Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 8 - CÁNH CỬA THỨ NHẤT


Thành phố cũ & cô gái du học sinh
Thành phố nơi mọi chuyện bắt đầu… không phải nơi Minh xuất hiện.

Mười một năm trước, nơi đây vẫn còn giữ nét vương giả mờ nhạt của thời kỳ hậu thịnh. Những dãy nhà lát gạch trắng vỡ, các quảng trường xếp đá hoa văn hình học, và mái vòm học viện cao như muốn xuyên qua bầu trời lam lạnh.

Trên những con phố cổ chưa kịp bị phủ bởi hơi thở thời đại, một cô gái trẻ đứng dưới vòm cổng học viện phía bắc – lưng thẳng, áo choàng dài phủ đến gót, ánh mắt vô cảm như gương mài.

Tóc cô bạc từ gốc, nhưng không phải vì tuổi. Đó là màu tóc thật – như bông tuyết đông đảo mùa sương. Học viên năm nhất, đến từ miền núi phía Tây. Họ gọi cô là "con nhạn trắng vùng Lyrda", vì ánh mắt cô lướt qua người khác như gió xuyên rừng – không lưu lại.

Tên cô chưa được lưu vào hồ sơ (hsl). Nhưng từ ngày ấy, nhiều người đã biết: cô khác biệt.

---

Trường Hoàng Gia không nhận học viên thường. Những người được đưa vào đây hoặc mang huyết thống quý, hoặc sở hữu điểm triệu hồi cao đến phi lý. Cô không có tước vị, nhưng **mana dao động mạnh tới mức nhiều thầy cảm ứng phải dựng lồng kiểm tra**.

> “Chưa từng thấy mẫu sóng mana nào như vậy.” 
> “Như thể không gắn với một nguyên tố cố định.” 
> “Không phải phép triệu hồi hữu cơ.”

Ngay trong buổi kiểm tra đầu tiên, khi các học viên khác triệu hồi ra thú bóng, chim lửa, thằn lằn sương... cô lại triệu hồi ra **một khối kim loại thô**, ba chân trụ, giữa có lõm hình ghế, mặt ngoài có khe cắm. Không có sinh khí. Không có động lực.

Một vật thể.

Giảng viên sững người. Một người thì thào:

> “Nó... giống giá pháo chờ lắp…”

Cô chỉ đứng đó. Không thanh minh. Không phản ứng. Nhưng một vài học viên sau đó bắt đầu **tránh ánh nhìn của cô**.

Một số khác – bắt đầu theo dõi.

---

Nhật ký của viện trưởng, ngày thứ 43 học kỳ:

> “Mã năng lượng 12/79 từ học viên L. – không giống bất kỳ loại nào. Mỗi lần thử lại đều có **chuyển hóa thể lạ: mô hình kim khí chưa hoàn chỉnh, phản ứng bán-rune...** 
> Cần tạm thời đặt vào diện kiểm soát mềm.”

Cô được chuyển đến một lớp riêng – nhỏ hơn, khép kín hơn.

Tại đó, cô **chỉ có duy nhất một bạn cùng lớp**: một học viên nam tên Kiron, người mà sau này biến mất trong kỳ thực địa.

Kiron từng hỏi:

> “Cậu không sợ à? Cái thứ cậu gọi ra – nó không có linh hồn.”

Cô lắc đầu, không trả lời. Nhưng trong lòng cô biết: **thứ cô cảm nhận được khi triệu hồi – không phải sống, mà là ý chí. Một dạng ‘thức tỉnh’ trong sắt thép.**
Cuộc chạm trán bí ẩn & vụ nổ ở thành
Ba tháng sau, giữa kỳ nghỉ học viện, thành phố đón một đợt khách lạ.

Không ai biết rõ họ đến từ đâu. Một vài người bán hàng nói có kẻ ăn mặc kỳ lạ – áo khoác vải nylon, giày cao su đế dày, trên tay đeo thiết bị phát sáng như bảng pha lê đen.

Cô gái – học viên năm nhất – tình cờ đi ngang qua chợ khu Nam, nơi những dấu tích lạ bắt đầu hiện diện.

---

Hắn không giống người từ đại lục. Nét mặt hoang mang, ánh mắt sắc nhưng cảnh giác. Hắn tên là **Rinyl** – tất nhiên, chỉ là tên được cư dân vùng này ghi lại. Không có giấy thông hành. Không rune căn cước.

Rinyl – một **người chơi War Thunder**, kẹt lại trong một phiên bản hỗn loạn của thế giới. Máy tính anh mang theo đã hỏng nửa ổ cứng, nhưng **game vẫn còn khả năng khởi chạy offline** bằng năng lượng rune hấp thụ từ môi trường.

Anh ẩn thân, làm giao hàng và sửa chữa cho một lò rèn gần khu bắc. Nhưng một tối, **anh bị phát hiện triệu hồi vật thể cơ khí** – một chiếc M18 Hellcat, trong lúc chống trả đám cướp đêm.

> “Con thú bằng sắt!” – người dân hét lên. 
> “Không có mana, nhưng tự chạy, tự bắn!”

