Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 15



"chết tiệc... lại là nó..." Tôn Thái Anh tỉnh giấc trên chiếc giường rộng lớn, trên người là chiếc chăn bông to xụ. cô đặt chân xuống nền gạch, cái lạnh thấu xuyên qua chân, thẳng đến đại não cô, như muốn nhắc nhở: cô đang sống, đang sống... 


Tôn Thái Anh bước đến nhà vệ sinh, nhìn vào gương, mái tóc thật ngắn, có chút lởm chởm, mặc dù kiểu tóc có hơi thay đổi một chút nhưng vẫn là màu tóc bạch kim quen thuộc, quầng thâm dưới mắt đã lờ mờ xuất hiện, hốc mắt trũng sâu, để diễn tả Tôn Thái Anh bây giờ, chỉ có hai từ: mệt mỏi... cô mở vòi nước, lấy tay hứng lấy nó tạt thật mạnh lên khuôn mặt tiều tụy, nhìn xuống mới để ý trong bồn rửa mặt phủ đầy những nhúm tóc bạch kim, bên cạch là chiếc kéo bằng bạc vẫn còn vương nước. 


"grâu!!" tiếng sủa nhẹ vang lên, đánh thức tâm trí còn mơ màng của Tôn Thái Anh, đó là chú cún cưng của cô.... có lẽ? 


Tôm- nó là con chó kích thước tầm trung, giống golden, bộ lông mượt mà, dài thẳng màu vàng nhạt, nó làm cô nhớ đến làn tóc thướt tha ấy. 


"gì cơ mới sáng ra đã đòi ăn, mày háu ăn thật nha" Tôn Thái Anh bật cười, ngồi xổm xuống xoa đầu, véo hai lỗ tai dài của nó, rồi quay lưng lấy túi đồ ăn cho cún vị rau mà nó thích nhất, đùa giỡn một chút. 


hôm nay là thứ tư, ngày hai mươi ba tháng tư- là ngày kỉ niệm 27 năm kể từ ngày cô chào đời. 


"Tôn lão sư!!!!! Tới giờ rồi đó, ai đó chờ cậu dưới nhà kìa, cứ để người ta ở đó vậy hoài sao được!" Chu Tử Du trong áo sơ mi màu nâu nhạt mở bung 2 cúc áo trên cùng, chiếc kính gọng tròn màu vàng gác gọn gàng trên sóng mũi vàng bạc, một tay cầm sấp tài liệu, tay còn lại cầm ly trà đen đang bốc khói nghi ngút. mắt phượng xinh đẹp đầy sự trêu chọc bắn qua phía Tôn Thái Anh. 


đã hơn 8 năm kể từ ngày hai người cô tốt nghiệp. Bây giờ Chu Tử Du đang là trưởng khoa ngoại ở một bệnh viện có quy mô tại thành phố này. điều đó là khá hiển nhiên, với bộ óc thông minh linh hoạt, cùng cái tính chăm chỉ, tỉ mỉ của Chu Tử Du thì việc lên chức trưởng khoa không nằm ngoại dự đoán. phải nói từ lúc làm bác sĩ thực tập, Chu Tử Du đã có không ít danh tiếng, vừa tài vừa xinh, ai lại không dính ? 


còn Tôn Thái Anh hiện đang là lão sư kiêm tác giả, cố vấn mĩ thuật, vô cùng có tiếng, vì trù nghệ cùng khả năng phân tích, giảng giải và truyền đạt kiến thức đến với các sinh viên luôn rất hấp dẫn và dễ hiểu, vậy nên các khóa học mà cô đứng lớp luôn không dễ kiếm chỗ. 


đúng, đã tám năm kể từ ngày cô rời trường, những người bạn của cô vẫn thế nhưng chung quy cũng có chút thay đổi, Lâm Chấn Khiết đã chuyển sang California cùng gia đình, Du Trịnh Nghiên cùng người đẹp của chị ấy vẫn vậy, vẫn tình nàng ý thiếp, ngày ngày thức dậy cùng giường, đi cùng đường, làm cùng chỗ, ngày tháng qua luôn gắn kết chặt chẽ như thế. quán cà phê của hai người vẫn luôn đông khách, vì tấm bằng kinh doanh loại xuất sắc của Du Trịnh Nguyên đâu phải đồ thừa. 


