Chương 4
Cốt truyện: Người ta tưởng sẽ thành vợ lại biến thành cháu dâu của ta! Thúc thúc phát hiện thiếu niên bị cháu trai thao
Ôn Ngôn được Lục Phương Trì cõng trở về, nguyên bản Lục Phương Trì tưởng ôm kiểu công chúa nhưng bị cậu từ chối. Dọc theo đường đi, vô luận Lục Phương Trì nói cái gì, Ôn Ngôn cũng không để ý đến hắn, cậu chỉ cảm thấy chính mình thật loạn.
Tính tình của cậu lạnh nhạt, cũng không có bằng hữu nào, trong khoảng thời gian trước tới nay, Lục Phương Trì đối với cậu thực tốt, cậu cũng thiệt tình đem Lục Phương Trì trở thành bạn của mình, kết quả hiện thực lại cho cậu một cái tát, cậu bị hắn làm.
Ôn Ngôn một đường trầm mặc cũng không có đả kích đến Lục Phương Trì, rốt cuộc ngày thường cậu nói không nhiều lắm, hai người ở chung hình thức nhiều là hắn nói Ôn Ngôn nghe. Hắn ôn nhu đặt Ôn Ngôn ở trên giường, vẻ mặt nhu tình mà nhìn cậu, "Ngôn Ngôn, ta......"
"Lục Phương Trì, ta thiệt tình coi ngươi là bạn bè, kết quả ngươi lại...... Ta không biết phải làm sao bây giờ, khả năng tính cách của ta không thích hợp làm bạn bè !"
Ôn Ngôn tự giễu đánh gãy Lục Phương Trì nói, nội tâm hắn có chút co rút đau đớn khi nghe cậu nói vậy, Ôn Ngôn rất tốt, cục cưng của hắn rất tốt, càng cùng cậu tiếp xúc liền càng cảm thấy cậu tốt, sẽ không bao giờ tưởng buông ra cậu.
Cậu chưa bao giờ lạnh lùng như bề ngoài của cậu, cậu thức ưu tú, có kiêu ngạo của chính mình, nội tâm thực mềm mại, có tiểu tính tính đáng yêu, cậu thực độc lập, lại làm hắn đau lòng cậu độc lập như vậy, làm hắn nhịn không được đối với cậu càng tốt.
Ở trong mắt Lục Phương Trì, Ôn Ngôn nơi nào đều tốt, Ôn Ngôn chính là ánh trăng sáng của hắn, cậu nên kiêu ngạo như vậy vĩnh viễn, thanh lãnh, thánh khiết, chờ hắn chủ động truy tìm, chỉ có thể bị hắn thao bị hắn làm dơ.
''Không phải cục cưng, ngươi rất tốt, không cần nói chình mình như vậy, ta nghe không được, chỉ là ngươi tốt quá làm ta nhịn không được thích ngươi.'' Giọng nói hắn mềm nhẹ mà rõ ràng, sự trân trọng trong giọng nói làm Ôn Ngôn run sợ.
Cậu trầm mặc trong chốc lát, dời đi đề tài, "Ta tưởng tắm rửa."
"Ta đi chuẩn bị nước." Nghe ra sự tránh né trong giọng nói của Ôn Ngôn, nội tâm Lục Phương Trì nhịn không được chua xót, lại cảm thấy chính mình xứng đáng, dù sao cũng là chính mình cưỡng bách cậu, Ôn Ngôn còn nguyện ý nói chuyện cùng hắn là hắn cảm thấy thực may mắn.
Nhìn Ôn Ngôn khập khiễng, tư thế biệt nữu mà tiến đến phòng tắm, Lục Phương Trì không cấm hỏi: "Yêu cầu ta hỗ trợ sao?"
Ôn Ngôn thân thể cứng đờ, tức muốn hộc máu, "Không cần." "Bang ——" một tiếng đóng lại cửa phòng tắm.
Lục Phương Trì đi đến gõ cửa phòng tắm, "Ngôn Ngôn, ta đi mua thuốc cho ngươi," đợi một lát, không thấy người bên trong trả lời, "Ngươi nhớ rõ...... Rửa sạch sẽ, nếu không sẽ sinh bệnh."
"Cút!" Trong giọng nói của Ôn Ngôn rõ ràng mang theo sự khó thở.
Lục Phương Trì biết chính mình chọc cậu tức giận, buồn bực mà sờ sờ mũi ra cửa.
