Chương 4: Bám đuôi
✩°. ⋆ 𓇼𓏲*ੈ✩‧₊˚🎐
Một lúc sau giáo viên vào, Bảo Ánh bắt Hùng kể lại toàn bộ sự việc nên cô có thể mới tái hòa nhập cộng đồng được.
Cô lịch sử sau một hồi tìm trong túi xách mà vẫn không thấy túi mic đâu, bèn thở dài nói: “Cô lại để quên rồi. Khổ quá, già nên đãng trí.”
Cả lớp cười ầm lên, cô sử dạy hay lại còn vui tính nên mấy đứa lớp Bảo Ánh quý lắm. Việc cô quên đồ cũng là chuyện thường xuyên xảy ra nên mấy đứa lớp cô cũng chẳng lạ gì.
“Bảo Ánh đâu? Lên C1 lấy cho cô cái mic với.”
“Vâng ạ.” Bảo Ánh đứng dậy rời khỏi chỗ.
Từ lúc làm lớp trưởng, Bảo Ánh như miễn dịch với việc bị gọi. Lớp không ai trả lời được, gọi lớp trưởng. Giáo viên nhờ lấy đồ, gọi lớp trưởng. Ai xung phong lên thuyết trình cho lớp, không ai sao, vậy gọi lớp trưởng đi.
“C1 à? C1 là ở…” Bảo Ánh ngước nhìn dãy nhà B, dãy nhà cạnh dãy lớp cô học. Cô đưa mắt lên tầng 3, chốt hạ bằng giọng đầy đơn đâu. “Tầng 3.”
“Cộp cộp.” Tiếng bước chân vang lên phía sau Bảo Ánh. Cô vô thức ngoảnh đầu lại.
Một bóng người cao ráo nhanh chóng lướt qua cô, là Duy Khang. Trên tay cậu có một tập photo, có vẻ là vừa từ phòng photo về. Bảo Ánh nhìn theo hướng Khang đi, vừa hay lại cùng hướng cô đi. Bảo Ánh đi đang sau không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Khang, dáng người của Khang rất đẹp. Chân dài, lưng rộng, hôm trước gặp anh ở căng tin, lúc đấy còn mặc áo của câu lạc bộ đã thấy đẹp trai rồi. Hôm nay, Khang mặc đồng phục ngắn tay trông rất có khí chất học sinh ngoan ngoãn mà thầy cô hay nhắc đến.
Khang đi đến tầng hai thì lại tiếp tục lên tầng ba, lại trùng với lộ trình của Bảo Ánh tiếp. Bước chân của Khang chậm dần, rồi dừng hẳn, anh quay lại nhìn Bảo Ánh. Bảo Ánh thấy Khang quay lại nhìn cũng đứng lại. Cô quay đầu nhìn về phía sau, thấy phía sau không có ai thì khó hiểu nhìn Khang. Bảo Ánh thấy Khang hình như khẽ thở dài rồi tiếp tục đi lên tầng. Cô vốn tưởng rằng mình sẽ nhận được ánh mắt cảnh báo hay khó chịu của anh nhưng Khang lại chẳng có chút biểu cảm gì. Anh giống như chỉ đơn giản muốn biết ai đi phía sau mình, chỉ dừng tại đó và không còn gì hơn. Bảo Ánh tiếp tục đi lên cầu thang, vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Khang. Hành lang im ắng chỉ còn tiếng bước chân của hai người với tiếng giảng bài vọng ra từ một lớp nào đó. Gió thổi từng nhè nhè như đang vuốt ve mái tóc của Bảo Ánh. Bây giờ đang là cuối thu, nhưng chỉ có độc cây bàng ở góc khu nhà C chuyển vàng, còn những cây phượng, cây osaka vẫn giữ nguyên màu xanh đầy sức sống của nó.
Bảo Ánh ngước nhìn biển lớp.
10C1.
Cô ngó vào thì thấy cả lớp đang chăm chỉ làm bài tập dù lớp không hề có giáo viên. Bảo Ánh thấy mà tự ái, sao cùng là lớp chọn mà lớp người ta im lặng, ngoan ngoãn mà lớp cô lại như cái sở thú vậy.
