Chương 1
Tựa như cơn ác mộng...
Không thể chạm tới...
Nhưng vẫn chân thật tồn tại...
Dằm vào trái tim rỉ máu...
"Giá như thời gian có thể quay ngược. Tôi nhất định... Nhất định..."
-oOo-
Âm thanh tiếng chim hót đậu xuống trên cành cây gần cửa sổ, làm lay động giọt sương còn vương trên gân lá. Tia nắng vừa xuất hiện liền xuyên qua tấm cửa kính, chiếu vào khuôn mặt đang say giấc. Không bao lâu, chợt tiếng chuông báo thức vang lên, phá tan không khí yên bình.
Trên giường một người đang nằm ngủ, tiếng chuông làm cho hai hàng lông mày nhẹ nhíu lại theo bản năng. Tiếp đến một đôi mắt không tình nguyện mở ra. Đôi tay khua khoắng với lấy vật phát ra âm thanh muốn tắt đi.
Đột nhiên, tầm nhìn chạm phải trần nhà chạm trổ đầy hoa văn xa lạ, tia buồn ngủ tức thì bay biến. Thay thế là vẻ mặt ngạc nhiên ngồi bật dậy.
Thiên Mạc nhìn xung quanh bố trí căn phòng. Mọi đồ dùng đều được sắp xếp và thiết kế theo phong cách tây âu, từng chi tiết nhỏ đều được chạm khắc đầy tinh tế, khiến cho mọi thứ trong căn phòng đều trở nên thật xa hoa.
Bất giác chóng mặt hai tay ôm lấy đầu, Thiên Mạc hồi tưởng từng sự việc gần nhất. Cô rõ ràng là ngủ trong phòng mình, vì sao tỉnh dậy lại là nơi lạ hoắc thế này.
Chẳng lẽ mình bị bắt cóc?
Hoang mang cúi đầu xem xét lại bản thân. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền bị doạ đến nhảy dựng. Mình từ khi nào có tóc dài như vậy?
Thật sự là quá dài! Chí ít phải chạm đến mắt cá chân cô.
Không thể nào mà chỉ qua một đêm tóc mình đã dài nhanh vậy rồi chứ.
Càng nghĩ càng hoang mang. Cô lập tức phi xuống giường dùng tốc độ nhanh nhất tìm tới phòng tắm. Thế nhưng lại để cho cô một lần nữa phải kinh hãi.
Đây là ai?
Hoảng hốt lùi ra sau vài bước, người trong gương cũng động tác y hệt hoảng hốt thối lui. Con ngươi trong mắt Thiên Mạc tràn đầy khó tin, một dự cảm bất ổn nảy lên trong đầu.
Chẳng lẽ mình xuyên không?
Không thể nào! Cô lắc mạnh đầu phủ định suy nghĩ vừa xuất hiện. Không thể nào lại xuất hiện cái chuyện hoang đường này được, điều này chỉ có ở trong sách thôi. Nhưng... Thiên Mạc đứng hình nhìn người trong gương. Cô cứ đứng chôn chân như vậy, đầu óc trống rỗng. Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, một âm thanh như tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên.
Thiên Mạc hồi thần, nhưng cô không có ý định di chuyển. Mặc kệ tiếng chuông vẫn reo, cô đưa tay sờ lên hình ảnh của mình trong gương.
Đây không phải mơ! Cô thực sự đã xuyên không rồi!
Cô ôm mớ tóc dài vướng víu rời khỏi phòng tắm, nhìn quanh phát hiện chiếc điện thoại được để trên bàn. Tiến lại nhìn, bảy cuộc gọi nhỡ. Cô muốn mở ra xem, nhưng lại không biết mật khẩu của chính chủ, đành tạm thời thả xuống.
Thẫn thờ ngồi lại trên giường, cô quyết định trước tiên lục tìm mọi thứ liên quan đến chính chủ trong phòng. Điện thoại tuy không mở được nhưng vẫn hiện lên thời gian, trên màn hình hiển thị lúc này là hai giờ chiều. Thiên Mạc búi gọn lại mái tóc, một đoạn dài không thể búi hết buông xoã xuống. Cô xắn tay áo bắt đầu công cuộc tìm tòi.
Không mất bao nhiêu thời gian, ước chừng sau mười phút, cô thấy một chiếc vali hành lý được nhét vào tủ. May mắn không có khoá, vì vậy cô không tốn mấy sức nhanh chóng mở ra. Thiên Mạc phát hiện trong này có đủ vật dụng cần thiết cho du lịch, lại nhìn căn phòng một chút, đoán chừng đây là phòng ở một khách sạn.
Cẩn thận lôi ra từng cái, ánh mắt chợt chuyển đến chiếc ví và hộ chiếu.
"Chính chủ họ Diệp, cũng tên là Thiên Mạc, lại còn trùng ngày sinh tháng đẻ. Ở đâu ra chuyện trùng hợp vậy?"
Thiên Mạc giở hết thông tin và chứng minh thân phận ra. Lông mày đã nhíu lại càng nhíu chặt. Vì sao cô lại có cảm giác gì đó sai sai?
Ding dong!
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên khiến cô đang chìm vào suy nghĩ bỗng giật mình. Ôm tâm trạng hoang mang thăm dò nhìn qua mắt mèo gắn trên cánh cửa, thấy chỉ là một cô gái bình thường, có lẽ là bạn của chính chủ. Vì vậy cô mở cửa ra.