"mình.. dừng lại nhé..?"


 thật đau đớn làm sao, câu nói ấy lại xuất phát từ người mà Tôn Thái Anh nghĩ rằng sẽ đi cùng nhau qua bốn mùa... Tôn Thái Anh lúc ấy đã thực sự bị đả kích, miệng há ra, cứng đờ, đôi tay vốn đang được ủ ấm bởi nhiệt độ của người kia chốc trở nên lạnh hơn, nhưng lạnh sao được bằng cái lạnh đang chiếm ngự trong tim cô. 


"chị... chắc chắn chưa? giỡn như vậy không vui đâu đó... em... em sẽ giận chị t-thật đó!"


 đôi hàng nước mắt vốn chực chờ nơi khóe mắt Tôn Thái Anh tuông rơi khi thấy biểu cảm lạnh nhạt của Danh Tĩnh Nam, chị ngoảnh mặt sang nơi khác, vì con hẻm quá tối, Tôn Thái Anh không thể thấy biểu cảm của chị, hơn nữa Tôn Thái Anh cũng chẳng muốn thấy, chẳng muốn biết nữa. điều duy nhất lúc đó Tôn Thái Anh làm, chính là buông đôi bàn tay ấm áp tình yêu của người kia ra, tháo đi chiếc mũ mà người đó đã thêu tặng cô, kéo ra chiếc vòng cổ mà người ấy dùng tháng lương ít ỏi đầu tiên của một công việc bán thời gian để mua dành tặng cô... Tôn Thái Anh chạy thật nhanh khỏi cái nơi hẻm tối tăm, cùng cái người chết tiệc đó. vừa chạy, cô luôn không ngừng khóc, đến nỗi khuỵu ngã giữa đường.


"ha.. cuối cùng cũng chỉ đến thế này..!"


lúc ấy cô gọi cho Chu Tử Du, chưa đầy 5p cậu ấy đã có mặt, nhẹ nhàng lau nước mắt, rồi cõng cô về nhà, trên đường đi Chu Tử Du nhạt nhẽo ngày thường lại bỗng chốc hài hước hoạt ngôn bất thường vào ngày hôm đó, không ngừng chọc Thái Anh vui vẻ, còn ngoại lệ mua kem cho cô. đã khiến cho ngày tình nhân tồi tệ nhất đời cô trôi qua thật nhẹ nhàng... 


khoát lên mình chiếc sơ mi trắng xong, Tôn Thái Anh lau mặt, cầm khăn đi ra ngoài phòng khách nơi Chu Tử Du đang ngồi đọc văn kiện mà quăng vào mặt cậu ta, rồi cả hai ầm ĩ một trận. 


tình bạn của họ vẫn vậy, vẫn luôn đẹp đến như thế, trải qua hơn chục năm đồng cam cộng khổ, Chu Tử Du như người mẹ, người bạn, người chị mà Tôn Thái Anh cô không thể thiếu trong cuộc đời. vào những ngày tăm tối nhất, Chu Tử Du luôn ở đó, luôn có mọi biện pháp cho mọi vấn đề của cô, đôi lúc cậu sẽ sẵn sàng trở nên khùng điên, làm đủ trò chọc cô cười. cũng có lúc cậu thật lạnh nhạt, nghiêm khắc chỉ điểm Tôn Thái Anh, rồi sau đó sẽ đưa ra lời khuyên chính xác nhất. vì vậy, Chu Tử Du đã thành người thân, là chỗ dựa vững chắc chứ không còn là bạn thân như trước kia nữa. 


"nếu mà cậu vẫn cứ người ta này người ta nọ, cậu coi chừng cái mạng của cậu đó nghe chưa ?"


 Tôn Thái Anh chu mỏ cảnh cáo Chu Tử Du. sau đó đi đến chiếc gương toàn thân được trang trí lượn sóng ngay kế bên lối ra cửa chính, hôm nay đi dạy, cô diện trên mình chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoát cardigan nâu, quần tây đen ống rộng, dưới chân là đôi Nike Run Star Hike màu đen, tổng thể nhìn thư thái, nhẹ nhàng cũng không kém trẻ trung.