Bảo Ánh thập thò nửa buổi ở ngoài cửa lớp, không biết lên tiếng kiểu gì để không gây quá nhiều sự chú ý. Thì giọng Long ở phía cuối lớp đã giúp cô thu hút sự chú ý của cả lớp C1: “Mày làm gì đấy hả Bảo Ánh?”
“Tao sang lấy mic cho cô sử.” Bảo Ánh có giấu sự ngại ngùng khi bị quá nhiều ánh mắt nhìn vào của mình.
“Ờ.” Long hững hờ trả lời.
Ờ? Ờ cái gì? Lấy hộ cô đi chứ. Bảo Ánh chôn chân trước cửa lớp bạn, cô đúng là vô tư hơn so với độ tuổi của bản thân nhưng cũng biết ý, nào vô liêm sỉ đến mức tự tiện bước vào lớp người khác.
Long ngước nhìn Khang: “Khang, mày tiện lấy cho nhỏ kia cái mic của cô sử với.”
Khang đặt tập photo lên bàn giáo viên rồi lấy mic của cô sử đưa cho Bảo Ánh.
“ lCảm ơn cậu.”
Khang chỉ khẽ gật đầu cho có lệ rồi lại bước vào lớp. Bảo Ánh đứng ngoài cửa lén liếc nhìn anh một lúc rồi mới rời đi.
Khang ngồi về chỗ. Chỗ anh cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài ban công, hôm nào có gió thì chỗ này hưởng đủ, mà nắng cũng hưởng không sót chút nào nên anh thường kéo rèm che nắng ở ngoài hành lang xuống. Hôm nay quên không kéo rèm xuống rồi. Khang cau mày nhìn ra phía cửa sổ, vừa hay thấy Bảo Ánh lướt qua. Tóc được kẹp gọn gàng bằng cái kẹp màu hồng nhạt. Tiếng kêu từ chiếc vòng tay nhỏ của cô như khoá Khang lại cùng với nó. Khang chững lại một nhịp, đến khi tiếng bước chân của Bảo Ánh xa dần anh mới hoàn hồn. Khang rời mắt vào tập đề trước mặt, anh lật trang đầu tiên bắt đầu làm bài. Lâu lắm rồi anh mới nhìn thấy cô. Thôi cứ để rèm như vậy đi, không cần kéo xuống làm gì.
Trường đang ngủ ngon lành bị ánh sáng chiếu vào thì nhăn mặt thức giấc. Cậu lẩm bẩm: “Đứa dở nào lại không kéo rèm xuống vậy? Nắng chết tao rồi.”
“...”
Dãy nhà lớp của Bảo Ánh cạnh dãy lớp của Khang. Đứng từ của lớp Bảo Ánh vừa vặn nhìn thấy cửa lớp Khang. Nhưng điều đấy có ý nghĩa gì khi cô đã đứng ở đây tựa cột đợi nam thần mấy giờ ra chơi rồi đều không thấy Khang ngó đầu ra dù chỉ một lần. Bảo Ánh lẩm bẩm, tự thuyết phục bản thân: “Người đẹp lowkey như vậy thì tình địch sẽ ít hơn.”
Thy đứng tựa cửa nhìn đứa bạn tội nghiệp của mình chỉ biết tặc lưỡi: “Mới gặp chưa đầy một tuần bệnh tương tư đã nặng thế này rồi. Đời tao chưa bao giờ ngờ đến nhỏ Ánh sẽ có ngày như này.”
“Ai rồi cũng bị tình yêu quật thôi.” Mai cũng chỉ biết lắc đầu.
“Chúng mày dạo này toàn nói mấy cái chủ đề xàm chó gì thế, tự dưng nói chuyện toàn về tình yêu. Còn nhắc tên Khang gì đấy. Khang là thằng nào thế?” Cái Diệp vừa đi giặt khăn về. Nó khó hiểu nhìn mấy đứa bạn.
“...” Mai với Thy chỉ biết bất lực nhìn nhau.
“Con này, mày có tin tao hack acc liên quân của mày không hả? Chịu khó đọc tin nhắn nhóm đi.” Thy véo má Diệp.
“Tao vẫn đọc mà.” Diệp ấm ức.
“Mày đọc kiểu gì mà cái gì cũng không biết thế hả?” Mai chống nạnh hỏi.
“Câu đầu với câu cuối.” Diệp tự tin trả lời.
“Đúng là điếc không sợ súng mà.” Thy nhếch mép.
