngạt thở.

Trên thực tế, căn bản anh không muốn buông người phụ nữ ở trong lòng ra, ngay cả một chút chút xúc động cũng không có.

Cảm giác ngửi mùi của cô rất phù hợp, cảm giác ôm vào rất phù hợp, cảm giác thân thiết cũng rất phù hợp, cảm giác cô ở trong lòng của anh chết tiệt cũng rất phù hợp!

Được rồi, quên đi, anh thừa nhận.

Âm thầm thở dài, anh in xuống một nụ hôn ở trên trán của cô.

Haiz, loại cảm giác này thật sự là đúng.

Sờ sờ đầu của cô, anh nhìn trần nhà ở trên đỉnh đầu, bất đắc dĩ lại thở dài một tiếng, khóe miệng lại không tự giác mà hơi hơi nâng lên.

Vừa thừa nhận như vậy, giống như là ở trong chớp mắt, toàn bộ những suy nghĩ rối loạn ở trong đầu đã yên tĩnh trở lại, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.

Anh nhếch miệng cười, bỗng nhiên có cảm giác thoải mái cả người.

Ở trạng thái thể xác và tinh thần đều vui sướng, anh vui vẻ ôm lấy mỹ nhân tiến vào mộng đẹp.

Đêm, khuya.

Mặt trăng treo cao, gió đêm nhè nhẹ.

Mấy lần, một đám mây bay tới, giấu đi một góc của mặt trăng.

Đúng lúc này, một tiếng crắc nhẹ đột nhiên vang lên.

Sự cảnh giác được huấn luyện ở trong chiến trường nhiều năm qua đột nhiên vang lên, khiến cho Cảnh Dã tỉnh lại ngay lập tức, anh mở mắt ra, nghi hoặc mà nhếch mày, đang cho rằng mình nghe nhầm, tiếng vang nhỏ kia lại liên tục vang lên.

Có người đang cạy khóa cửa?

Tiếng cạy khóa cửa chính ở trong đêm tối lại nghe được đặc biệt rõ ràng, nếu là người khác có lẽ là không biết có cái gì, nhưng với loại người như anh, tiếng động mà đối phương phát ra, nghe vào trong tai giống như là cầm gậy gỗ gõ cửa, không có gì khác nhau.

Hừm, vương bát tiểu tặc không biết tốt xấu, chọn ở đâu không chọn, lại cố tình đến thăm nhà này để trộm.

Anh thầm mắng ở trong lòng hai tiếng, lặng yên không một tiếng động xuống giường, lặng lẽ đi tới phòng khách.

Cửa mở, mấy chùm ánh sáng màu đỏ giống như những tia sáng đột nhiên phát ra.

Tia hồng ngoại?

Chết tiệt, không phải là tiểu tặc!

Anh sửng sốt, lập tức bằng tốc độ nhanh nhất lấy ghế sofa che lại thân hình, nhưng ở trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, anh đã mượn được ánh trăng thấy rõ người vừa tới trên người toàn vũ trang hạng nặng, bọn họ không chỉ là cầm súng pháo kiểu tối tân nhất, còn mặc áo chống đạn, đầu đeo kính nhìn trong bóng đêm.

Làm cái gì?

Anh nhíu mày, tính toán những tia hồng ngoại đang chiếu loạn ở giữa không trung.

Một, hai, ba, bốn, năm, tổng cộng năm người, ừ, không đúng, tiếng bước chân có sáu người, một người không mang theo súng à?

Những người đó vừa vào cửa đã tản ra, anh không tiếng động chạy tới ghế sofa ở bên cạnh, sau khi kín đáo tiến vào phòng bếp tìm đèn pin dự bị của Hiểu Dạ, mới lăn mình một cái tiến vào góc chết của những người kia, sau đó lại lợi dụng sơ hở tiến đến sau lưng của người cuối cùng, anh duỗi tay ra, không tiếng động lấy con dao găm ở bên hông đối phương, tay vừa đảo đang muốn đâm vào hố thận (*) của đối phương, đột nhiên nhớ ra đây không phải là chiến trường, mà là nhà của Hiểu Dạ, nếu như anh tạo ra sáu cái thi thể ở đây, chỉ sợ là cô sẽ trở mặt với anh.

*hố thận: chỗ lõm ở vùng thắt lưng, cạnh cột sống, thận nằm ở đấy.

Ý định thay đổi thật nhanh, anh đem dao găm của đối phương chuyển hướng, lấy chuôi dao dùng sức đập vào huyệt thái dương của đối phương một cái, lập tức buông ra, anh tiếp được người đó, không cho hắn phát ra tiếng động khi ngã xuống đất, tiếp đó lại dùng phương pháp như thế đi lên phía trước giải quyết hai vị nữa, tháo vũ khí ở trên người bọn họ xuống, lần lượt tước vũ khí của từng người, còn thuận tay đem những khẩu súng đó tháo ra hết.

Toàn bộ những thứ này đều chỉ phát sinh trong thời gian mấy giây.

