Chương 5
Một buổi sáng đẹp trời nọ. Tiếng chim hót ríu rít ngoài vườn dưới ánh nắng ban mai chiếu sáng cả khu vườn. Một khung cảnh bình yên nơi đô thị phồn hoa này.
Trong ngôi biệt thự trắng Tùy Tâm vừa cắn hạt dưa vừa coi TV. Trên tivi chiếu bộ cải lương "mưa nguồn" do Lệ Thủy đóng. Bà coi rất chú tâm, cái người phụ nữ đó số cũng khổ như bà, lại là một người mẹ tốt. Tự thâm tâm bà cảm thấy đồng cảm với bà ấy.
Bé Phương nhìn bà chủ vừa cắn hạt dưa và coi ti vi không chợp mắt thì phát rầu. Nhìn bà có phải 30 mấy đâu cứ như đứa con nít 3 tuổi ấy chứ. Tội bà lắm, lần đầu bà nhìn thấy tivi thì lại đứng ngẩn ra một chỗ nhìn chằm chằm xong lại nhìn chằm chằm. Rồi bà đột nhiên cười lớn đến bên ti vi ấn. Phương ngạc nhiên nghĩ bà khỏi bệnh nhưng không ngờ bà nói :
– Bé Phương, cô nói cho con biết nga, đây là cái thùng của nghệ sĩ đó. Ngày xưa cô có thấy ông bà chủ bấm nó rồi mấy cô chú nghệ sĩ đứng trong đó ca quá trời. Cô bưng nước lên cũng lén ngó một chút thấy ông bà bấm bấm nên nhớ. Tuy giờ có hơi khác chút, hình như đẹp đẹp hơn thì phải. Hay hay.
– Bà chủ nó là cái ti vi. Để con nói rõ hơn cho bà nghe nha.
Rồi cô bắt đầu huyên thuyên về nó.
Từ lúc biết sử dụng thì ngày nào bà cũng ngồi yên đó coi tivi, chuyển hết đài này sang đài khác, nghe từ vở tuồng này sang vở tuồng khác lại đúng giờ dọn dẹp nấu cơm đợi cậu chủ về. Cứ ngồi yên nhìn chằm chăm màn hình không chớp mắt. Không biết cậu chủ biết có chửi cô không đây.
King kong. King kong
– Bà chủ ngồi đây nha, để con ra coi ai tới.
– ừm. Tùy Tâm không để ý vẫn chú tâm coi tuồng.
Phương chạy nhanh ra mở cửa thì thấy cậu chủ của cô đã về. Triết hôm nay tranh thủ về sớm với mẹ. Anh đã không được ở bên mẹ nhiều nên muốn bù đắp với bà. Khi vào nhà anh bắt gặp cảnh mẹ chú tâm coi tivi. Anh nhẹ nhàng đến ngồi cạnh bà rồi vùi đầu vào lòng bà làm nũng.
– Mẹ. con trai về rồi.
Tùy Tâm dùng hai tay đẩy anh ra:
– Cái thằng. Đi về sao không thưa gửi mà nhào vào đây rồi. Tôi cho ăn chổi bây giờ.
Triết dở hết vốn liếng anh có ra làm nũng với bà:
– Mẹ. mẹ nỡ đánh con trai ngoan của mẹ sao ạ ?
– Giời xuống đây tôi cũng đánh chứ nói gì ngoan hay không ngoan.
– Mẹ đang coi gì đó ? Triết nhanh chóng đổi đề tài, không thật là anh sẽ ăn chổi.
– Một người đàn bà số khổ, con trai.
Bà lại tiếp tục ngồi lại coi tuồng.
– "..."
Đột nhiên Tùy Tâm chỉ chiếc xe buýt trong tivi nói:
– Bé Châu mẹ muốn lên nó, cái thùng bự di chuyển đó đó.
– Dạ được. Triết ngoan ngoãn đáp lời bà
– Bé Châu... mẹ muốn về đó. Cái nơi mẹ lớn lên đó. Mẹ cảm thấy nhớ.
Bà thủ thỉ nói nhỏ không biết là nói cho con trai nghe hay nói cho chính bà nghe. Thật tâm bà rất nhớ cái mảnh đất thôn quê nơi bà lớn lên, nơi bắt đầu từ mọi chuyện.
Triết thấy mặt bà đổi sắc tim liền đau nhói không nói hai lời định luôn ngày đi:
– Vậy ngày mốt chúng ta đi.
Nếu vậy hiện giờ anh phải quay về công ty giải quyết công việc trong một tuần sớm nhất có thể. Anh bèn đứng dậy lấy điện thoại cho trợ lý Tài.
– Alo. Anh Tài, anh giúp tôi tóm gọn công việc trong một tuần tới rồi mang tới công ty giúp tôi. Đúng ngay hôm nay. Được 3 tiếng sau gặp. được.
Xong việc anh quay lại gọi mẹ đi ăn cơm, phải tranh thủ bù đắp báo hiếu cho bà mới được.
– Mẹ chúng ta đi ăn cơm, chút nữa con phải đi làm một chút chuyện nên mẹ cứ ngủ đi.
– Con lại đi nữa à. Mẹ không muốn. Mẹ nhớ con, con trai.