Diệp cười ha hả rồi chuồn vào trong lớp trước khi bị hai nhỏ bạn bắt lại. Nó la lớn: “Trời ơi, bạo lực gia đình. Chồng đánh vợ đây này, đồ vũ phu!”
“Ai là chồng mày hả?” Thy với Mai không hẹn mà cùng hét lớn. Tiếng ba đứa bạn dần hoà lẫn với tiếng ồn ào của giờ ra chơi. Bảo Ánh thì đứng tựa người vào cột tự thuyết phục bản thân về lợi ích khi theo đuổi một người trầm tính như Khang.
“Ra căn tin với tao.” Dương từ trong lớp chui ra, vỗ vai Bảo Ánh khiến cô giật thót lên.
Dương đơ người trước phản ứng của Bảo Ánh rồi sau đó ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Bảo Ánh liếc xéo: “Một là xuống căn tin, hai là mày đứng cười đi, lát nữa có người xách mày đến bệnh viện tâm thần mới mở ở Hải Phòng.”
Dương khoác tay Bảo Ánh, giọng nịnh nọt: “Lão gông à, đừng bỏ em.”
Bảo Ánh nổi da gà, đẩy Dương ra xa: “Biến khỏi bổn cung.”
“Ây dô, đừng vậy mà. Em cảm thấy từ ngày anh tìm được tình đầu của mình, anh lạnh nhạt với chính thất hẳn.”
“Mày là chính thất của tao từ hồi nào đấy?” Bảo Ánh nhìn Dương với ánh mắt đầy phán xét.
“Chính thất tự phong.” Dương trả lời ngắn gọn.
Hai người cứ thế bám víu nhau đến tận cửa căn tin mới chịu tỏ ra nghiêm túc một chút. Bảo Ánh ra quầy kem mua, còn Dương đi ra phía đối diện mua nước.
Bảo Ánh khoanh tay chăm chú nhìn thùng đựng kem, suy nghĩ một hồi, cô quyết định lấy một kem mochi. Bảo Ánh vừa rút điện thoại ra tính thanh toán, đã có người giơ điện thoại ra quét.
Cô căng tin gật đầu như để thông báo lại:
“Cô nhận được tiền kem rồi nhé.”
Bảo Ánh nhìn Khang ngơ ngác. Chưa kịp mở lời thì Khang đã nói: “Trả cậu cái kem hôm trước.”
“Việc hôm trước là do mình sai mà. Cậu gửi mình số tài khoản để mình chuyển lại.” Bảo Ánh bối rối.
“Do tôi không nhìn đường nên mới va phải cậu, cậu cứ nhận đi.” Khang lấy một gói bánh, thanh toán rồi rời khỏi căn tin.
Bảo Ánh nhìn cái kem mochi trên tay rồi ngậm ngùi nhìn bóng lưng xa dần của Khang. Khó khăn lắm cô mới dám bắt chuyện nhưng cuộc nói chuyện lại chẳng được vài câu. Bảo Ánh thất vọng thở dài, quả thật người đẹp trai thường rất lạnh lùng. Cô nhìn cái kem rồi nhún vai, tự nói với bản thân: “Không sao, mình thích.”
Dương thấy Khang đi mất mới luồn từ chỗ nào đó ra, cô khoác vai Bảo Ánh nhìn về phía Khang. Dương lắc đầu bình phẩm: “ Lạnh lùng, trừ 10đ.”
“Mày cho Khang tổng bảo nhiêu điểm lúc ban đầu.” Bảo Ánh cười khổ nhìn Dương.
Dương vỗ ngực tự hào: “Năm điểm tròn trĩnh lẫn đấy.”
____
Khang về chỗ, ném gói bánh cho lũ bạn đang cắm mặt vào điện thoại ở bàn trên.
“Ăn đi.”
Trường bỏ cái điện thoại xuống, vui vẻ nhận gói bánh của Khang.
“Mày bỏ cái gì vào đây đúng không? Bình thường mày có thích đồ ngọt đâu. Hôm nay lại giở chứng mua nguyên một gói.” Anh Tú nhìn Khang với vẻ đầy nghi hoặc.
Khang lôi bộ đề toán nâng cao, mở đến trang đang làm dở rồi tiếp tục giải bài. Anh chỉ trả lời qua loa cho có lệ: “Mua nhầm.”
