01
Mùa xuân ở Vancouver đến sớm. Cuối tháng hai, trời vừa tạnh mưa, bãi cỏ trước toà chính bệnh viện đã thấp thoáng những bông hoa nở rộ, tươi tắn xinh đẹp.
Một tiếng trước, sau khi theo bác sĩ trưởng đi kiểm tra các phòng, Seok Matthew đi dọc hành lang ngập mùi thuốc khử trùng còn nghe thấy loáng thoáng tiếng chim hót đầu xuân.
Chẳng có mấy gương mặt châu Á xinh đẹp tại bệnh viện công lớn thứ hai Vancouver, hai trong số ba cô nhân viên ở quầy tiếp tân nháy mắt với cậu. Seok Matthew chớp chớp mắt, ngọt ngào nháy mắt lại với hai cô, thuận tay vớ lấy hai chiếc bút bi vô chủ trên bàn, quay đầu lại nói: "Đúng rồi Steven, chọn ngày không bằng gặp ngày, đầu tuần tớ trực ban thay cậu rồi, tối nay trực ban giúp tớ nhé."
Steven cũng là bác sĩ thực tập, cùng đợt với Seok Matthew, cậu ta vốn không phải người nể nang gì. Nghe tin dữ này, cậu ta lập tức gào lên: "Matthew! Tối nay tớ phải đi hẹn hò rồi!"
Seok Matthew vỗ vỗ bả vai Steven, cũng học theo cậu ta nói giọng cường điệu: "Nhưng tớ cũng có hẹn."
"Đùa hả?" Steven run run bỏ tay khỏi vai Seok Matthew, yếu ớt mặc lại chiếc áo blouse trắng mới cởi ra: "Hẹn ai đấy? Cô em con lai nóng bỏng lần trước à?"
Không nhận được câu trả lời từ người phía sau nên Steven quay đầu nhìn, hiếm khi thấy Seok Matthew ngẩn người. Thấy cậu ta quay đầu lại, Seok Matthew ngơ ra một lúc mới mỉm cười, cậu nhìn đi chỗ khác, đáp, là nam.
Steven há hốc mồm: "Matthew, xưa nay cậu có hẹn hò với đàn ông bao giờ đâu."
"Việc gì chẳng có lần đầu tiên, không thử thì sao biết được." Seok Matthew đóng tủ đồ lại, nói với giọng bình thường như cơm đường hộp sữa: "Trực ban vui vẻ nhé." Bỏ lại câu nói "Matthew, hoá ra cậu là bisexual!" của Steven ở phía sau, Seok Matthew chạy trối chết khỏi bệnh viện.
Một tiếng sau, Seok Matthew đỗ xe trước cửa nhà hàng đã hẹn, tắt máy, ngồi trong xe một lát.
Cơn mưa nhỏ thấm ướt màn đêm, đèn giao thông ở ngã tư nhoè thành hình tam giác màu đỏ. Lóe lên một cái, chuyển qua màu xanh lá.
Cậu đã nói dối.
Chuyện Seok Matthew là bisexual cũng chẳng phải bí mật ở bệnh viện, nhưng cậu đã nói dối: Đây không phải là lần đầu tiên Seok Matthew hẹn hò với đàn ông.
Đáng lẽ cậu phải thêm cụm từ "ở Canada" thì mới đúng sự thật.
.
Năm nay cậu đã hơn 25 tuổi, thời gian trôi nhanh, như vậy tính ra thì cậu về nhà cũng được gần hai năm. Hai năm qua, cậu đã hoàn thành chương trình học y mà mình bỏ dở vì đi Hàn Quốc, hẹn hò với một vài cô gái, nhưng lại chưa quen con trai lần nào, Seok Matthew gần như tin rằng mình đã thẳng trở lại rồi.
Đầu tuần này đến lượt Seok Matthew trực ca đêm. Ban ngày cậu phải tham gia một ca phẫu thuật mười tiếng, kéo dài đến tận ba giờ sáng mới kết thúc. Seok Matthew mệt mỏi trở về phòng nghỉ, nhìn thứ gì cũng thấy giống nội tạng cắt ra máu me đầm đìa. Cậu vừa định chợp mắt một lát thì điện thoại trong tầm tay rung lên, màn hình sáng.
