Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Hiệu tích mơ màng tỉnh dậy. Lúc cậu tỉnh thì cũng hơn hai giờ rồi. Do bụng hơi đói nên mới tỉnh giấc. Theo thói quen cậu xuống bếp tìm mì để ăn. Nhưng vừa xuống tới nơi thì cậu lại thấy trên bàn có một chỗ đồ ăn được để trên bàn. Mắt nhắm mắt mở, hiệu tích trong phút chốc bỗng tỉnh giấc.

"Đây..."

Nhìn một bàn thức ăn được để sẵn hiệu tích mới nhớ lại. Cậu có gia đình rồi.

Ngồi vào bàn ăn, tay cậu run rẩy không thôi. Cơm vừa đưa lên miệng, nước mắt liền rơi lả chã. Lúc trước nếu đói cậu chỉ ăn qua loa là xong bữa. Nhưng bây giờ cậu có gia đình rồi. Hiệu tích cậu có nhà rồi. Được chăm lo từng bữa ăn.

Suốt hơn 25 năm qua, đây là hơi ấm gia đình đầu tiên cậu được trải nghiệm. Tiếng nấc không dám vang lên sợ cả nhà nghe thấy. Hiệu tích cố gắng để bản thân không khóc nhưng mà nước mắt cứ rơi. Thức ăn không thể nuốt xuống. Cậu buông đũa mà gục xuống bàn.

Đứa trẻ không gia đình lớn lên trong sự kiên cường như vậy đó.

"Sao ba mẹ không gọi con dậy vậy?"

Hiệu tích đi xuống với đôi mắt hơi sưng. Cậu nhìn cả nhà đang ngồi ở bàn ăn.

"Cũng vì mẹ thấy con ngủ ngon quá đó. Nên mẹ không có gọi."

"Mẹ ơi."

Hiệu tích bỗng lại gần ôm lấy cánh tay của bà, cọ gương mặt qua lại. Mẹ cậu thấy vậy thì liền xoa đầu cười.

"Sao đó bé con."

"Con muốn ăn bánh bao."

"Mẹ có mua đấy, còn nóng lắm."

"Ưm... Ngon lắm."

"Mua ở hàng dì huệ đó."

"Ngon thật."

"Đồng phục của em chị để ở bàn rồi á. Lúc nào em muốn đi học thì thay nha. Lúc nào cũng được."

"Dạ."

Hiệu tích vừa ăn vừa nói chuyện cười nói với cả nhà. Làm cho không khí cũng dịu nhẹ đi phần nào. Lòng của mẹ cậu cũng được yên.

Thấy hiệu tích vui vẻ như vậy ai ai cũng mừng cả.

"Mẹ ơi, con ra ngoài một chút nha."

"Con biết đường không? Để ba dẫn con đi."

"Không sao đâu. Con tự đi được mà mẹ."

Mẹ cậu ngó từ bếp nhìn ra, thấy hiệu tích kín mít ra khỏi nhà. Đôi mắt hơi nheo lại.

"Vẫn vậy à?"

Hiệu tích mặc chiếc áo big size. Thân hình nhỏ nhắn được chiếc áo che trọn. Chiếc nón che khuất hơn nửa gương mặt.

Vừa đi vừa tò mò xung quanh.

"Thì ra đây là khung cảnh của mình đã viết à? Cũng đẹp quá đi. Hôm nay mình phải đến nơi đó mới được. Nơi mà mình gặp họ."

Hiệu tích đã quyết định làm theo cốt truyện nên là hôm nay cậu sẽ làm theo những gì đã diễn ra trong tiểu thuyết.

Đi được hơn mười lăm phút thì cũng đến. Hiệu tích đứng trước một tiệm cafe sách. Không gian đúng như những gì cậu diễn tả, một màu xanh bao trùm. Vibe mà cậu thích nhất đây rồi.

Đẩy cửa vào thì chuông gió chạm nhau vang lên tiếng leng keng êm tai.

