[Đám cưới quỷ dị] Chương 3 - Thù Nương Dao
"Trót sinh thân phận đàn bà
Có người sung sướng, người là khổ đau"
– Trích "Thấy cảnh đời xót xa" - Trần Thị Thủy
———
Lắm khi có những người sinh ra không phải đang sống mà để mang nợ.
Đêm về rồi, trên đường mòn nhỏ lại có một chiếc kiệu hoa đang chậm rãi di chuyển. Nhà trai thật kỳ quặc, thế nào lại để nhà gái chờ đến khi gà xuống núi.
Mấy người khiêng kiệu cũng không ai thích. Là chú rể bắt họ thế đấy. Họ lầm rầm nói với nhau vài câu, nào là "Chú rể hôm nay kì nhỉ?", "Chú rể mặt cứ khó coi.", "Tôi muốn về quá.". Nghe bảo là đằng trai chọn ngày, chọn được thế nào mà đêm nay không trăng, chỉ có tiếng cú vọ và chó hú làm bạn với họ. Họ là người cùng thôn, coi như nể mặt nhau nên mới nhận chứ dăm ba đồng bạc đổi lấy khiêng kiệu hoa chẳng đủ cho một bữa rượu, bữa thuốc.
Mấy người họ thúc giục nhau mau đi nhanh nhưng khổ nỗi chỉ có ánh sáng từ đèn lồng đỏ soi đường cho mấy người tuy chưa đến độ tứ tuần nhưng vì lam lũ mà mắt đã lem tèm nhèm.
Đội khiêng có cậu nhóc trẻ muốn kiếm ít tiền tiêu vặt, cậu hỏi ông bác khiêng cùng ngay phía trước.
- Chú ơi, sắp đến nơi chưa? Con sợ quá...
Cậu ta không rét mà run, tay nổi một tầng da gà da vịt ớn hết cả óc.
- Sợ? Sợ cái gì! Thanh niên mấy cậu sống sướng quá, đến đường đêm cũng không biết đi.
Cậu ta méo hết cả mặt, chỉ có thể nuốt nỗi bất an vào lòng mà bặm môi bước đi. Lúc đến nhà cô dâu, họ mệt nên phải nghỉ lại một lát khiến đằng gái nóng ruột không thôi.
- Trời ơi! Mấy ông mà không xuất phát nhanh là phải đến nửa đêm con gái tôi mới tới nhà chồng à?
Một người dáng vẻ trung niên lấy khăn lau trán, uể oải nói với người phụ nữ đang bứt rứt trong người.
- Bà phải cho chúng tôi thở chứ! Biết sao được đây? Ai bảo mấy người lắm trò thế cơ.
"Còn không phải do thằng đó bày vẽ sao!"
Lúc nghe con rể tương lai đề nghị, bà còn cảm thấy gái cưng nhà mình gả cho đúng người giờ lại chỉ hận mình khi đó hồ đồ mà gật đầu ngay tắp lự.
- Mấy ông làm phúc cho nhà tôi chút, nếu nửa đêm mới sang nhà trai thì con gái tôi mặt mũi ra sao với tổ tiên nhà bên đó. Ông làm phúc chút, tôi gửi thêm tí tiền bánh kẹo.
Người mang dáng vẻ đội trưởng đội khiêng kiệu giờ mới thôi thở phì phò, khoát tay với mấy anh em của mình.
- Rồi rồi, bà cứ nghĩ quá.
Cô dâu ngồi đợi muốn xé cả khăn tay, nghe có thể lên kiệu thì hấp tấp tới nỗi vấp vào bậc kiệu hoa mà suýt ngã. Mẹ cô vội vàng nói "Từ từ thôi con!" rồi dìu cô vào trong.
"Ôi con gái tôi, thế mà đã thành con dâu nhà người ta."
Chờ khi kiệu đi xa, tiếng thút thít của bà giờ mới dần tăng âm lượng khiến chồng bà phải ra vỗ về.
- Con mình, có đi đâu cũng là áo bông nhỏ của chúng ta. Thằng đó dám đối xử tệ bạc với con bé, tôi chắc chắn xử nó!
- Chỉ mong... chỉ mong ông bà thông gia cũng có thể thương nó như chúng ta...