 để ý ánh mắt Chu Tử Du dán chặt vào mình trong gương, Tôn Thái Anh nở nụ cười thật tươi, xoay người lại thẳng tắp đôi con ngươi của Chu Tử Du mà nói


"mình ổn mà, thật đó" 


Chu Tử Du nghe xong nhíu mày thật chặt, cái câu này đã lặp lại hơn trăm ngàn lần, con người Tôn Thái Anh là vậy, có bao nhiêu đớn đau, bao nhiêu vết thương nó đều bọc lại bằng cái tinh thần tích cực giả tạo mà nó cố gắng thể hiện ra bên ngoài. hệt như hộp quà bên ngoài xinh đẹp thắt nơ lộng lẫy, chọc người đến mở, nhưng nắp hộp lại bị dán keo thật chặt để che đi cái trống rỗng, cái chơ vơ, cái đổ vỡ ở bên trong nó.


 Chu Tử Du biết, kể từ ngày Danh Tĩnh Nam bỏ nó đi, kể từ ngày nó quyết định chuyển sang thành phố Z này sinh sống, đến tận ngày hôm nay, chưa bao giờ là nó ổn, chưa bao giờ cái lọ thuốc an thần nơi khuất nhất ở hộc tủ của nó ngừng vơi đi. nhưng đây không phải là loại chuyện mà chỉ cần Chu Tử Du khuyên ngăn là sẽ khỏi, mà nó còn nằm ở chính bản thân thân Tôn Thái Anh, mọi đổ vỡ đều cần thời gian để chữa lành, và đối với Tôn Thái Anh 7 năm thôi là chưa đủ, chưa đủ để nó trở lại thành nó của ngày xưa. 


Chu Tử Du đứng dậy, đặt mọi thứ trong tay xuống, chộp lấy cánh tay Thái Anh, xắn mạnh ống tay áo nó lên, để những vết đứt nông sâu trải dài khắp cẳng tay nó lộ ra ngoài không khí. 


"tớ nghĩ cậu cần học lại khái niệm của từ 'ổn', đây là ổn của cậu ? ổn của cậu là tối nào cũng nhốt mình trong phòng, ổn là lúc nào cũng phải nuốt một họng thuốc an thần mới có thể nhắm mắt nghỉ ngơi, ổn là khi tớ chưa từng thấy tóc cậu dài ra mà chỉ thấy tóc trong thùng rác ngày một chất đống ?" Chu Tử Du nắm thật chặt cổ tay Tôn Thái Anh, cúi mặt xuống đất mà nói. 


"tớ là người quan tâm cậu hơn bao giờ hết, vậy nên xin cậu đừng tự làm đau bản thân nữa có được không ? tớ xin cậu đấy!" 


Tôn Thái Anh không nói mà chỉ giật nhẹ cánh tay mình ra, đúng lúc tiếng chuông cửa vang lên, có lẽ người bên ngoài không còn kiên nhẫn đợi cô nữa. tiếng chuông này như tiếng chuông cứu mạng, kéo Tôn Thái Anh ra khỏi cảm xúc khó tả, tình huống khó xử, không khí u ám này. 


Tôn Thái Anh biết chứ, Tôn Thái Anh biết Chu Tử Du là người luôn dõi theo cô, luôn đồng hành cùng cô, nếu không sao khi ấy Chu Tử Du dám bỏ cả cơ hội ra nước ngoài đi nghiên cứu sinh chỉ để đảm bảo cô không làm gì dại dột. Chu Tử Du luôn như vậy, cậu không biểu đạt bằng lời nói, mà luôn dùng hành động để chứng minh.. 


nhưng biết làm sao được... Tôn Thái Anh cô còn không thể hiểu được bản thân, cô vừa hận không thể từ giã cõi đời, nhưng cô cũng cảm thấy nếu mình ra đi như vậy thì thật đáng tiếc, bởi còn thật nhiều người luôn cạnh bên cô luôn dành tình yêu thương cho cô, còn thật nhiều điều mà cô chưa thực hiện được, cũng còn thật nhiều nơi mà cô chưa được đặt chân tới. chính những suy nghĩ ấy đã kéo cô lại, đứng giữa quyết định sự sống và cái chết, tâm trí Tôn Thái Anh chưa một giây nào là không căng chặt.


 chính bản thân cô, cô còn không thế chắc chắn, thì làm sao cô có thể đặt ra một lời hứa hẹn cho người khác đây ? 


"tớ đi nhé, tạm biệt cậu, tối tớ sẽ về!" ít ra điều này cô còn có thể làm được, Tôn Thái Anh vừa đi vừa kéo tay áo xuống, chào tạm biệt Chu Tử Du rồi đi ra ngoài.  






"chà..! anh đợi em cũng khá lâu đấy, Tôn Thái Anh!" 




___________________________________________



Cá ký tên. 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com