Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

03

Ngày hôm sau hai người đều dậy rất sớm, Kim Jiwoong không ngủ được sâu, Seok Matthew và ngôi làng vắng lặng này đều khiến anh lo lắng. Lúc hai người ra cửa, bà chủ nhà đã làm xong bữa sáng cho Tiểu Vũ và ra ngoài hái trà, Seok Matthew nhẹ nhàng khoá cửa, tránh đánh thức Tiểu Vũ còn đang say giấc nồng.

Hôm nay trời trong xanh, ngôi làng đón ánh mặt trời hiếm thấy, người trong làng đều đem quần áo ra phơi hoặc kéo ghế ra trước cửa ngồi phơi nắng, vì thế mình Seok Matthew dùng ô trông có vẻ không ăn nhập cho lắm.

Kim Jiwoong cảm thấy rất kỳ lạ, từ trước đến nay Seok Matthew chẳng che ô chống nắng bao giờ, huống hồ nắng hôm nay không gắt. Tuy vậy, người dân xung quanh lại không có vẻ gì là bất ngờ, nhiều cô chú còn chủ động chào Seok Matthew dọc đường đi.

Ngôi làng ngày nắng vô cùng ấm áp, dưới ánh mặt trời, những bức tường trắng loang lổ và bầu trời xanh tạo nên một khung cảnh hài hoà. Thực vật xanh tươi phủ đầy mặt tường, đèn lồng đỏ treo trên những mái hiên, song cửa sổ với đủ loại màu sắc hình dạng và cả những cách cổng phức tạp, tất cả đều chìm trong ánh nắng, lọt vào trong tầm mắt Kim Jiwoong.

Ngôi làng được xây dựng bên sông, đi qua lớp đá bồ tát trên mặt nước, lắng nghe tiếng nước chảy rì rào dưới chân, Kim Jiwoong nhớ về Seoul mà những tưởng đó là một thế giới khác, không, có lẽ nơi này mới là thế giới khác.

Theo chân Seok Matthew, Kim Jiwoong đi tới một ngôi miếu nhỏ, toàn bộ ngôi miếu được sơn màu đỏ, hai bên cổng là cặp trống đá cao bằng nửa người, có một tấm biển treo trên xà ngang, đề ba chữ "Hiển Tế Miếu".

Seok Matthew không đi thẳng vào cổng chính, cậu vòng qua phòng bên sườn miếu, bước vào. Trong phòng đặt hai cái bàn, có một người đàn ông trung niên đang ngồi ở cái bàn bên trái, ông ta có chòm râu quai nón bây giờ rất hiếm thấy, mặc một chiếc áo dài màu đen, đeo một cặp kính gọng hẹp có vẻ khá hoài cổ. Ông ta ngồi một bên bàn, đối diện là mấy cô nữ sinh, mỗi người cầm trên tay một tờ giấy nhỏ, ngồi xếp hàng trên băng ghế.

Người đàn ông thấy Seok Matthew đã tới, nói với mấy cô nữ sinh: "À, người này cũng có thể giải xăm, cậu ấy có duyên với ngôi miếu này, giải được ý của Bồ Tát. Các cô cũng có thể qua bên cậu ấy luận giải quẻ xăm, hàng bên tôi dài quá rồi."

Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung về phía mình, Seok Matthew hơi ngượng ngùng, chỉ giả vờ hắng giọng một cái rồi ngồi xuống.

Trước khi đến đây, Seok Matthew đã nói với Kim Jiwoong rằng công việc của cậu là giải xăm trong miếu, Kim Jiwoong còn tưởng cậu luyên thuyên thôi, ai ngờ đó lại là sự thật.

Thấy Seok Matthew vẫn đang thao thao bất tuyệt với một nữ sinh ngồi đối diện, khiến nữ sinh đó sửng sốt hồi lâu, Kim Jiwoong không làm phiền cậu mà tự đi dạo quanh ngôi miếu.

Lượng người trong miếu dần đông lên, phần lớn là người đến xin xăm bái Phật, cũng có không ít học sinh mang theo dụng cụ vẽ tranh đến. Đám người trẻ tuổi ngồi dưới tàng cây, cẩn thận khắc hoạ lại khung cảnh trước mắt bằng cọ vẽ, điều này khiến Kim Jiwoong nhớ về Seok Matthew năm ấy. Cậu cũng cứ như vậy, ngồi trước bàn vẽ, nghiêm túc hoạ tranh, hoàn toàn bỏ mặc thế giới bên ngoài, tất nhiên là bao gồm cả Kim Jiwoong.

Nghĩ đến đó, Kim Jiwoong bỗng nhận ra, hôm qua anh thấy có dụng cụ vẽ tranh trong phòng Seok Matthew, nhưng lại không thấy dù chỉ một bức hoạ. Tuy rằng dụng cụ vẽ tranh cũng được rửa sạch đến mức kỳ lạ như những món đồ khác trong phòng, nhưng rõ ràng nó đã từng được sử dụng, hơn nữa còn được dùng thường xuyên, vậy thì những tác phẩm của Seok Matthew đi đâu cả rồi?

Kim Jiwoong đang nghĩ ngợi thì bỗng có cuộc gọi đến từ Kim Gyuvin. Kim Jiwoong mở điện thoại, phát hiện hôm nay đã là thứ Bảy, bảo sao cậu ấy lại gọi điện cho mình.

