Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 5+6

Long vương cưỡi mây lên trời đi tìm lão tổ Hồng Quân hành tung bất định vốn đã biến mất khỏi tam giới.

Thiên đế không còn nhiều phép tiên, chỉ ngoan ngoãn ngồi ngắm cảnh cùng đám mây với Long vương.
Thiên đế hỏi:

“Mỹ nhân, bây giờ là tháng năm nào thế? Sao trên trời dưới đất lại có thêm nhiều thần tiên đến vậy.”

Long vương đáp: “Theo ký ức bây giờ của ngươi thì đã qua vài chục nghìn năm rồi.”

Thiên đế cười khanh khách: “Vậy bây giờ ta đã thần công đại thành rồi à?”

Long vương bình tĩnh nói: “Ngươi tu vô tình đạo, đã đạt tới cảnh giới thông thiên, là Hạo Thiên đại thế thượng thần quân chủ tam giới.”

Thiên đế gõ nhẹ vào gáy Long vương: “Nói dối.”

Long vương bình tĩnh đáp: “Sao ta lại phải nói dối?”

Thiên đế: “Nếu ta quen được một mỹ nhân như ngươi đây thì làm gì cam lòng đi tu vô tình đạo này nọ cơ chứ.”

Lòng Long vương bỗng đau nhói, y nửa cười nửa không né tránh bước sang một đám mây khác, không thèm đáp lời Thiên đế thiếu niên hay nói bậy này.

Thiên đế lại sà tới ghé sát bên tai Long vương hỏi: “Ta thật sự làm Thiên đế hả?”

Long vương hơi nghiêng đầu lạnh lùng đáp: “Đúng.”

Thiên đế cúi người ôm lấy thân thể lạnh lẽo gầy gò của Long vương: “Vậy nhất định ngươi là Thiên hậu của trẫm rồi.”

Long vương không muốn bị làm phiền.

Thiên đế trẻ tuổi ngập tràn sự nồng nhiệt và cuồng tình của thiếu niên.

Hắn liều mạng dính lấy, còn vương nét phàm nhân, ấy thế mà lại giày vò khiến cõi lòng Long vương đau đớn.

Long vương phất tay áo tránh đi, sau đó quát lớn bằng giọng nói trong trẻo lạnh lùng:

“Ngươi phẩm hạnh không đoan, ngôn từ phóng đãng thế này, sao lão tổ Hồng Quân có thể nhận làm đồ đệ được!”

Thiên đế bị phất bay xa ba thước, nhưng vẫn cười hì hì hóa ra một chiếc quạt nhẹ nhàng phe phẩy:

“Ngươi không gạt được ta đâu mỹ nhân à, ngươi thích ta ôm ngươi mà. Ban nãy khi bị ta chạm phải, tai ngươi đỏ đến mức suýt hóa thành nguyên hình.”
Long vương: “….”

Thiên đế đột nhiên sán lại gần: “Ta cũng thích ôm ngươi lắm.”

Long vương cảm thấy mình như đang xem một vở kịch hoang đường.

Biết rõ kết cục sẽ là bị thương, đôi uyên ương mệnh khổ sẽ phải ly biệt, gia nghiệp lớn ngần này sẽ vỡ tan thành bùn đất, thế mà y vẫn chìm đắm trong nỗi vui sướng xem hoa thưởng rượu với bạn hữu khi mới mở đầu.

Hạo Thiên ôm lấy y, giống như lúc hỗn độn chưa phân tách, trong thế gian hoang vu bỗng nở một đóa hoa, đẹp đẽ bình yên tựa như một giấc mộng.

Long vương chậm rãi nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng.

Thế mà thiếu niên Thiên đế vô liêm sỉ kia lại đột ngột hôn môi y một cái.
Long vương trợn tròn mắt.

Thiên đế chậm rãi buông ra, sau đó nghiêm túc nói: “Nếu mỹ nhân nhắm mắt lại là để người ta hôn mình, ta hôn có được không?”

Long vương giận đến mức không thở nổi.

Đây là một tên thiếu gia vô liêm sỉ chỉ biết nói ngon nói ngọt, nói đến mức thật giống như hai người có tình nghĩa sâu đậm với nhau.

Nhưng mà y biết, rõ ràng y đã sớm biết được kết cục, Hạo Thiên đại đế tu vô tình đạo, là quân chủ tam giới, đến cuối cùng sẽ bỏ rơi tư tình, cuối cùng sẽ… Bỏ rơi y và Bính nhi.

Cần gì… Cần gì phải…

Số phận cần gì phải trêu đùa tình cảm của y thế chứ.

Thiên đế giật mình:

“Mỹ nhân, ngươi đừng mất hứng, ta chỉ… Ta chỉ…. Haizz nói thì không rõ được, nhưng mà lúc nhìn thấy ngươi ta đã cảm thấy cực kỳ vui mừng, dù cầm pháp bảo tam giới cửu châu sơn hà đến, ta cũng không đổi.”

Long vương nói: “Ta là Ngao Nghiễm.”

Thiên đế vui vẻ kêu một tiếng: “Ngao Nghiễm.”

Long vương hơi nhíu mày: “Không được tùy tiện gọi người khác là mỹ nhân, nghe như một tên dê xồm vậy.”

Lúc qua Lôi Sơn, vẫn thường có gió mưa sấm chớp đùng đùng.

Long vương hạ mây xuống, nói: “Ngày mai hẵng đi.”