Lượt đi có vất cũng chẳng bằng lượt về. Đêm xuống sâu, khí lạnh bốc lên, trăng không có, sao cũng trốn đi chơi. Giữa khuya khoắt đường núi không có nhà ở xung quanh, nơi này thiếu đi hơi người.
Cô dâu ngồi trong kiệu hoa, trong lòng lo lắng không thôi, sợ mình thất lễ với bố mẹ chồng. Cô vò nát khăn trong tay, bụng lại tiếp tục nhói đau. Kiệu người khiêng, đôi khi vấp chút khiến kiệu xóc nảy làm cô muốn nôn cả lòng mề ra ngoài. Bụng cô đau quá.
Tiếng rên rỉ vang lên khe khẽ, cậu trai trẻ tuổi nhất đoàn nghe được mà run rẩy tay chân. Cậu ta sợ hãi nhìn xung quanh thấy giữa đêm đen này chỉ có kiệu hoa đèn lồng đỏ là tỏa ánh sáng rùng mình. Cậu nhóc này e đã bị dọa cho hồn vía lên mây, khựng cả chân lại hỏng hết đội hình khiêng kiệu.
Người khiêng ngay trước tức giận mắng cậu ta.
- Thanh niên như cậu làm cái trò gì đấy! Chưa ăn cơm à?
- Hình... hình như... có... có tiếng người rên...
Lão ta nghe được cười khích cậu.
- Ta nào nghe thấy, thanh niên các cậu đúng yếu bóng vía.
Cậu đã sợ rồi còn bị ông chú này dọa, thiếu chút nữa là són ra quần. Đội trưởng bên kia đã đến tuổi có con, lên giọng trấn an cô dâu và cậu nhóc.
- Hai đứa bình tĩnh, các chú sắp đến rồi, nha!
Cô dâu nghe được thấy ấm áp hơn chút nhưng cô còn chưa kịp trả lời, bụng dạ đã phản chủ khiến cô đau đớn ói một tiếng "Ọe!". Âm thanh này quá to, lần này nhất định người bên ngoài có thể nghe được. Ông chú đội trưởng lo lắng lên tiếng.
- Con sao thế?
Dịch lỏng đặc, ấm nóng từ miệng trào ra, cô cho rằng đây là phản ứng bình thường nhưng đương khi cô ngẩng mặt lên, cảm giác buồn ói lại trào dâng cùng với đó là mùi tanh tưởi khiến cô sợ hãi run rẩy. Trong kiệu toàn là đỏ, bên ngoài cũng chỉ còn đèn lồng đỏ. Cô chưa kịp nhìn xem mình vừa nôn ra cái gì thì đợt tiếp theo lại tới và lần này nó khiến cô muốn hét lên. Cô giãy dụa, quờ quạng tìm kiếm sự cứu giúp. Bụng đau như thể thứ bên trong đang cào cấu cắn xé lục phủ ngũ tạng mà từ khoang miệng cô cảm giác lông cứng lông mềm chọc ngoáy, vật sống nằm đấy cũng giãy nảy không kém.
Nôn ọe nó ra, ánh mắt đờ đẫn, vật vờ của cô bắt được một sinh vật nhiều chân đang bò loạn lên trong kiệu.
"Cái..."
Cô chỉ kịp nghĩ đến đấy, phần còn lại đã dành cho cơn kinh hoàng dưới bụng. Nó nổi cộm lên, vằn lồi vết trên da bụng, chẳng cần vạch áo ra cũng đoán được khung cảnh đó có thể kinh dị thế nào. Cô gào khóc dữ dội, đội khiêng kiệu ngay lập tức dừng lại. Đội trưởng khiêng kiệu là người vạch rèm ra kiểm tra, để lộ sự tình bên trong mà thật tiếc, không còn ai có thể kể lại được.
Người chết, người phát điên, khung cảnh rợn người đó còn ai hay?
Anh Tú vốn tưởng bản thân chỉ là nghĩ nhiều nên nhức óc, sáng hôm sau ngủ dậy lại thấy mình mẩy nặng thêm, mí mắt không muốn mở, cổ họng không muốn hoạt động.