"Anh với anh Matthew thế nào rồi, còn cơ hội không? Suýt chút nữa em đã phải tuyệt giao với anh Matthew để xúc tiến vụ này đấy." Kim Jiwoong nghe vậy thì buồn cười lắm: "Em lừa cậu ấy thế nào? Mà đến mức phải tuyệt giao luôn?"

Giọng nói chưa hoàn hồn của Kim Gyuvin truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: "Em chỉ nói có một người bạn đến du lịch, nhờ anh Matthew giúp tiếp đón người đó, thế mà anh ấy lại không đồng ý! Nhưng chuyện đến nước đó rồi, em đành tiền trảm hậu tấu tống anh đi trước, như thế anh Matthew có muốn từ chối cũng không được, vậy mà sau đó anh Matthew không nghe máy nữa! Em còn tưởng rằng em đã ném anh vào chốn rừng thiêng nước độc một mình, làm em sợ chết khiếp."

"Nếu hôm qua bọn anh không tình cờ gặp nhau, có lẽ anh đã thật sự bị bỏ lại ở nơi xa lạ, không biết cầu cứu ai."

"Nhưng mà..." Điều Kim Jiwoong muốn biết nhất vẫn là: "Sao em biết Matthew sống ở đây?"

Giọng điệu Kim Gyuvin tức khắc ỉu xìu: "Anh Jiwoong, em nói ra anh đừng giận nhé." Kim Jiwoong ừ một tiếng qua loa.

"Em biết là nhờ anh Hanbin đó, vì em phát hiện lâu nay anh ấy vẫn nhận được chuyển phát nhanh từ cùng một địa chỉ ở nước ngoài. Lúc ấy em gặng hỏi mãi, anh ấy không giấu được nữa nên mới nói cho em, còn bảo em đừng nói với anh, những chuyện khác thì em không biết gì hết."

Kim Jiwoong im lặng một lúc lâu mới nói: "Vậy nên chỉ có cậu ấy mới biết tình hình gần đây của Matthew hả? Anh biết rồi, vất vả cho em Gyuvin, dù kết cục có ra sao, anh cũng muốn cảm ơn ý tốt của em."

Kim Gyuvin ở đầu bên kia điện thoại rất vui, cậu ấy cười nói: "Em biết rồi, em sẽ tiếp tục ủng hộ hai anh!"

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Kim Gyuvin, Kim Jiwoong nhấp vào cột thông tin của Sung Hanbin, suy nghĩ hồi lâu mới nhắn một câu hỏi tình hình gần đây của cậu ấy. Không ngờ rằng mấy giây sau Sung Hanbin đã trả lời, cậu ấy nhắn: "Gần đây em vẫn ổn. Chắc bây giờ anh và Matthew đang ở cạnh nhau nhỉ, có gì muốn biết anh cứ hỏi thẳng em ấy. Chuyện em ấy không muốn nói, em cũng sẽ không tiết lộ."

Kim Jiwoong bỗng thấy hơi chua chua, hoá ra tối qua Seok Matthew lăn qua lộn lại trên giường không phải vì mất ngủ, mà là bận gửi tin nhắn cho người khác, hết Kim Gyuvin lại đến Sung Hanbin.

Bấy giờ, Sung Hanbin lại nhắn thêm một câu: "Dù sao em cũng sẽ mãi đứng về phía Matthew."

Kim Jiwoong trả lời: "Anh cũng sẽ mãi đứng về phía em ấy."

Có mấy dấu chấm hiển thị dưới tên của Sung Hanbin cho thấy bên kia đang gõ chữ, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn không nhắn thêm gì nữa.

Phải hơn sáu giờ tối thì công việc của Seok Matthew mới kết thúc, thế nên sau bữa trưa, Kim Jiwoong đạp chiếc xe đạp Seok Matthew dựng ngoài làng hôm qua về, sau đó lang thang quanh làng vài giờ để nắm được đường xá.

Trong làng có một câu lạc bộ vẽ nằm bên bờ sông, Kim Jiwoong phát hiện một bức tranh ở cửa câu lạc bộ, trong tranh là miếu Hiển Tế vào một ngày mưa, màu sắc táo bạo, đường nét rõ ràng, là nét vẽ quen thuộc với Kim Jiwoong. Anh ghé sát vào nhìn, quả nhiên thấy chữ ký của Seok Matthew ở góc phải bên dưới.

Kim Jiwoong vất vả dùng máy phiên dịch để hỏi về lai lịch bức tranh này, nhân viên câu lạc bộ vô cùng kiên nhẫn trả lời câu hỏi của anh. Hoá ra hôm trước Seok Matthew đã tặng một lô tác phẩm của mình cho câu lạc bộ vẽ, câu lạc bộ đã nghe danh Seok Matthew từ trước, cảm thấy trình độ của cậu rất cao nên đã bày tranh ra làm giáo án.

Kim Jiwoong thầm nghĩ: "Tặng hết tranh của mình ư, đây quả thật là điều mà Seok Matthew sẽ làm, em ấy luôn thích tặng tranh của mình cho người khác." Đến giờ Kim Jiwoong vẫn còn giữ ở nhà Seoul mấy bức tranh mà Seok Matthew tặng anh.

Sau khi thương lượng với nhân viên, Kim Jiwoong đã mua tác phẩm đặt ở cửa câu lạc bộ vẽ, nói họ cứ gửi về Seoul là được.

______________________

Chú thích:

Đá bồ tát dọc đường đến miếu Hiển Tế.

Mọi người có thể tưởng tượng cổng miếu Hiển Tế trông như thế này.

Cặp trống đá trước cổng miếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com