Chương 3: Tuần trăng mật.
Sáng sớm tinh mơ, đồng hồ sinh học của Hàng Tiểu An bắt đầu báo thức, cậu mơ màng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ. Đối diện với Hàng Tiểu An là gương mặt tinh xảo góc cạnh của Vũ Thiên Nhai. Hắn dường như đã tỉnh từ lâu, đôi mắt màu nâu vẫn ấm áp và đẹp đẽ như mọi ngày.
Vũ Thiên Nhai phì cười nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hàng Tiểu An, xem ra thói quen này của cậu không thể bỏ được. Hắn nhích tới gần Hàng Tiểu An hôn ' chụt' một cái rồi mỉm cười "Chào buổi sáng, vợ yêu."
"Ừm, chào buổi sáng." Hàng Tiểu An không được tự nhiên trước sự thất thố của mình, cậu không thể công nhận Vũ Thiên Nhai đẹp trai hơn mình nha.
"Anh đi đánh răng rửa mặt đi, em chuẩn bị bữa sáng trước đây."
"Okie~~" Vũ Thiên Nhai nở một nụ cười rạng rỡ đầy ngốc ngếch, nếu người quen mà thấy được bộ dạng này của hắn đảm bảo sẽ rớt hết quai hàm cho coi.
Buổi sáng của cả hai trải qua rất ngọt ngào và đầy hường phấn, tình cảm nồng nàn chưa từng suy giảm qua thời gian mà càng thêm thắm thiết hơn. Vũ Thiên Nhai cực kì thỏa mãn vì cuối cùng cậu và hắn cũng có cơ hội mặc đồ đôi, phải năn nỉ khan cả họng Hàng Tiểu An mới đồng ý ước nguyện này của hắn.
Vợ yêu đang xấu hổ thôi mà... Vũ Thiên Nhai thầm cười một cách xấu xa. Hắn cực kì mãn nguyện nắm lấy tay Hàng Tiểu An tới bãi đậu xe.
Lịch trình đầu tiên của bọn họ là tới thành phố du lịch của bờ biển nổi tiếng, khoảng thời gian này nơi đây đang tổ chức hoạt động lễ hội nên du khách trong và ngoài nước đều tới rất đông, Vũ Thiên Nhai tỏ ý muốn tới xem một lần, tiện thể lôi kéo Hàng Tiểu An chỉ biết lao đầu vào công việc và tiền bạc, hắn không muốn cậu phải vất vả, muộn phiền vì mình đâu.
Vũ Thiên Nhai vừa lái xe vừa tự nhủ với lòng mình, sau chuyến du lịch này hắn sẽ tăng ca để kiếm thật nhiều tiền cho vợ.
"Thiên Nhai, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, chạy xe chậm thôi, với tốc độ này thì có ngày anh gây ra tai nạn giao thông em không có tiền bồi thường đâu." Hàng Tiểu An phiền não day huyệt thái dương.
"..."
Tại sao Vũ Thiên Nhai có cảm giác Hàng Tiểu An đối xử với mình cứ như trẻ nhỏ khó dạy bảo vậy? Xem ra, tối nay phải bồi dưỡng tình cảm rồi! Miệng Vũ Thiên Nhai nhếch lên nụ cười gian xảo, đôi mắt sáng quắc lén lút liếc nhìn Hàng Tiểu An ngồi ghế bên cạnh.
Hàng Tiểu An xoa xoa bàn tay, không hiểu sao cậu cảm thấy không khí lạnh lên bất thường thế này?
Hai người nhanh chóng tới được thành phố ven biển, nơi này đông đúc vượt qua tưởng tượng của Hàng Tiểu An, thật may mắn khi cậu đã đặt phòng trước mấy tuần, nếu không bọn họ chỉ còn nước ngủ ngoài đường. Vũ Thiên Nhai cũng không quá bận tâm việc đó, dù sao với tính cách chu đáo, cẩn thận của vợ thì hắn cực kỳ hưởng thụ. Vũ Thiên Nhai cực kì tự nhiên nắm tay Hàng Tiểu An đi tới khách sạn, không để ý tới những ánh mắt và chỉ trỏ của mọi người.
"Tôi đã đặt phòng từ trước, đây là số điện thoại, mong chị kiểm tra giúp."
"Được... được." nữ nhân viên lắp bắp đáp lại, ngơ ngác nhìn hai mỹ nam trước mắt, trong lòng không ngừng cảm thán. Những người đàn ông đẹp trai đều yêu nhau cả rồi, khi nào cô mới có người yêu đây?
Vũ Thiên Nhai nhe nanh vuốt trừng mắt uy híp trắng trợn những ai bắn mị nhãn về bọn họ, là người của hắn mà dám mơ tưởng tới sao?
