Đây thực sự là một điều không thể ngờ!
Được rồi được rồi...
Dạ Chi Điệp bình tĩnh lại nào... bình tĩnh... calm down...
...
BÌNH TĨNH CÁI *BEEP* GÌ CHỨ?!
Đầu tiên, cậu ta nói đây là thịt người chết? Cô không nói.
Tiếp theo, cậu ta ép cô ăn? Cô nhịn...
Rồi sau đó? Cậu ta bảo cái thứ gì đó 'thơm ngào ngạt' máu chảy đầm đìa này ( hãy bỏ qua từ trong ngoặc đơn đi ) chính là thịt của những con Zombie tanh hôi bẩn thỉu ngoài kia?!
(Z: thật ra cô trong cũng không khác chúng là bao, làm gì cần kì thị đồng loại như vậy chứ ╮(╯▽╰)╭
Dạ Chi Điệp: Cút (╬ Ò﹏Ó) )
KHÔNG THỂ NÀO CHẤP NHẬN ĐƯỢC!!!
"Ăn tiếp không?" Bạn Zombie nói.
Hừ! Tưởng cô là cái loại người sẽ ăn mọi thứ sao?! Cậu ta thật quá coi thường cô rồi! Liêm sỉ của Dạ Chi Điệp này vẫn CÒN...
Nên cô quả quyết gật đầu.
...
...
...
Đương nhiên là ăn rồi! Một thứ có lợi cho thân thể như xương thuỷ tinh như này của cô, ngu gì không ăn?
Hả cô vừa nói cái gì liêm sỉ ý hả? À đấy là nói thiếu thôi. Là còn miếng nào chết liền.
Gì chứ? Sống ở Cô nhi viện, ít nhiều cũng phải học cách thích ứng hoàn cảnh thay đổi, giữ lại liêm sỉ với cốt khí làm gì đâu?
Căn bản là thịt này thật sự rất ngon, ừm, không ngờ làm Zombie rồi vẫn còn có thể ăn. Thật là một điều hạnh phúc!
Nếu thịt Zombie này có vị như món gà khoái khẩu của cô như vậy, không biết thịt của cô có vị gì nhỉ?
Dạ Chi Điệp vừa cầm thịt ăn vừa nhìn chằm chằm vào cánh tay còn lại của mình...
Aaaaaa...
Hình như tư tưởng này hơi nguy hiểm, lỡ tự cắn tay mình rồi mất luôn tay thì sao ? Cô còn chưa muốn làm người cụt tay, dù hiện tại cô không tính là 'người'.
"Cô không ngu ngốc tới nỗi ăn bản thân mình đó chứ?" Bạn Zombie nhìn ra được ý đồ của cô. Chặc, thật nhạy bén...
Rõ ràng chỉ 1-2 ngày trước thôi, bạn Zombie này còn trốn mình như trốn dịch, vậy mà sau khi cắn mình xong thì lại cầm tù mình như này...
Không? Có gì không đúng? Tại sao một Zombie cấp thấp lại có thể có tư tưởng được? Tính ra thì cả cô cũng không tin là ý trí của mình thật sự chiến thắng được virus...
Kể cả khi là thế thì tại sao cả cậu ta cũng có tư tưởng riêng?
Bộ óc đơn giản của một Zombie 'sơ sinh' này của cô thật sự không thể suy nghĩ phức tạp được.
"Thắc mắc? Về chúng ta?" Cậu ta hỏi.
Dạ Chi Điệp gật đầu. Trong đôi mắt xám ngắt không đồng tử ấy lại nhìn ra được sự tò mò.
"Hừ! Càng không nói!"
"A? AAAAA!!!" Tên kia!? Trêu đùa bà hả?!!! Nếu không phải trên người đang bị ghìm bởi dây thì cô đã...
"Sao? Muốn đánh tôi?"
"..."
Quả nhiên phải dạy dỗ một chút mới ngoan được.
Dạ Chi Điệp im lặng, uỷ khuất cầm miếng thịt ăn tiếp. Chỉ là có thế nào, với bộ óc bị zombie hoá của cô cũng không thể nào nghĩ được người trước mặt thực sự là một Zombie King.
Cậu ta cũng không chỉ là một Zombie King, cậu ta còn là một người... xuyên không...
Xuyên không một cách xảo diệu thế nào mà linh hồn và thân thể lại ở hai nơi.
Vì không tìm được thân thể, nên cậu ta đã bám vào người con gái nào đó đang đi ra ngoài vứt rác. À là Dạ Chi Điệp. Thông qua cô, cậu ta đã hiểu sơ về thế giới này trước tận thế.
Đến khi tận thế, virus bùng nổ, cũng chính cậu ta đã bảo vệ cái mạng nhỏ này của Dạ Chi Điệp (cũng như linh hồn của cậu ta) không bị bất cứ zombie nào tới gần. Trừ một 'thứ', đó là 'thân thể' của cậu ta.
Chính là cậu ta vì duy trì năng lượng bảo vệ Dạ Chi Điệp từ đầu tận thế nên đã ngủ say, đến khi chính 'thân thể' của cậu cắn vào Dạ Chi Điệp, cậu ta mới thức tỉnh.
Chỉ là sau khi cắn rồi lại có một 'tình huống đặc thù', nên hiện tại Dạ Chi Điệp và cậu ta phải 'gắn bó' với nhau...
(Dạ Chi Điệp: nhìn đâu ra 'gắn bó' ?!)
Hơn nữa, thịt mà cô ấy đang ăn là của cậu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com