Hội lính canh và các nhóm vũ trang đến. Truy lùng.

---

Cô gái – học viên – tận mắt chứng kiến.

Từ xa, giữa cơn hỗn loạn, cô thấy **một thân hình nằm gục cạnh chiếc xe bằng sắt** đang cháy. Không ai dám đến gần. Nhưng cô lại bước tới. Thứ khiến cô thu hút – **không phải vết máu, mà là một mảnh vỡ tròn phát ánh sáng xanh lam**.

Cô nhặt lấy. Đó là **mảnh giao diện HUD** – mảnh màn hình của máy tính Rinyl. Trên đó vẫn hiển thị… một dòng đơn:

> *“Pz.IV F2 – ready to deploy”*

Mắt cô mở to. Dòng chữ không thể đọc bằng ngôn ngữ bản địa. Nhưng **trong đầu cô, từng chữ hiện lên rõ ràng**.

---

Vụ việc bị giấu nhẹm.

Người dân đồn rằng đó là phản ứng bạo linh do triệu hồi sai phạm. Học viện cử người phong ấn nơi đó, đặt lệnh cấm không cho ai đến.

Nhưng đêm hôm ấy, cô lặng lẽ trở lại. Trong tay là mảnh vỡ – giờ đã lạnh, không còn sáng.

Cô đặt tay lên nó, và **cảm nhận được thứ gì đó giống như giọng nói… tiếng động cơ, tiếng nhạc nền – Advanced Australia, mở đầu năm 2020.**

Cô không biết đó là nhạc gì. Chỉ biết: **lần đầu tiên, một vật không sống khiến cô rơi nước mắt.**

> “Lạnh… nhưng có nhịp đập.”

Đó là lần đầu tiên, **cô bắt đầu nghi ngờ rằng thế giới này… chưa hoàn chỉnh.**
Khởi đầu triệu hồi 'vật thể'
Từ ngày nhặt được mảnh vỡ ấy, cô bắt đầu thay đổi.

Không ai biết. Không ai hiểu.

Trong lớp học, cô vẫn ngồi yên như mọi ngày – nhưng nét mặt đã khác. Mỗi lần triệu hồi, mana cô dao động nhẹ theo **chu kỳ tuyến tính** – điều chưa từng có trong bất kỳ dạng phép thuật nào của đại lục.

Giảng viên ghi chú lại: 
> “Dao động mana dao động như tần số cơ học. Không phải sinh học. Cần theo dõi.”

---

Một tháng sau, trong bài kiểm tra thực hành cấp 2, khi bạn cùng lớp triệu hồi ra **rồng mảnh, giáp khí, lưỡi kiếm bay**, thì cô triệu hồi ra... **khung thân một cỗ xe có bánh xích, một tháp pháo chưa lắp pháo, và bảng điều khiển không phát sáng**.

Mọi người lặng đi. Một giám thị hạ lệnh:

> “Ngắt kết nối ngay. Phép triệu hồi sai – vật thể vô hồn.”

Nhưng lúc ấy, mặt sàn chấn động nhẹ.

**Cỗ xe rung lên một lần. Một lần duy nhất.** Và từ chỗ khe nạp, tỏa ra **một tia sáng lam yếu ớt** – như thứ gì đó đang cố… khởi động.

---

Sau hôm ấy, cô bị đưa vào “phòng kiểm tra đặc biệt”. Họ dùng rune giám sát, phân tích tầng mana. Nhưng kết quả không lý giải được.

Một người ghi lại:

> “Mọi dòng mana đều hướng về lõi vật thể triệu hồi. Nhưng không xuất phát từ cơ thể cô ấy.” 
> “Cô ấy không điều khiển vật – vật chọn cô ấy để tồn tại.”

Hội đồng học viện cho rằng cô đã bị “nhiễm dị vật”. Lệnh đình chỉ học tạm thời được ban hành. Nhưng không ai ngờ – cô lại… **cười lần đầu tiên sau ba năm**.

> “Thứ ta gọi… không cần phải hiểu. Chỉ cần tin nó tồn tại.”

---

Đêm hôm đó, trong phòng riêng, cô **tái triệu hồi khung thân chưa hoàn chỉnh**. Lần này, có thêm thứ gì đó xuất hiện:

Một **mảnh giáp cong**, khắc ký hiệu lạ: 
> *“Panzerkampfwagen IV Ausf. D – serial No. 001152-A”*

Cô lặng người. Tay run.

> “Nó có tên. Và số hiệu.”

Một vật thể chưa từng có trong dị giới – lại mang **mã chiến đấu, ký hiệu gốc, tên và lớp phân loại**.

Đó không còn là triệu hồi đơn thuần.

> Đó là **liên kết.**


Bước chuyển
Sau gần mười năm, cô đã trở thành một trong những triệu hồi sư chuyên biệt nhất trong thế hệ mới của học viện.

Không ai gọi cô là phù thủy. Họ gọi cô là “Người triệu hồi sắt thép”. Vì mỗi lần cô bước vào trận pháp, thứ xuất hiện không bao giờ là sinh thể – mà là khối vật thể rắn, nặng, không thở – nhưng… **biết hướng đầu nòng về đâu**.

