21
Đêm đó hiệu tích ngủ ngon hơn khi nằm trong lòng doãn kỳ. Cậu không trả lời gì với câu thổ lộ của doãn kỳ. Nói chỉ muốn đi ngủ thôi. Doãn kỳ vui vẻ đi ngủ cùng cậu.
Ban đầu cả hai nằm xa nhau. Nhưng sau đó cậu chủ động nằm vào lòng anh. Bỗng nhiên cậu cảm thấy yên lòng hơn, trở nên ấm áp hơn.
"Ngủ ngon a tích."
Sáng hôm sau:
"Doãn kỳ, mau dậy đi con."
Mẹ doãn kỳ vừa mở cửa đi vào thì liền thấy ngay cảnh đó. Anh đang ôm lấy cậu ngủ. Còn ngủ rất sâu nữa chứ, thường ngày chỉ cần mẹ mở cửa vào là anh tỉnh ngay.
"Ai đây?"
"Dễ thương thế?"
Mẹ doãn kỳ_ phu nhân hàn hạ. Phu nhân liền lấy điện thoại ra chụp lại. Bà vui vẻ đi xuống nhà, nơi mà ba anh đang ngồi ăn sáng.
"Chồng, anh xem em vừa chụp được gì này."
"Sao đấy?"
"Đây, em vừa chụp được trong phòng doãn kỳ nhà ta đó."
"Cái gì? Em chắc chắn không đó."
"Thì nè, anh nhìn đi. Em có nói dối anh bao giờ đâu."
phu nhân đưa tấm hình cho chồng xem kĩ lại. Ông nhìn lại không khỏi bất ngờ, còn tìm kính để xem lại cho rõ hơn.
Ba mẹ doãn kỳ không gọi là lão nhưng cũng quá tuổi trung niên từ lâu rồi. Nhưng cách sống và lối sống của cả hai luôn theo kịp thời đại. Không hề cổ hủ, cũng không lỗi thời.
"Thằng bé nhìn đáng yêu quá ha chồng."
"Trắng trẻo nhỏ nhắn quá. Tôi sợ là thằng doãn kỳ nó ăn hiếp thằng bé."
"Không cần lo, vợ sẽ nói con mà. Mà doãn kỳ nhà mình cũng đâu phải dạng vũ phu đâu."
"Vậy vợ không định gọi hai đứa dậy à? Sắp tới giờ đi học rồi đó."
"Em lên gọi bọn trẻ dạy ngay mà."
Nói xong phu nhân liền trở lại phòng doãn kỳ. Lần này bà chỉ đứng ngoài gõ cửa. Còn gọi rất lớn để chắc chắn rằng doãn kỳ nghe thấy.
"Kỳ kỳ ơi, dậy đi con. Trời sáng rồi. Sắp đến giờ đi học rồi, mau dậy kẻo muộn nha con."
"Dạ..."
"Mẹ để đồ ăn sáng ở dưới nhà. Con dậy thì ăn đi nha, ba mẹ đi làm trước đây."
"Dạ..."
Doãn kỳ ngái ngủ trả lời mẹ mình. Hiệu tích cũng vì quá ồn mà tỉnh lại. Cậu vùi đầu sâu vào hõm cổ của anh.
"Ưm... Sao sáng sớm thế?"
"Mau dậy đi tiểu tổ tông. Trời sáng lắm rồi."
"Mẹ cậu biết tớ ở nhà cậu không?"
"Không biết, hôm qua khuya quá nên tớ không có nói cho họ biết."
"Thế có cần tớ ra đó chào hỏi họ không?"
"Không cần đâu, đợi họ đi xong chúng ta xuống ăn sau. Để họ dò xét nữa, phiền lắm."
"Ừm."
"Cậu ngủ thêm chút đi. Tớ đi vệ sinh cá nhân trước. Xong thì tớ gọi cậu dậy sau."
"Ừmm..."
Hiệu tích ậm ừ ngủ tiếp. Doãn kỳ thì dậy vệ sinh cá nhân. Xong xuôi thì anh ra bảo hiệu tích dậy. Cậu không dậy nổi, anh lại ôm cậu tiếp. Bế vào nhà vệ sinh giúp cậu đánh răng rửa mặt.
Sau đó lại bế cậu xuống nhà để ăn sáng.
"A tích. Hôm qua cậu có sao không? Tớ bận chút việc nếu không thì con nhỏ đó không xong với mình rồi."