Phòng đôi được xây theo kiểu chia hai giường đơn, xếp cách nhau khoảng không vừa đủ để hai chiếc dép, ở giữa là khung cửa sổ tròn. Nắng ngày mới chưa đến Anh Tú đã choàng tỉnh. Anh ngồi thừ bên cạnh giường, bình tĩnh đợi cơ thể hoạt động.
"Uống nhiều sẽ nhờn thuốc."
Anh nghĩ vậy, bước đi chậm rãi, bắt đầu ngày mới mà không làm đánh động Quang Trung ở giường bên vẫn đang ngủ.
Headeroust dùng cả đêm bảo trì bản thân, nghe thấy phòng anh có động liền gõ nhẹ lên mặt trong cửa, Anh Tú ở bên ngoài nghe tiếng cũng gõ đáp lại, Headeroust lúc này mới từ phòng mình bước ra.
- Ngài dậy sớm vậy?
- Tôi đi xem qua địa hình chỗ này, cô đừng vội dậy.
Headeroust muốn đi theo bảo vệ lại thấy Anh Tú đặt một ngón tay lên môi, "Suỵt..." một tiếng thật khẽ.
Anh Tú nhìn đồng hồ điện tử trên tay biểu thị 5 giờ 44 phút sáng, theo từng tích tắc trôi qua mà đến được nhà lớn của Từ gia. Anh khẽ vuốt cằm, cảnh quang lúc tờ mờ sáng khi sương mù phủ quanh, khí lạnh cuối mùa lan tỏa vào sáng sớm bao vây khu Tứ hợp viện này làm không khí của nhà có đám thành nhà có tang. Anh khẽ lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ của mình thật xúi quẩy.
Thôn dân ở đây tảng sáng người đi xem vườn, người tới giúp việc cho Từ gia, đi lướt qua anh đều mặt xanh mét như tàu lá chuối. Anh Tú phẩy nhẹ tóc mai như chuột vuốt tai, thầm đoán dân ở đây cho dù có giáp mặt cũng không nghĩ anh là người sống. Anh đành lôi mũ áo khoác lên trùm kín, kéo hết tóc vào trong, giảm sự tồn tại của mình xuống.
Kiều Vân kinh doanh khách sạn, tư duy không tồi, còn đặc biệt làm thêm bản đồ be bé mô phỏng quanh thôn cho khách du lịch. Anh nhìn tờ giấy nhỏ gọn trong tay, trong lòng có chút muốn tới thăm nghĩa địa nơi này. Tâm linh thực sự không phải vấn đề được đem ra công khai bàn luận, sẽ chẳng có đâu nổi lên bài viết thảo luận về "Nghiệp vụ điều tra những điều kỳ bí" cho anh tham khảo. Anh Tú chỉ đành tự mình mõ mẫm theo mạch suy nghĩ của bản thân. Đương khi anh tính cất bước đi đến nơi anh cho là "nồng mùi linh dị" nhất thôn, từ xa xuất hiện một bóng người đang chạy bộ.
- Xin lỗi tiểu cô nương! Cho tại hạ hỏi thăm đường chút được không?
Anh Tú không cho là gọi mình, vẫn chậm rì rì tìm hướng nghĩa địa mà tới, chỉ đến khi tiếng bước chạy gần hơn, người kia gọi thêm lần nữa anh mới quay người lại.
- Cô...
Đến lúc này người kia mới nhận ra mình nói hớ. Anh Tú nhíu mày, lại cảm thấy người này tinh thần khá thô, còn không nghĩ anh đây là ma.
- Ấy xin lỗi anh! Tôi tưởng nhầm...
Đứng trước mặt là một cô gái khá cao, có lẽ cũng tầm 1m7, thua anh có xíu. Mặc trên mình trang phục của dân thể thao, từ cô gái này toát lên vẻ hoạt bát, năng động truyền nhiệt huyết.
Anh lắc đầu, trong tâm lưu lại vẻ bất ngờ của cô ban nãy.
- Không sao, là hiểu lầm, cô không cần bận tâm.
Anh mau chóng muốn kết thúc, cô nương đây lại có nhã hứng kéo dài cuộc trò chuyện.
- Sao không thể bận tâm được! Tôi mời anh ăn sáng được không?
Nói đến đoạn này, cô nàng đột nhiên bày ra vẻ dè dặt.
- Anh... chưa ăn sáng đâu đúng không?