Cô không cần cảm xúc. Cô không cầu danh tiếng. Điều duy nhất cô còn giữ, là **mảnh vỡ màn hình HUD năm xưa** – giờ được khảm vào mặt dây chuyền bên cổ áo.

---

Trong một nhiệm vụ khảo sát tại vùng biên, nơi giáp ranh giữa tầng ngục I và II, cô nghe tin về một trận giao chiến lạ.

> “Một quái cấp IV bị tiêu diệt không để lại dấu tích phép thuật.” 
> “Có vết xích nghiền.” 
> “Cấu trúc giáp bị xuyên như đạn, nhưng không có đầu đạn phép.”

Cô âm thầm đến xem.

---

Tại khu khảo sát, giữa đống đất đá tan hoang, cô nhìn thấy **một dấu bánh xích rất lớn**. Rộng ít nhất ba bề gang tay.

Nhưng thứ khiến cô nín thở, chính là **âm thanh mơ hồ vẫn còn vang trong đá**. Một rune ghi âm đang hoạt động yếu – và trong nó, cô nghe thấy:

> *"Advanced Australia – War Thunder 2020."*

Là bản nhạc ấy.

Là dòng nhạc duy nhất mà lần triệu hồi đầu tiên cô từng nghe.

> “Không thể nào…” – cô thì thầm.

---

Tối hôm đó, tại nhà trọ, cô mở lại chuỗi phân tích rune.

Dòng tín hiệu cơ học dội về từ không gian xung quanh không sai: **đó là một thiết bị vận hành kiểu “phản ứng chu trình vô cơ”**. Tức không có mana, nhưng vẫn có lực đẩy, vận tốc, kiểm soát.

Một dấu vết khác – nhẹ như nhịp thở – đến từ **phía một chiếc xe có tên T-35**.

Cô chưa từng thấy hình dạng thật của nó. Chỉ thấy bản đồ ghi chú bằng chữ Latinh cũ: “Land Battleship – Five Turrets.”

Từ đó, cô gắn đánh dấu vào dòng rune theo dõi.

**Minh, trong thân phận 1, đã bị đánh dấu.**

Và lần đầu tiên trong mười năm, cô lặng người – nhưng không sợ.

> “Cuối cùng cũng có kẻ khác… giống ta.”

> “Không triệu hồi sư. Mà là… truyền nhân.”

Định mệnh mở ra
Cô không về học viện sau kỳ khảo sát.

Cô không cần.

Trong căn phòng cũ thuê lại tại tầng 2 khu phố cổ phía nam, bên cửa sổ phủ vải mỏng và giá sách xếp ngang dọc, cô **bắt đầu dựng lại sơ đồ dấu vết triệu hồi**.

Các bánh xích, các vết nứt, các tiếng nhạc – chúng đều không cùng nơi, không cùng thời điểm, nhưng… luôn xuất hiện một **mẫu giao thoa**: dạng dao động điện từ bất định, không có mana, không phản hồi ether.

> “Giống như tín hiệu radio. Nhưng không phát từ đây.”

Cô liên tục phân tích từng lớp rune. Đêm nối ngày.

Trong tấm bảng rune chiếu lên tường, cuối cùng – **một ký hiệu lóe sáng**. Từ một bản đồ ngữ âm, **một ký tự được hiển thị bằng dạng ngữ không thuộc dị giới**.

> “E.”

Không phải của ngôn ngữ phương Bắc. Không phải của Đại Lục. Mà là một nhánh phương ngữ gần với **ngôn ngữ vùng biên giới phía Tây – nơi người ngoại lai từng đến.**

Cô lặng đi.

Cái tên đó... không hoàn chỉnh. Nhưng **chữ cái đầu "E"** ấy lại khớp **với một mã dòng xe chiến đấu của quốc gia Đức trong hệ thống mà cô từng thoáng thấy**. Khi còn giữ đoạn dữ liệu đầu tiên từ thiết bị người đàn ông tên Rinyl mang theo.

---

Cô cầm mặt dây chuyền. Mảnh vỡ màn hình HUD giờ đã bị mài nhẵn, không còn phát sáng. Nhưng bên trong… thứ âm thanh trầm trầm vẫn đang khẽ vang như từ một thế giới cũ:

> *“…Leopard 2 ready…”*

Cô đứng dậy.

Bên ngoài cửa sổ, **tầng trời chuyển sang màu thép sẫm** – một cơn giông từ biên giới đang kéo về.

> “Đã đến lúc ta thôi là người duy nhất.”

Trên tấm bảng theo dõi rune, **dòng lệnh chấm đỏ vừa ghi lại một chuyển động mới từ phía tầng ngục cấp II** – nơi một chiếc BT-5 vừa thoát ra.

---

Và lần đầu tiên, **trong nhật ký của học viện**, người ta phát hiện một dòng được viết tay, rất nhỏ:

> “Mật danh :E—”

> “Thợ săn ma thuật cơ khí.”

**Hết chương 8.**

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #warthunder