Thiên đế buồn cười đáp:
“Ngày mai đi đâu? Cả ta và ngươi đều không biết đến bao giờ lão tổ Hồng Quân sẽ hiện thân lúc nào, cứ tìm kiếm khắp nơi thế này có ích gì.”

Trong lòng Long vương hiểu rõ, y cởi áo choàng ra che, nhẹ giọng đáp: “Tam giới không thể không có vua.”

Y nói rất nhẹ, trong tiếng mưa rào rạt và sấm chớp đùng đùng khó mà nghe rõ.

Câu nói kia là y đang tự nói cho chính mình nghe.

Lôi Sơn đổ mưa rất to.

Long tộc thích nước nên vốn không cần trú mưa, thế nhưng y lại đang dẫn theo một người phàm là Hạo Thiên, chỉ đành hóa ra một gian nhà tranh nho nhỏ để ở.

Thiên đế dò xét quanh nhà tranh một vòng, bày ra vô số trận pháp lớn nhỏ phòng ngừa có yêu ma nửa đêm đánh lén.

Long vương khoanh tay đứng dưới mái hiên:

“Không cần phiền phức thế đâu, bây giờ các nơi đều có binh mã quan viên trấn thủ trông chừng, tam giới thái bình ổn định, đã không còn yêu ma trốn chạy tứ phía nữa.”

Thiên đế thu tay lại, thán phục: “Hóa ra ta đúng là một minh quân.”

Khóe miệng Long vương giật giật, sau đó y quay người vào phòng, Minh quân, đương nhiên ngươi là một minh quân rồi.

Hạo Thiên đại đế lên ngôi được mười bốn nghìn sáu trăm năm, thưởng phạt phân minh, chí công vô tư, chính chiến tứ phương.

Tam giới càng lúc càng yên bình, đến ngục quỷ u ám cũng được sửa sang ngay ngắn, ngoại trừ việc không thấy ánh sáng thì hệ thống quan lại và luật pháp đều không thua Thiên đình, không còn dáng vẻ hỗn loạn đáng sợ như ngày trước nữa.

Thiên đế cười hì hì đi theo sau: “Ngao Nghiễm, ta có hái mấy quả dại nè, đã nếm thử rồi, ngọt cực kỳ luôn. Ngươi có muốn ăn không?”

Long vương không thấy đói: “Long tộc không ăn đồ trên cạn.”

Thiên đế lại nói: “Vậy ta đi bắt vài con cá nhé?”

Mưa to vẫn đang rơi rào rào, người phàm kia vì không có Tị Thủy Châu mà dính mưa ướt sũng, hắn đứng dưới mái hiên cười tươi rạng rỡ:

“Ngao Nghiễm, Ngao Nghiễm?”

Long vương bỗng hốt hoảng, sau đó bình tĩnh đáp: “Không cần.”

Gần đây y hơi buồn nôn.

Mặc dù không chịu để đại phu trong Long cung xem bệnh, nhưng thật ra trong lòng y lại hiểu rất rõ, e là mình lại có phiền toái rồi.

Bụng y càng lúc càng nổi rõ, đến một đứa bé ngoan như Ngao Bính cũng sắp không nhịn được tò mò bắt đầu nhăn nhó muốn hỏi cái đó là gì.

Thiên đế đi bắt hai con cá rồi nướng dưới mái hiên.

Long vương che miệng khẽ nhíu mày: “Con cá này không tươi.”

Thiên đế giơ cá lên ngửi ngửi: “Tươi hả?”

Long vương ngửi thấy mùi cá nướng, càng ngửi càng thấy bụng khó chịu, sau đó y ghé vào lan can nôn ói.

Thiên đế hoảng sợ ném con cá vào trong lửa rồi tiến lên vỗ vỗ nhẹ vào lưng Long vương: “Ngươi làm sao thế?”

Long vương khẽ run lên, khàn giọng đáp: “Không sao, bỗng có hơi… Có hơi buồn nôn…”

Thiên đế nhìn khuôn mặt tái nhợt của
Long vương bỗng ưng ửng đỏ, lại nhìn phần bụng hơi nhô lên dưới lớp áo trắng của y, nét mặt bỗng ngưng lại:

“Ngươi… Ngươi… Ngươi… Có thai ư?”

Việc Long vương không muốn bị nhắc đến nhất chính là chuyện này, nghìn năm qua y chưa từng nói với bất kỳ ai về mẹ đẻ của Ngao Bính.

Thế nhưng chuyện này hết lần này đến lần khác không thể gạt được.

Thấy Thiên đế hỏi, Long vương đỏ bừng mặt, sau đó đi thẳng vào nhà đóng cửa cái “Rầm”.

Thiên đế đứng ngơ ngác trong mưa một lát, cuối cùng hắn leo cửa sổ nhảy vào trong phòng, dè dặt nửa quỳ trên giường rồi nắm lấy tay Long vương:

“Ngao Nghiễm.”

Long vương cực kỳ khó chịu, y không muốn nói, cũng chẳng thể nói.

Đợi đến khi tìm được lão tổ Hồng Quân, Thiên đế sẽ nhanh chóng hồi thiên quy vị, nếu… Nếu nói chuyện mình mang thai, ngoại trừ tăng thêm phiền não thì còn có ích gì.

Thế mà thiếu niên lỗ mãng mãi không chịu buông tha, hắn nghiến răng nghiến lợi thở dài:

“Mỹ nhân tuyệt sắc nhường này có bầu, thằng đàn ông vô liêm sỉ đến mức nào mới có thể mặc kệ ngươi cơ chứ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com