"Đi thôi!" Hàng Tiểu An nhẹ giọng nói với Vũ Thiên Nhai, tâm tình của cậu cũng tốt hơn nhiều khi đi du lịch.
Phòng số 169, đó là căn phòng mà cả hai thuê, nhìn ra bên ngoài có thể thấy bãi biển rộng lớn, mỹ lệ. Hàng Tiểu An thỏa mãn hít sâu một hơi tận hưởng bầu không khí trong lành, tốn một ít tiền để nghỉ ngơi có lẽ không phải ý kiến tồi.
Vũ Thiên Nhai ôm tới từ đằng sau lưng cậu, vui vẻ nói "Giá như ngày nào cũng được thế này ha vợ?"
"Ừm."
Càng về đêm, không khí nơi thành phố càng náo nhiệt và sôi động, rất nhiều du khách cắm trại và đốt lửa ngoài bờ biển, còn có các cuộc thi nhảy và bóng chuyền trên biển được diễn ra. Ngay cả một người kiệm lời và nghiêm túc như Hàng Tiểu An cũng bị vui lây trong bầu không khí vui vẻ đó.
Cặp đôi nam nam đẹp trai rất được mọi người chào đón, Hàng Tiểu An cũng gặp và làm quen được rất nhiều bạn bè khác.
"Woa~~ không ngờ Tiểu An lại là Thụ nha, đáng tiếc quá, nếu cậu là công thì tôi đã tán tỉnh rồi." một thiếu niên cosplay thành nữ nháy mắt bắn mị nhãn về phía Hàng Tiểu An, mỉm cười trêu ghẹo bằng ngữ khí mờ ám.
"..." Hàng Tiểu An khóe miệng co giật, vấn đề này Hàng Tiểu An lựa chọn im lặng, cậu cũng đâu muốn bị ai đó thượng, nhưng Hàng Tiểu An đành chấp nhận nằm dưới do vấn đề thể lực... và kích thước.
"Hạo Linh, đừng bỏ rơi anh." người bạn trai của Hạo Linh cực kì đáng thương như chú cún bị bỏ rơi dùng đôi mắt ai oán nhìn Hạo Linh đang tán tỉnh Hàng Tiểu An.
"Vợ~~ anh mang đồ uống cho em này." Vũ Thiên Nhai xen vào chắn ngang Hàng Tiểu An và Hạo Linh, độc chiếm tầm nhìn của Hàng Tiểu An.
"Ai cha, một tên bạn trai hay ghen, Hàng Tiểu An số thật khổ." Hạo Linh bĩu môi khinh thường, chạy sang bên tình nhân đang làm nũng cùng tham gia lửa trại kia.
"Vợ, sau này đừng bắt chuyện với những tên như vậy nữa, em chỉ cần có anh là đủ rồi."
"Bớt xàm ngôn giùm đi." Hàng Tiểu An muốn hộc máu nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của Vũ Thiên Nhai, tên này mọi lúc mọi nơi đều thích ăn dấm chua sao?
"Tuân lệnh!"
"..."
Có ai nói cho cậu biết người trước mặt này là ai không?
------
Nhân sinh không gặp được mấy người thật sự thấu hiểu nội tâm lẫn nhau, nhưng Hàng Tiểu An đã gặp được hắn. Người mà Hàng Tiểu An nguyện đầu bạc giăng long, nắm tay đi suốt cuộc đời này. Lời nói đó có vẻ quá hoa mỹ, nhưng cậu không chán ghét nó.
Một nụ hôn chỉ chạm đầu môi, đủ để khiến con người trầm tĩnh như Hàng Tiểu An tim đập loạn nhịp. Tinh thần lẫn thể xác đều tình nguyện hiến dâng cho người đàn ông đó, trầm mê lún sâu không thể thoát ra được.
Hỏi người tình là chi?
Hàng Tiểu An sẽ trả lời rằng... tình là liều thuốc độc trí mạng, là đóa hoa anh túc rực rỡ diễm lệ mà đầy chết chóc, đã biết là nguy hiểm nhưng lại không nỡ rời xa.
Nâng ly rượu vang đỏ tươi như bỉ ngạn hoa, Hàng Tiểu An nhếch môi uống cạn, hơi men say khiến tâm tình của cậu càng xúc động, cả người nóng bừng như bị lửa thiêu đốt. Hàng Tiểu An cười tà, ánh mắt xinh đẹp đảo sang nhìn vẻ mặt hồ ly đáng ghét của Vũ Thiên Nhai, cậu biết mình bị gài bẫy rồi.
Tối nay... chỉ sợ cậu lại bị hắn ăn sạch không còn một mảnh xương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com