Nguyệt anh thấy hiệu tích đến thì nhanh chóng hỏi han cậu ngay lập tức. Cô nàng còn quay hiệu tích vài cái qua lại để xác nhận.
"Cậu nói gì vậy nguyệt anh, hôm qua hiệu tích luôn ở bên cạnh tớ mà? Sao lại xảy ra chuyện gì được."
Viên dương khó hiểu nhìn nguyệt anh.
"Thì con nhỏ...mâ....cái gì ta? Ủa sao mình lại vậy chứ?"
Hiệu tích nhìn biểu hiện của mọi người thì có chút khó hiểu.
"Các cậu không nhớ gì à? Hôm qua, mẫn nhi..."
"Mẫn nhi?"
"Ai vậy a tích?"
"Đúng vậy hiệu tích, cậu đang nói gì vậy?"
"Các cậu mới là người đang nói gì vậy đấy. Các cậu quên cô ấy rồi sao?"
"Cậu nói gì vậy hiệu tích?"
"Mẫn nhi là ai?"
Hiệu tích có chút choáng. Cậu nhanh chóng rời khỏi lớp học, chạy nhanh đến sân thượng.
"Tiểu tinh linh, cô đâu rồi?"
"Tôi biết cô đang ở đây."
"Tìm tôi làm gì?"
"Chuyện này là sao? Tại sao mọi người đều quên hết sự hiện diện của mẫn nhi?"
"Vậy cô ấy nên tồn tại sao?"
"Nhưng..."
"Cậu do dự rồi trịnh hiệu tích."
"Không phải, nhưng cô ta không đáng để biến mất."
"Vậy cậu thay cô ta biến mất?"
"Không."
"Cậu đòi hỏi quá nhiều rồi a tích à. Nhưng cũng hãy làm quen đi. Sau này nếu như thân thể cậu không chịu nổi nữa, thì cậu cũng sẽ biến mất như cô ấy thôi."
"Đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ quên cậu. Doãn kỳ cũng thế, cũng sẽ quên cậu thôi. Chẳng còn ai ôm lấy cậu ngủ. Chẳng ai đút cậu ăn kem ngon cả."
"Như vậy thì cậu có chấp nhận được không?"
"Không thể nào. Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra được."
Tiểu tinh linh bật cười đầy ma mị rồi bay xung quanh hiệu tích. Cô dò xét cậu từ trên xuống dưới.
"Cậu quên rồi hả?"
"Đây là thế giới của tôi. Là địa bàn của tôi, dù cho cậu có là nhân vật chính đi nữa thì cậu vẫn có khả năng bị loại trừ."
"Chấp nhận hiện thực đi. Tôi có khả năng đó."
Biến mất.
Sự tồn tại.
Tâm ma?
Mọi thứ dần hiện lên. Mọi thứ đang dần quay lại với cậu. Rõ ràng cậu chỉ vừa mới cảm nhận hạnh phúc thôi mà. Tại sao lại tước lại mọi thứ của cậu vậy.
Hiệu tích dần trở nên điên loạn hơn. Cậu muốn tóm lấy tiểu tinh linh đang bay xung quanh mình. Nhưng có lẽ mãi mãi cũng chẳng với tới được.
"Hiệu tích, tỉnh lại đi. Cậu chẳng thể mãi mãi ở đây được đâu. Nơi đây không phải là nơi cậu thuộc về."
"Thừa nhận sự thật để có thể quay về hiện tại. Chính cậu là người đã giết ba nuôi của mình. Chính cậu đã khiến người chị gái nuôi phải trở nên tàn tật như vậy."
"Chấp nhận nhìn vào sự thật để có thể tỉnh lại. Trịnh hiệu tích."
"A tích."
"Sao vậy a tích, đừng làm tớ sợ."
Doãn kỳ ôm hiệu tích vào lòng. Anh run rẩy trấn an hiệu tích. Nhưng có lẽ hiệu tích chẳng thể ở lại nơi này được nữa. Chỉ tiếc rằng đến lời từ biệt cũng không thể nói với nhau.
"Tôi muốn ở lại đây. Muốn được bên gia đình mình và yêu doãn kỳ. Làm ơn."tại
Hiệu tích cầu xin tiểu tinh linh trong vô vọng. Nhưng đổi lại chính là những câu nói đầy xát thương:"hiệu tích, cậu nên nhớ. Cậu không thuộc về nơi này. Cậu nên tỉnh lại rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com