"Chị Thiên!!! Chị làm gì mà không thèm nghe điện thoại của em thế?"
Chủ nhân của giọng nói tràn đầy ủy khuất nhìn, theo sau đó là ánh mắt ngập nước. Khoé miệng Thiên Mạc khẽ giựt, vội mời cô bé nọ vào trong. Đóng cửa xong xuôi, cô mới dành ít giây quan sát người vừa tới.
Đó là một cô bé cỡ tầm học sinh trung học, mặc chiếc quần đùi bò cùng áo phông rộng thả suông. Mái tóc được cột tóc ngựa cao làm tăng lên vẻ trẻ trung năng động. Thiên Mạc nhìn một lúc, cho ra kết luận. Cô bé này chính là nhìn vào thôi đã thấy tràn ngập năng lượng ánh sáng.
Thấy cô bé nọ quay đầu thắc mắc nhìn, Thiên Mạc mới bất giác nhận ra mình đứng đây hơi lâu. Vội điều chỉnh tâm tình, cô làm bộ đi lấy nước uống, sắp xếp từ ngữ trong đầu rồi mới thận trọng lên tiếng:
"Sao em lại tới đây?"
Cô bé này xưng mình là chị, lại còn với giọng điệu thân thiết thế kia, không phải họ hàng thì chắc chắn cũng là người quen. Có điều cô không biết chính chủ đóng vị trí gì, đến cả tên cô bé cô còn không biết. Trong sách không phải là nói khi xuyên không sẽ được thừa hưởng trí nhớ của cơ thể sao? Sao đến cô thì chẳng có gì vậy.
Thiên Mạc bi ai nghĩ.
"Em gọi cho chị tính rủ đi chơi, thế mà chị không có bắt máy. Hại em tưởng chị gặp chuyện gì, ba chân bốn cẳng qua đây xem chị."
Cô bé tỏ vẻ hờn dỗi, hai bầu má phồng lên quay đầu sang bên. Thiên Mạc thấy thế không nhịn được phì cười, cầm cốc nước lọc mới rót đưa cho cô bé:
"Khi nãy chị ở trong phòng tắm nên không nghe thấy. Xin lỗi nhé!"
Thì ra mấy cuộc gọi nhỡ vừa rồi là cô bé này gọi. Nghĩ đến chiếc điện thoại bị mình thả vào ngăn kéo, chốc cô phải nghĩ cách mở ra mới được.
Nhưng Thiên Mạc chưa lơ đãng được bao lâu, đã bị câu nói tiếp theo của cô bé làm cho đứng hình.
"Ơ, sao tự nhiên chị khách sáo với em thế? Hôm nay chị ốm sao?"
Đôi mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên, vừa nói vừa định vươn tay muốn sờ trán Thiên Mạc. Cô thấy thế vội khoát tay nói không sao, nghĩ nghĩ đành lấy lí do thoái thác:
"Hôm nay chị có chút mệt, không thể cùng em đi chơi được rồi."
Vẻ mặt cô bé tức khắc trở nên lo lắng, luống cuống đứng dậy tiến về phía cô, giọng nói cũng tràn đầy quan tâm: "Vậy chị nghỉ ngơi ngủ một giấc đi, đến bữa tối em và anh trai qua chỗ chị."
Thiên Mạc cười gật đầu. Vừa tiễn xong cô bé ra cửa, cô thở phào thả mình nằm xuống ghế sô pha. Chỉ vài ba câu nói chuyện đã làm tiêu tốn bao nhiêu chất xám. Thật hại não! Nghĩ đến đây, cô mau chóng với lấy điện thoại bị mình bỏ xó. Vân vê mật khẩu hồi lâu, đến khi không biết Thiên Mạc di ngón tay vào chỗ nào, màn hình điện thoại chợt sáng lên.
Thì ra còn có thể mở bằng vân tay!
Mặc niệm ba giây cho đầu óc lạc hậu của mình. Thiên Mạc bắt đầu tra lịch sử cuộc gọi và tin nhắn gần đây, cô cũng nhìn thấy bảy cuộc gọi nhỡ lúc nãy. Thiên Mạc đưa mắt nhìn, thấy tên người gọi là Min.
Tin nhắn của chính chủ không có nhiều người, ngoại trừ cô bé Min còn có một người nữa tên là Hằng. Cuộc nói chuyện gần đây đều là đề tài linh tinh lộn xộn. Nhưng tổng kết lại cũng khiến Thiên Mạc chắt lọc được vài tin tức.
Anh trai của Min nhận được mấy tấm vé du lịch tham quan tới khu Tây. Vì vậy đã rủ Thiên Mạc và vài người bạn, trong đó có cả người tên Hằng cùng đi. Tối qua cả bọn mới xuống sân bay, nên hôm nay tính ra là ngày đầu tiên bắt đầu đi du lịch, chỗ Thiên Mạc ở bây giờ là trong một khách sạn của khu Tây.
Thế nhưng... Tình huống này...
Cả tên của họ...
Không thể nào!
Điện thoại trong tay xém rớt, Thiên Mạc lảo đảo chạy tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Cả thân thể run rẩy bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi.
Cô dường như... xuyên đến cuốn sách tận thế rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com