Mà Ôn Ngôn trong phòng tắm, ỷ vào không ai thấy chính mình, vẻ mặt sảng khoái mà nằm ở bồn tắm, trong nội tâm không ngừng an ủi tiểu đáng thương 001 chịu khổ đả kích.
Khoảng thời gian trước Lục Duật mang binh đi làm nhiệm vụ, vẫn luôn vội, hôm nay mới rảnh rỗi nghỉ phép mấy ngày, Lục lão gia tử liền nghĩ thật vất vả người cả gia đình đều rảnh làm mọi người buổi tối trở lại nhà chính ăn một bữa cơm.
Lục gia đại ca nhờ buổi tối Lục Duật trở về nhân tiện đón Lục Phương Trì, nguyên bản Lục Duật muốn cho phó quan đi đón hắn, nhưng lại nghe được thuộc hạ báo cáo tác phong hành sự của Lục Phương Trì mấy ngày hôm nay liền đổi ý, hắn rất vui lòng tự mình đi xem bát quái về cháu trai hắn, châm ngòi cho cháu trai gia tăng điểm khó khăn.
Lấy hắn hiểu biết về đứa cháu trai Hỗn Thế Ma Vương này, loại chuyện này tuyệt đối không đơn giản. Nếu Lục Phương Trì không có động tâm tư đối với tiểu nam sinh kia, hơn nữa trong hôm nay làm gì cậu ta, hắn liền thực lỗi đứa cháu trai từ nhỏ đã cùng hắn đấu trí đấu dũng này.
Chính là nếu cháu trai cũng thích nam, vậy Lục gia không phải đoạn tử tuyệt tôn sao, nghĩ đến Lục gia hoảng loạn sau khi biết chuyện, Lục Duật rất vui mừng, tâm tình càng tốt, đi theo phó quan đi đến chung cư của Lục Phương Trì.
Dưới lầu chung cư, Lục Duật vừa vặn đụng phải Lục Phương Trì mua thuốc trở về, nhìn đến thuốc trong tay của hắn, trong lòng hiểu rõ, quả nhiên, quả nhiên đứa cháu trai này của hắn không phải cái thứ tốt, trên mặt lộ ra trêu trọc, "U, Lục thiếu, đi mua thuốc a!"
Cũng như Lục Duật hiểu biết Lục Phương Trì, Lục Phương Trì cũng cực kỳ hiểu biết thúc của hắn, vừa thấy biểu tình này, hắn liền biết thúc của hắn đã biết chuyện hắn cùng Ôn Ngôn, hơn nữa tới nơi này tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Sắc mặt hắn tối sầm, " Nơi này không chào đón ngươi, ngươi chạy nhanh rời đi cho ta.''
Lục Duật nghe xong cũng không tức giận, cười đến giống lão lưu manh, "Thúc thúc liền tới nhìn xem, cái nào đại mỹ nhân, làm Lục thiếu của chúng ta gấp không chờ nổi như vậy."
Lục Phương Trì nghe vậy, càng thêm xác định thúc thúc không có ý tốt, trực giác nói cho hắn, tuyệt đối không thể làm thúc hắn đi lên, lại cũng giấu không được đắc ý trong mắt, "Cháu dâu của ngươi tự nhiên là đại mỹ nhân, một lão già như thúc làm sao biết được."
"Nga? Thúc thúc ta đây liền càng muốn xem cái này cháu dâu, rốt cuộc có hay không xinh đẹp như thẩm thẩm tương lai của ngươi?''
Lục Phương Trì nghe được lời của hắn cũng không coi là thật, chỉ nghĩ Lục Duật đang nói giỡn.
Hai người một cái cười đến vẻ mặt lưu manh, một cái mặt đen, giằng co hơn mười phút, phó quan cùng bọn lính phía sau đã thấy nhiều không trách.
Cuối cùng vẫn là Lục Phương Trì dẫn đầu nhượng bộ, hắn sợ Ôn Ngôn chờ sốt ruột, hắn chỉ có thể hy vọng Lục Duật có liêm sỉ một chút, đừng làm cho con đường truy thê của hắn thêm ngột ngạt.