Vào lúc anh đang lợi dụng sơ hở tới sau lưng của vị thứ tư, thì đối phương đột nhiên quay đầu, anh không nói hai lời, cầm dao găm đi nhanh về phía trước, tay phải xoay tròn một cái, nhanh như chớp cắt đứt gân tay của đối phương, trở tay lại lấy súng mang theo, tay trái nhận lấy súng, cầm lấy báng súng đập vào đầu của đối phương.

Báng súng ở giữa mục tiêu, người nọ phát ra tiếng kêu thảm thiết, khuôn mặt tràn đầy máu, ngã xuống bịch một tiếng, trong nháy mắt kinh động ba người khác.

Anh rủa thầm một tiếng, hai người cầm súng quay người lại, để tránh gặp phải xác chết, Cảnh Dã ném súng đi, đồng thời lấy đèn pin ở túi quần sau, bật lên chiếu vào hai người đang đeo kính nhìn trong bóng đêm, mắt đối phương hoa lên, hoảng loạn một hồi, bắn mấy phát súng lung tung. Anh tránh thoát họng súng, thừa cơ tiến lên, một cước gạt ngã tên đầu tiên, quay người lại chặt đứt gân tay tên cầm súng còn lại, một tiếng gào khóc đau đớn lập tức vang lên.

Đúng lúc này, người bên cạnh bị anh gạt ngã bò lên, nhắm trúng anh bắn một phát súng.

Cảnh Dã nghiêng người, viên đạn cực nhanh quẹt qua mặt của anh, anh vung tay ném con dao găm đi, thẳng tắp ném vào ngón tay đặt trên cò súng của tên kia.

Anh lại một cước đá rơi khẩu súng của tên còn lại, vừa đưa tay túm lấy khẩu súng , quay lại nhắm vào đầu tên thứ sáu, nhe răng cười, lắc đầu cảnh cáo, “Nếu tao là mày, tao sẽ không làm như vậy, vứt súng đi!”

Tên kia vừa mới cầm súng lên, đã phát hiện ra mình đang đối mặt với họng súng, gã sợ tới mức mặt trắng bệch, động cũng không dám động một chút, nghĩ thế nào cũng không hiểu được, sao những người ở bên cạnh mình chỉ trong chớp mắt tất cả đều ngã ở trên mặt đất đau đớn gào khóc liên tục.

Vào lúc Cảnh Dã nói xong, gã lập tức vứt bỏ súng ống, đưa hai tay lên cao.

Hừ, quả nhiên không bị anh đoán sai, người thứ sáu vẫn là có mang súng, chẳng qua…quái lạ, khẩu súng kia thấy thế nào cũng không đúng?

Anh nhíu mày, chăm chú nhìn hai tên vẫn còn có khả năng cử động đang muốn rục rịch, hại anh nhịn không được lại đạp hai chân của tên vương bát đản kia, nổi giận mắng: “Con mẹ nó, còn động! Tao đã về hưu rồi! Về hưu! Chính là rửa tay chậu vàng! Con mẹ nó, đám người chúng mày không hiểu hai chữ ‘về hưu’ này là có ý gì sao?”

Bây giờ ba người hôn mê, hai người ngã xuống đấy, còn một người bị anh dùng súng trấn áp, anh dùng súng ý bảo tên kia đứng ở bên cạnh đồng nghiệp, hiểu phải dùng đại nghĩa nói: “Mẹ nó, coi như vận khí của chúng mày tốt, bố mày đã ‘về hưu’ rồi, lần này tha cho chúng mày một mạng, trở về nói với ông chủ của chúng mày, bất kể gã là ai, ông đây đã về hưu rồi, không làm nữa! Nếu lại tới làm phiền ông, ông đây sẽ trực tiếp giết, để cho bọn mày gặp diêm vương trước thời hạn, nghe rõ chưa? Nghe được rồi thì cút ngay! Lần sau lại tới nữa, cẩn thận ông đây trực tiếp tặng cho chúng mày mấy viên đạn! Cút!”

Ba người tỉnh lại phát hiện ra mình đã gặp phải cao thủ rồi, vốn tưởng rằng mạng nhỏ mất rồi, vừa nghe gã muốn thả, lập tức quay người muốn chuồn.

“Chờ một chút!” Cảnh Dã hét lớn một tiếng, dùng súng chỉ chỉ vào mấy tên phế vật ở trên mặt đất, “Con mẹ nó, đem những tên đồng nghiệp rác rưởi của chúng mày mang đi nốt đi!”

Bọn họ nghe xong lập tức quay người trở lại, lưng mỗi người cõng một đồng nghiệp, trong chớp mắt liền biến mất ở cửa.

Anh hừ lạnh một tiếng, đem súng gác ở trên bả vai, đang muốn lên sân thượng xác định bọn chúng đều rời đi rồi, vừa quay người lại đã thấy Hiểu Dạ đứng ở cửa phòng ngủ.

Vẻ mặt cô trắng bệch, hai tay nắm chặt súng lục, một đôi mắt to tròn hoảng sợ nhìn chằm chằm anh.

Thảm rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com