Seok Matthew mở mắt ra nhìn thì hoá ra là thông báo từ ứng dụng hẹn hò. Ai đó trong bán kính ba cây số muốn ghép đôi với cậu, giới tính nam.
Cậu vốn định xoá đi luôn thì lại nhìn thấy ảnh đại diện tài khoản của người này.
Seok Matthew bỗng dưng chớp chớp mắt, từ từ ngồi dậy, nhấp vào ảnh đại diện của người đó rồi dùng hai ngón tay phóng to ảnh. Cậu cụp mắt, ngồi yên một lúc lâu.
Đột nhiên có ai đó gõ cửa phòng nghỉ. Người gõ ngó đầu vào, nói với Matthew, cậu ở đây à, qua giúp thu dọn dụng cụ đi. Seok Matthew khựng lại giây lát, khẽ cử động tay, không nhấn nút thoát mà vuốt sang phải để ghép đôi.
Seok Matthew: ...
"Tới đây."
Cậu thở dài, đáp lời, ném điện thoại trở lại tủ đồ.
Khi được cầm vào điện thoại lần nữa thì đã là sáu giờ sáng ngày hôm sau. Seok Matthew vừa mệt vừa đói, gần như đã quên đi chút chuyện nhỏ này, nhìn mấy lời nhắc trên thanh thông báo mới nhớ ra.
Cậu vừa đánh răng vừa nhấp vào giao diện trò chuyện. Đối tượng ghép đôi chủ động chào cậu, nhắn hihi, thấy Seok Matthew không trả lời thì lại nhắn thêm "có đó không" rồi mới vào chủ đề chính, hỏi cậu thứ Sáu này rảnh không, anh ta còn nhiệt tình đính kèm một địa chỉ nhà hàng trên Google.
Seok Matthew do dự hồi lâu mới nhắn lại một câu: Có rảnh.
Đối phương đọc tin nhắn rất nhanh, lập tức gửi sticker gấu con chờ mong.
Seok Matthew thoát khỏi ứng dụng hẹn hò, chuyển qua phần lịch, cậu đang định thêm cái hẹn này vào thì bỗng phát hiện một chấm đỏ nhắc nhở ở ô vuông ngày thứ Năm không biết đã đặt từ khi nào. Cậu nhấp vào phần nội dung thì chỉ thấy một ngôi sao năm cánh rực rỡ, không text, không ghi chú, ngôi sao lẻ loi nằm đó như một trò đùa.
Thứ Năm là ngày bao nhiêu?
Seok Matthew nghĩ mãi mà không ra, cậu nhìn kỹ ngôi sao này rồi điểm lại một lượt sinh nhật bạn bè người thân xung quanh, chẳng thấy ngày nào trùng nên thuận tay xóa lời nhắc đi.
.
"Xin lỗi nhé, tôi đến muộn."
Seok Matthew đi bộ vào nhà hàng, đưa ô cho nhân viên, vừa xin lỗi vừa ngồi vào bàn. Cậu cúi đầu cởi áo khoác ra, vô thức xoa xoa chỗ ngồi ba giây rồi mới dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người đối diện.
Khoảnh khắc cậu nhìn thấy gương mặt đó, khó mà thấy được bờ vai cậu hơi chùng xuống. Seok Matthew bỗng thấy mình thật buồn cười.
—— Nghĩ gì chứ.
May là đối tượng hẹn hò không phát hiện ra, cũng không tỏ ra ngại ngùng, hắn còn quan tâm hỏi một câu: "Honey, đi đường kẹt xe hả?"
"À, đúng là cũng hơi... Thứ Sáu mà." Seok Matthew gãi gãi chóp mũi, trả lời, không đề cập đến việc mình ngồi ngẩn người trên xe tận mười phút: "Để tôi kêu nhân viên gọi món."