Anh Tú đoán ra được gì đó, hỏi cô một câu.
- Vậy cô định mời tôi ăn ở đâu?
Cô nàng không ngờ được anh hỏi như vậy, biểu cảm thoáng vẻ bối rối.
- Tôi...
Anh lúc này đã chắc chắn, khẽ cúi đầu với đối phương.
- Cảm ơn cô đã có lòng.
Rồi anh lấy tấm bản đồ của mình ra.
- Tôi cũng không nắm chắc đường ở đây, có gì cô dùng tạm tấm bản đồ này xem thử.
Nàng ta bị hành động của Anh Tú làm cho nghệt mặt, mất nửa ngày trời mới choàng tỉnh mà gọi với theo bóng lưng lúc này đã đi xa.
- Này! Anh gì ơi! Này! Tôi tên Trùng Mịch, cảm ơn tấm bản đồ của anh! Nhất định có duyên tôi sẽ đáp lễ!
Cô cho rằng đó là người dân trong thôn, còn định mượn cớ mời ăn sáng mà quỷ không biết, thần không hay cứ thế được dẫn đường về. Không ngờ... không ngờ lại thành sự tình như này. Người ta như vậy là cảm thấy cô thiếu thành ý sao? Trùng Mịch ngượng ngùng nghĩ, mong rằng có duyên gặp lại để được xin lỗi. Cô nhìn xuống tấm bản đồ trên tay, ngạc nhiên nhận ra nó đến từ khách sạn cô đang trọ.
Về đến nơi cũng là lúc sửa soạn cho bữa sáng. Anh Tú nhìn bát bún trước mặt mà có chút khó tin, tối qua ăn làm gì có món này. Anh nếm thử một miếng, thấy không dầu, không cay, không giống mấy món bản địa. Quang Trung lúc này ngồi ở bàn phía ngoài, đang uống cà phê. Anh Tú cảm giác không thể là Headeroust gọi món hộ anh, dù sao hôm qua là Quang Trung làm thủ tục nhận phòng. Nghĩ đến đây lại thôi, Anh Tú dẹp không gian não bộ cho vấn đề tấm thiệp.
Kiều Vân nói mình quen chữ Từ tiểu thư, chỉ vì được nhìn thấy mấy tấm thiệp cưới? Nghe thế này không hợp tình hợp lý. Chữ Từ tiểu thư dùng là chữ cổ, trừ phi đã quen mắt từ trước bằng không dù có là nhà bút tích học cũng không thể khẳng định chắc nịch chỉ qua một ánh nhìn. Họ có mối quan hệ không đơn thuần. Ngoài ra Kiều Vân còn lộ ra vẻ nghiêm trọng. Anh đương nhiên không thích làm thầy bói mù xem voi nhưng từ lúc bắt đầu chuyện này đã đầy ắp điểm khả nghi.
Đêm qua vì chưa muốn lộ chuyện thiệp cưới, Anh Tú tìm gặp nói chuyện riêng nhờ Kiều Vân cho họ thân phận khác để gặp được Từ tiểu thư. Kiều Vân chần chừ, không hiểu ý anh. Anh Tú nhìn cô hồi lâu, lựa lời thuyết phục.
- Cô với cô Từ vốn dĩ là bạn bè thân thiết. Đúng không?
Kiều Vân nhìn anh, trong mắt tràn ngập vẻ đắn đo.
- Như cô thấy đấy, từ tôi dùng là đúng không. Tôi chỉ là người có chút năng lực, chuyện thiệp mời này tôi cũng liên quan. Bản thân tôi chỉ mong có thể tìm ra vấn đề đằng sau, muốn xử lý vẹn toàn nhất có thể.
Anh Tú nhìn Kiều Vân, giọng điệu nghe mềm mỏng nhưng rất có lực, khiến đối phương không thể trốn tránh điều anh nhắc đến. Dù không nhắc trực diện, hẳn vết máu kia đã kinh động cô.
- Bản thân cô không rõ chuyện.
Kiều Vân cắn môi, chậm rãi gật đầu, đương khi cô muốn nói gì đó, Anh Tú đã đi trước một bước.