Đang chăm chú coi tivi Tùy Tâm ngẩn đầu khi nghe con trai nói chuyện và cặp mắt mà nhanh bị bao phủ bởi một tầng sương. Triết thở dài quỳ dưới chân bà an ủi:
– Mẹ con trai không đi lâu đâu. Thật đấy, con đi một lát sẽ quay lại rồi tuần sau con trai sẽ bên cạnh mẹ suốt. Mẹ có đạp con cũng không đi.
Tùy Tâm nhanh chóng mỉm cười:
– Thật à. Tốt quá .
Trên con phố tấp nập người qua lại, mọi người ai ai cũng vội vã chạy đi dưới cái ánh nắng gay gắt. Khói bụi từ xe cộ bay nghịt trời, bầu không khí ô nhiễm, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng rao hàng khắp mọi góc gách vang lên. Khung cảnh hỗn độn thì ngay trạm xe buýt mọi thứ như bị tách biệt ngay một góc nhỏ của trạm xe buýt. Tùy Tâm nhắm mắt ngủ trên vai Triết. Bà quá mệt sau một đêm mộng mị. Những giấc mơ ngày xưa cứ ùa đến đêm qua khi bà quyết tâm trở về nơi ấy. Mọi chuyện xảy ra như thật mà cũng như mơ, bà không phân biệt được nổi nhưng mất ngủ là chuyện hiển nhiên. Sáng nay ra khỏi nhà thể trạng của bà xuống dốc nghiêm trọng. Triết muốn hủy hành trình nhưng bà kiên quyết phản đối. Bằng mọi giá phải về dù nó có đau lòng thế nào. Bà muốn làm rõ mọi thứ trong đầu bà bấy lâu nay từ lúc bà tỉnh táo lại. Mọi thứ cứ đảo lộn hết lên trong đầu.
Triết đau lòng nhìn mẹ tựa đầu vào vai mình ngủ, nhìn bà rất mệt mỏi. Anh không còn cách nào khác cãi lại lời mẹ. Anh cãi không lại và anh cũng không dám cãi nên khi vừa ra trạm đợi xe anh đã khuyên bà nên chợp mắt lại chút.
Khoảng 30p sau xe buýt đi tới huyện X cũng đến. Nơi đó khá nghèo nên xe buýt rất ít chuyến đợi mãi mới có một chiếc. Tùy Tâm muốn đi xe này nên anh cũng chịu thôi. Anh gọi mẹ dậy đỡ bà lên xe xong lại quay lại giúp Phương xách đồ lên xe. Tên lơ xe nhìn anh như sinh vật lạ. Triết cũng không nói lời nào mà vào chỗ ngồi gần mẹ mình. Hành trình kéo dài hơn 5 tiếng. Chiếc xe khách quá chật chội, nóng nực và ồn ào. Anh ghét ồn ào.
Xuống xe là một khung trời mới khác với nơi thành thị anh đứng lúc nãy, anh cảm thấy thoải mái hơn. Ở đây không khí trong lành không có một hạt cái bụi nào. Đồng lúa xanh mơn mởn chạy dài tới chân trời. Nhìn về phía trước các ngôi nhà cổ xưa vẫn còn đứng đó dường như cái thời phong kiến ngày trước chưa bao giờ sụp đổ hay suy tàn.
Tùy Tâm dựa theo trí nhớ mà đi, bà không biết sao trong đầu mình có rất nhiều hình ảnh hiện ra. Một cô bé mặc đồ lấm lem bắt cá dưới sình, một cô bé chăn trâu. Một vài đứa khác cũng giống đứa bé kia vừa chăn trâu vừa nô đùa. Bà đi thẳng mà không để ý tới mọi thứ xung quanh. Triết ngạc nhiên đi theo bà. Bé Phương chật vậtt xách đồ chạy theo. Nông nhân đang làm rộng ngước lên nhìn mấy người xa lạ từ "xì phố" về. Ai cũng nhìn chăm chăm.
Cả ba đi đến một căn lá nhỏ cặp mé sông với chiếc lưới giăng cá dưới sông. Mọi người đang chú tâm vô mẻ cá cuối cùng trong buổi sáng, nhìn xô cá chỉ có vài con ai cũng ngao ngán và mong đợi mẻ cá tới vó lên sẽ được nhiều một chút đủ ăn cho hết mùa khô hạn. Với mong đợi của đám người, vó cá cuối cùng được cất lên với thu nhập khá nhiều, nào là cá tra, cá sặc, cá rô, cá lóc, cua và còn cả một con lươn. Ai cũng vui vẻ hùm nhau chia đều cá xách phần của mình về nhà. Người cất vó lúc nãy cũng thả vó về vị trí cũ, cuối đầu lau mồ hôi đi lên nhà lá. Vừa ngẩn đầu lên ông đã giật mình đứng im như tảng đá, gương mặt biểu lộ sự kinh ngạc khó tin. Tùy Tâm cũng đứng im nhìn người đàn ông. Bà thấy người đó rất quen thuộc, có một cái cảm giác thân thuộc khó nói lên lời. Hình ảnh mơ hồ trong đầu không trật tự kia lại tự nhiên hiện lên một cách thứ tự. Quá khứ ùa về, lệ chợt rơi. Tùy Tâm nhào vào người đàn ông xa lạ đó ôm chặt rồi khóc nức nở dưới sự kinh ngạc của Triết và Phương.
Người đàn ông đó cũng khóc, ôm lấy Tùy Tâm giúp bà vỗ vỗ lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com