Cậu đang định vẫy tay, cả người bỗng ngây ra.
Trước mặt Seok Matthew, phía bên phải cách chỗ cậu ngồi hai bàn là một người đàn ông châu Á.
Người đàn ông nổi bật giữa khung cảnh, có thể là do anh đang ngồi một mình yên lặng trong một nhà hàng Canada đông đúc ồn ào nên trông anh như một tác phẩm điêu khắc. Trước mặt anh là một đĩa salad còn nguyên. Mái tóc đen cắt ngắn càng làm nổi bật xương lông mày sắc sảo khó thấy ở người châu Á, trên đầu ngón tay anh là điếu thuốc cháy dở.
Chẳng biết anh đã ngồi đó bao lâu, cứ như vậy giữa đám đông qua lại, ánh mắt anh đặt trên người Seok Matthew, lặng lẽ mà sâu lắng.
Sau chỗ anh ngồi có treo một chiếc đèn tường. Đèn không sáng lắm, nhưng lại khiến hai mắt Seok Matthew nhức mỏi.
Thật ra vừa rồi khi ngay khi nhìn thấy đối tượng hẹn hò, Seok Matthew đã nuốt xuống một câu.
Cậu vốn định nói, thoạt nhìn trông anh không giống như trên ảnh đại diện lắm.
Mới hẹn hò lần đầu mà đã nói câu này trước tiên thì chẳng khác nào xúc phạm người ta. Thế nên Seok Matthew đã không nói gì.
Có lẽ là do cậu mệt quá nên sinh ảo giác, hôm thứ Hai lúc nhìn thấy ảnh đại diện, cậu cảm thấy rất giống nên đã nhìn thật lâu, âm thầm đối chiếu với lông mày mí mắt trong trí nhớ của mình. Bây giờ xem ra chẳng giống chút nào.
Kim Jiwoong là Kim Jiwoong. Chẳng ai giống được anh.
Người đàn ông chẳng ai giống được đó dập điếu thuốc, nhìn cậu, khẽ mấp máy môi.
Quãng thời gian hai năm và toàn bộ thế giới ngăn cách giữa hai người, nhẹ nhàng mà xa xôi.
Maeddu. Anh gọi.
Người được gọi như bị sét đánh. Giữa từng cơn đau đớn quặn thắt, bao ký ức xưa cũ bỗng chốc ùa về.
Cuối cùng Seok Matthew cũng đã nhớ ra chấm đỏ trên lịch mà trước đó mình xoá đi nhắc nhở điều gì. Với Seok Matthew, đây chính là con dao cùn hai năm, chỉ cần cứa nhẹ một nhát, bao nhiêu máu đỏ lòng hoài sẽ tuôn ra.
—— Hôm qua là ngày Kim Jiwoong xuất ngũ.
Kim đồng hồ vẫn đang chuyển động, Seok Matthew cứ ngây ra như vậy, dường như cậu không thể cử động, mãi đến khi người đối diện gọi tên cậu: "Matthew này? Cậu Seok Matthew?"
Cậu rùng mình, vô thức trả lời: "......네(ne)."
Người đối diện lộ vẻ khó hiểu, Seok Matthew mới nhận ra vừa rồi mình trả lời người ta bằng tiếng Hàn.
Quãng thời gian hai năm đủ để khiến Seok Matthew quên đi nhiều, nhưng cậu vẫn nói tiếng Hàn, thứ ngôn ngữ gần như vô dụng khi làm việc và sinh sống tại Canada. Không có lý do nào khác, đơn giản vì Seok Matthew không chỉ là bác sĩ thực tập mới tại bệnh viện Vancouver. Vào thời điểm chưa từng gặp phần lớn những người bạn hiện tại, cậu đã là Seok Matthew - thành viên nhóm nhạc thần tượng Hàn Quốc ZB1 hoạt động trong vòng hai năm rưỡi, hiện tại nhóm cũng đã tan rã được gần hai năm.
Cậu đã từng là một Seok Matthew yêu Kim Jiwoong đến mức vô phương cứu chữa, chẳng còn đường lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com