- Chúng tôi chỉ muốn gặp riêng cô Từ, muốn hỏi về tấm thiệp. Cô cũng nhận ra chuyện này không bình thường, Từ tiểu thư có khi còn là trọng tâm của vấn đề. Tôi không muốn làm to chuyện nên mới mong có thể chưa lộ tấm thiệp ra.
Kiều Vân cúi đầu, cô bối rối xoa tay vào nhau.
- Đám cưới được chuẩn bị từ rất lâu, cô ấy rõ ràng cũng rất hân hoan vậy mà đột ngột có một hôm cô ấy gọi tôi... giọng điệu vô cùng sợ hãi, nói không muốn làm đám cưới, nói sợ lắm. Tôi... tôi... Có phải cô ấy bị uy hiếp hay không?
Kiều Vân ngẩng đầu lên nhìn Anh Tú lại nhận ra người trước mắt vốn không biết gì hết, trong lòng có chút tự giễu rồi cúi đầu xuống. Anh Tú nghe ra vài ý trong câu cuối, tuy vậy anh không hỏi thêm. Nền tảng niềm tin vừa xây dựng, bản thân anh đang đứng bên lề của vấn đề, khung cảnh sơ khai của nó còn chưa được dựng lên. Anh cần bước những bước thận trọng. Nhất là khi Kiều Vân hẳn cho rằng đây là chuyện mang tính xã hội.
- Tôi sẽ cố hết sức, mong cô có thể giúp tôi cũng như bạn của cô.
Phải nói vừa đến thôn đã gặp được nhân vật có liên quan, dù thông tin nắm không được nhiều nhưng là hỗ trợ đắc lực dễ thuyết phục, còn là yếu tố đặt nền móng cho các suy luận tiếp theo của anh. Anh Tú cảm thấy đây là may mắn.
Kiều Vân nhìn anh.
- Chuyện này... không phải vấn đề thông thường đúng không?
Anh không nghĩ cô sẽ nhạy bén như vậy, dù chi tiết tên người được mời viết bằng máu rất nổi bật. Trừ phi...
- Thôn tôi... Thôn chúng tôi có lời đồn về các tân nương...
Anh Tú khẽ khép mắt.
Hai người một nam một nữ giữa đêm khuya ngồi rủ rỉ rù rì nói chuyện, lựa chủ đề cũng đặc biệt hay. Anh Tú khẽ ngâm nga, chất giọng khàn của anh khiến cảm giác rợn tóc gáy đỡ đi hơn chút.
- Tân nương chết rồi... lại thêm tân nương. Sinh thêm nhện con... vẫn còn quý tử.
Kiều Vân nhìn anh như ma hiện hình. Cô run rẩy đọc nốt vế còn lại.
- Tân nương chết rồi... lại thừa tân nương. Nhện mẹ mất trứng... khấn đến đập đầu.
Anh Tú trầm tư. Không phải "chết rồi", anh tuy nghe không rõ nhưng lời cô gái kia đọc phát âm rất khác biệt.
Kiều Vân nhìn anh, giọng điệu có vẻ rất khó tin.
- Sao anh biết đến bài đồng dao này! Rõ ràng... rõ ràng...
Anh Tú không nhìn trực diện cô.
- Lúc chúng tôi đến đây có gặp một cô bé kì lạ, là cô ấy đọc cho tôi nghe.
Kiều Vân mím môi.
- Tôi khuyên anh, đừng đem bài đồng dao này đi đọc linh tinh.
Anh Tú ăn xong bát bún nhưng chưa ngồi dậy, đầu vẫn còn ong ong những lời Kiều Vân nói đêm qua. Anh ngẩng đầu lên, chợt thấy Quang Trung đưa đến trước mặt một cốc sữa. Quang Trung không nói không rằng, đặt cốc xuống là đi ngay. Anh tuy muốn giả ngu nhưng bàn anh ngồi chẳng còn ai khác. Anh đành chậm rãi uống sữa ấm, cảm thấy cơ thể nặng nề đỡ đi chút. Dàn ý cho suy luận được tổ chức lại, anh đan tay vào nhau, đầu cúi xuống, dựa trán vào, trong lòng nhiều suy nghĩ đang chậm rãi liên kết.
Dựa theo những gì Kiều Vân kể, anh còn hai ngày nữa cho đến đám cưới Từ gia. Hôm đó khả năng sẽ là lúc thảm kịch tái diễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com