Lục Phương Trì vào nhà cũng mặc kệ thúc của hắn, đi thẳng đến phòng ngủ, vừa vặn gặp Ôn Ngôn đi từ trong phòng tắm ra, áo tắm dài màu trắng bọc thật sự kín nhưng trên cổ dấu hôn dấu cắn căn bản che không được, lộ rõ bên ngoài, cả người cậu bị hơi nóng huân đến đỏ ứng, ánh mắt cũng ướt dầm dề, so ngày thường thiếu vài phần thanh lãnh, càng hiện xinh đẹp, đáng yêu cực kỳ.
Tức phụ thật là đẹp mắt! Lục Phương Trì xem đến yết hầu có điểm khô, tiếng nói mang theo điểm mất tiếng, "Ngôn Ngôn, thuốc này......"
Bên ngoài, Lục Duật dáng đại lão ngồi trên sô pha nghe được từ của phòng hép khờ truyền ra hai chữ ''Ngôn Ngôn'', nội tâm căng thẳng, đừng mẹ nó trùng hợp như vậy đi.
Hắn lại nhớ tới Ôn Ngôn cùng Lục Phương Trì cùng một lớp, Lục Phương Trì ở trường học vẫn luôn không có tình huống , Ôn Ngôn vừa chuyển trường tới không lâu Lục Phương Trì liền có tình huống, lại nghĩ đến khuôn mặt Ôn Ngôn thanh lãnh xinh đẹp càng cảm thấy nguy cơ, nội tâm càng cảm thấy hoảng loạn, nhưng vẫn là vẫn duy trì một tia may mắn.
Hắn cũng không rảnh lo đẩy ra phòng của cháu trai cùng tương lai cháu dâu có hợp lý hay không, trực tiếp đứng dậy bước đến đẩy cửa vào, trong phòng hai người đang nói chuyện bị đánh gãy, đều nhìn về phía hắn, Lục Duật nhìn người kia, cuối cùng một tia may mắn cũng hết, mẹ nó, thật đúng là Ôn Ngôn, hắn nghĩ là vợ biến thành cháu dâu?!
A, hắn nguyên bản nghĩ lần này trở về liền đem Ôn Ngôn đuổi tới tay, đây là vợ mà hắn đã định, nào ngờ chưa kịp ra tay thì đã bị cháu trai ngốc kia của hắn nhanh chân đến trước?
Ôn Ngôn nhìn đến Lục Duật tiến vào, ngây ngẩn cả người, chính mình cùng cháu trai nhà người ta thông đồng rồi còn trực tiếp bị biết, chuyện này làm cho hắn không được tự nhiên mà gom lại áo tắm dài, tưởng đem chính mình bọc đến càng chặt, che đi trên cổ dấu vết, lại không làm nên chuyện gì, chỉ có thể cúi đầu chào hỏi, "Lục thúc."
Lục Duật nhìn thấy rất rõ ràng đôi môi sưng đỏ kiều diễm, dấu hôn cùng vết cắn xanh tím trên cổ của Ôn Ngôn, cẳng chân trắng nõn mịm màng lộ ra ngoài, nội tâm hắn tràn đầy bạo ngược, cảm giác cả người sắp bị tức chết rồi, ánh mắt xâm lược tức giận nhìn lướt qua Ôn Ngôn, sợ dọa đến hắn, lại che đi xuống, khóe miệng câu ra ý cười trước sau như một: "Nguyên lai là Ngôn Ngôn, Lục thúc còn tưởng rằng là cái nào tiểu nam sinh lại bị Tiểu Trì mang về tới."
Lục Phương Trì cũng không rảnh lo so đo thúc cua hắn trực tiếp đẩy cửa tiến vào, Ôn Ngôn là người Mạc gia, hai người nhận thức cũng bình thường, nghe thúc thúc đào hố cho hắn, xoay người vội vàng cấp Ôn Ngôn giải thích, "Ngôn Ngôn, ta không có, lão chó già Lục Duật là bôi nhọ ta, ta chỉ có ngươi, ta......"
Lục Duật nhìn hình ảnh ân ái này, nội tâm lửa giận càng lớn, khóe miệng lại cười đến càng ngày càng tươi, ánh mắt trêu trọc vẫn luôn nhìn vào hai người.
Ôn Ngôn bị xem đến càng thẹn, Lục Phương Trì thật không biết xấu hổ, trưởng bối còn ở đây, nghe lời nói của hắn càng ngày càng buồn nôn , nhịn không được mở miệng đánh gãy hắn, "Đủ rồi, Lục Phương Trì, ngươi không cần giải thích."