“ Mua nhầm mà đéo trả lại. Có thằng ngu mới tin lời mày.”
Trường nhét miếng bánh vào mồm Anh Tú: “Thôi, có đồ ăn là tốt rồi. Đớp đi, ý kiến nhiều thế.”
“Chúng mày không biết anh Khang là đại gia ngầm à. Tranh thủ mà lấy lòng đi nhá.” Long ngả lưng về phía sau, góp lời vào cuộc tranh luận của đám bạn.
Cả bọn vỗ đùi la hét vãi chưởng một tràng.
“Anh ơi, anh có bao nuôi không ạ?”
Đứa khác chen vào: “Anh Khang nghĩ thế nào về mối quan hệ đồng giới.”
Trường khoác vai anh, rồi nháy mắt. Cậu nhe cái răng khểnh đầy tinh nghịch của mình: “Anh thấy em thế nào? Nhan sắc của em cũng thuộc dạng đỉnh cao đấy.”
Khang chẳng mở lời, chỉ lẳng lặng nhìn Trường một lúc rồi quay đi. Anh Tú cười như được mùa, nó vỗ đùi: “Xuống đi em ơi, người ta chê rồi.”
“Chửi thề bằng ánh mắt luôn mà.” Đứa khác nói.
Trường không chịu sự phũ phàng này, nó oang oang: “Mày im, nhan sắc anh hơi bị tốn gái đấy.”
“Tốn gái nên mới ế bền vững mười lăm cuộc đời. Nhỉ?” Cả đám quay sang nhìn nhau cười ha hả.
Khang lật vài trang sách, rồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ mặc cho đám bạn vẫn đang ồn ào ứng cử vị trí vợ tương lai của anh. Từ chỗ ngồi của anh, quả thật chỉ nhìn được dãy nhà đối diện, còn nơi dãy bên cạnh hoàn toàn chẳng nhìn được gì.
Long gõ bàn kéo sự chú ý của Khang quay về lớp học. Đám con trai đang nháo nhào lên cũng không để ý đến cuộc trò chuyện của hai người họ. Long chống tay, khẽ nhướng mày, giọng của cậu mang đầy vẻ dò xét.
“Mày quen nó à?”
Nó là ai thì hai người đang nói chuyện đều biết.
“Không quen, vô tình gặp.” Khang hững hờ trả lời.
“Vậy sao, tao vừa nhìn thấy mày đứng với nó ở dưới căn tin.” Long mỉm cười.
Khang cuối cùng cũng nâng mặt nhìn Long, anh trả lời bằng giọng thờ ơ, nét mặt vẫn không thay đổi: “Mày muốn tao trả lời như nào?”
“Hi vọng đấy là câu trả lời tao muốn nghe.” Long nhếch mép. Nói xong, cậu đứng dậy, đút tay vào túi quần lững thững bỏ đi.
Khang cũng chẳng thèm để tâm, tiếp tục giải nốt bài toán còn đang dang dở.
Trường với mấy đứa bạn vừa ăn bánh, vừa chứng kiến cuộc trò chuyện ngắn ngủi. Chả hiểu bọn này nói cái gì. Bỗng dưng đầu Trường nảy ra một nghìn ninh một cái kịch bản khác nhau. Khang đi xuống dưới căn tin mua bánh, đó là chuyện lạ. Long hỏi Khang về một ai đó, Khang bảo chỉ là đền kem, đấy là chuyện… có phải là lạ không nhỉ ? Xâu chuỗi lại những gì Trường hóng được, tức là Khang mua bánh cho bạn kia mà bạn kia không nhận, đen đủi thế nào bạn nữ đấy lại là em gái Hoàng Long, nên mới có màn anh vợ-em rể. Trường phục bản thân quá. Ủa Hoàng Long làm gì có em gái, thế chắc em họ. Trường lại càng phục bản thân mình hơn.
___
“Hắt xì.”
Hùng đang lén chơi điện thoại trong giờ bị tiếng hắt hơi của Bảo Ánh làm cho giật thót mình. Cậu khẽ mắng: “Má mày, giật cả mình.”
“Xin lỗi ha, tự dưng tao không nhịn được.” Bảo Ánh cười ngượng.
Không hiểu sao tự dưng Bảo Ánh lại bị hắt xì, có ai đó đang nhắc đến cô à.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com