Lục Phương Trì vừa nghe, chỉ cảm thấy ủ rũ, bởi vì không để bụng cho nên không thèm để ý, nhìn bộ dáng Ôn Ngôn không thèm để ý, nội tâm rất là chua xót, lại đối thúc của hắn càng thêm tức giận, Lục Duật chính là lão chó già.
Mà bên kia lão chó già nghe được Ôn Ngôn nói, nhìn bộ dáng Lục Phương Trì buồn bực, cảm giác nội tâm có vài phần hả giận, cười nhạo một tiếng đi ra ngoài.
Ở trên đường đưa Ôn Ngôn về nhà , Lục gia thúc cháu ngươi trào phúng ta một câu, ta cười nhạo ngươi một câu, ngoài cười nhưng trong không cười, đều có xúc động tưởng giết chết đối phương, Ôn Ngôn ngồi ở giữa hai người một đường trầm mặc, nội tâm phun tào hai người giống như trẻ con.
Về nhà, Ôn Ngôn thay quần áo cao cổ liền nằm ở trên giường ngủ say, chỉ cảm thấy mệt cực kỳ, dược được Lục Phương Trì đưa bị cậu tùy ý ném ở trong ngắn kéo, dựa theo nhân thiết của Ôn Ngôn, cậu sẽ không bôi thuốc ở nơi đó của chính mình.
Mà Lục gia thúc cháu ngươi tranh ta sảo vẫn luôn liên tục đến ăn cơm chiều ở Lục gia, bị Lục lão gia tử từng người dạy dỗ vài câu mới thu liễm, hai người thỉnh thoảng trừng mắt đối phương một cái, hừ lạnh một chút.
Mọi người chỉ cảm thấy đôi thúc cháu này đêm này đấu đến phá lệ lợi hại, giống như bị đối phương đoạt vợ giống nhau. Nhưng ngày thường phương thức ở chung của hai người chính là gặp mặt đỏ mắt, mọi người cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái.
Tan học Mạc Thời Duy vội vàng trở về xem ca ca ngủ một buổi trưa thấy không có chuyện gì liền yên lòng, nghĩ lời nói của chó săn Lục Phương Trì là thật. Chính là kỳ quái ca ca xuyên một bộ quần áo cao cổ, nghe ca ca giải thích buổi chiều ngủ điều hòa khai thấp, có chút cảm lạnh, liền không nghĩ nhiều.
Ôn Ngôn chỉ cảm thấy cực kỳ đói, mấy ngày hôm nay luôn ăn bữa sáng do Lục Phương Trì chuẩn bị, cậu liền không ăn ở nhà, ai biết được cơm còn chưa ăn đã bị Lục Phương Trì kéo đi, giữa trưa trờ về quá mệt mỏi liền nghỉ ngơi đến buổi tối, cũng không ăn cái gì, bụng đói đến kêu vang vậy nên cơm chiều ăn nhiều không ít.
Mạc Thời Duy nhịn không được nhìn cậu vài lần, ca ca sinh bệnh nhưng ăn uống tốt không ít.
Mẹ con Nhan gia gần đây rất an phận, như là đang chuẩn bị âm mưu lớn, từ sự tình lần trước bại lộ, các nàng liền không có thành công một cái kế hoạch nào làm Nhạc phụ càng ngày càng thấy rõ bản chất của hai người kia, hiềm khích đối bọn họ càng lúc càng lớn, gần nhất đối mẹ con họ lãnh đạm không ít, đối huynh muội Ôn Ngôn nhưng càng ngày càng tốt.
Ôn Ngôn cũng không sợ mưu kế lớn của bọn họ, nước tới đất ngăn, binh tới tướng chặn, nước đến đầu thuyền tự nhiên thẳng, chỉ là hai tên hề thôi, không có gì đáng để ý, gây không được sóng gió gì cả.
Ôn Ngôn một đêm ngủ ngon, mà bên cạnh Lục gia, Lục Duật đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mắt hung ác nham hiểm gắt gao nhìn chằm chằm phòng Ôn Ngôn đối diện, giữa ngón tay tàn thuốc lập lòe,sương khói phiêu tán lượn lờ, cả người càng thêm buồn bực.
Hắn đứng hơn nửa đêm mới như là hạ quyết tâm, tàn thuốc vê tắt, rơi vào một đôi tàn thuốc bên chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com