"Xin chào quý khách."

Hiệu tích nhìn xung quanh. Cuối cùng cũng thấy mục tiêu. Cậu khi xác định được rồi thì liền kiếm chỗ gần đó. Trước khi đến đó thì cậu gọi nước trước.

"Hm...cho em một ly nước ép cam nha. Đừng để đường quá nhiều."

"Được, quý khách thanh toán bằng chuyển khoản hay tiền mặt ạ?"

"Dạ chuyển khoản. Hết bao nhiêu đó ạ?"

"Dạ là***"

"Được rồi, em quét rồi."

"Cảm ơn quý khách."

Hiệu tích vừa bước lên lầu liền gây sự chú ý với hội của lập tân ngay tức khắc. Với dáng vẻ nhỏ nhắn cùng chiếc áo hoodie đó thì không nhầm được.

"Ê, có phải cái cậu bạn ở phòng thầy tạ không?"

"Hình như là vậy."

Doãn kỳ theo lời của hội bạn nhìn về hướng của cậu. Hiệu tích lấy trong balo ra máy tính bảng và vài quyển tập. Cậu tháo nón xuống để lộ mái tóc dày, có chút xoắn nhẹ. Hiệu tích hơi xoa nhẹ mái cho nó bớt rối.

"Cái cậu bạn hôm qua mấy cậu nói đó à?"_nguyệt anh.

"Đúng vậy. Các cậu cá với tôi không? Dù gì lát cậu ấy cũng phải tháo khẩu trang thôi. Lúc đó rồi xem ai nói đúng."_lập tân.

"Cá thì cá tớ sợ cậu chắc."_hạc hiên.

Viên dương không hứng thú với mấy trò này. Cô ngồi im lặng nhìn cậu bạn kia rồi thôi.

"Nhưng mà bây giờ làm sao nữa ta? Lúc trước mình xây dựng hình tượng của nhóc này cũng quá là nhút nhát rồi."

Hiệu tích nghĩ thầm mà đau đầu. Trong lúc đó thì nước được đem đến.

"Nước của quý khách."

Hiệu tích nhận lấy rồi nói lời cảm ơn. Cậu liền tháo khẩu trang ra. Khoảnh khắc đó khiến một người đứng tim, một người ngơ người. Đứng tim là doãn kỳ. Ngơ người là lập tân.

"Đẹp thật nha." Nguyệt anh lên tiếng cảm thán.

"Đúng là doãn kỳ. Cậu ấy nói đúng thật, cậu bạn này cũng quá là khả ái rồi đi."

Cả đám ngơ ngác nhìn sóc nhỏ. Hiệu tích bây giờ đang chăm chú vào màn hình rồi. Bỏ bài hơn năm sáu năm rồi, nếu không học bù chắc chắn cậu theo kịp những "người bạn" sắp tới mất.

Trong vô thức khi tập trung quá lâu, hiệu tích đưa ngón tay lên cắn. Đôi mày khẽ nhíu chặt lại.

"Muốn chửi thề thật. Ba cái bài vở này dù có học lại bao lần đều buồn ngủ như vậy."

Đang xem một hồi thì có chỗ cậu không hiểu. Đành phải đứng dậy đi tìm sách giải.

"Nhìn cậu ấy có vẻ chăm học quá."

"Không phải có vẻ đâu lập tân à. Mà người ta chăm thật đấy. Nhìn thôi cũng biết học bá rồi."_hạc hiên.

"Nếu thật học bá thì phải vào lớp các cậu chứ? Cậu ấy vào lòng bọn tớ đó."_nguyệt anh.

"Sao lại vậy?"

Trong lúc hiệu tích đi tìm sách thì có một đám nhóc khác đến chỗ của cậu ngồi. Nhóm bạn này có khoảng tầm ba đến bốn người. Nhìn vào thì không phải loại đứng đắn gì cả.

Lúc cậu quay về, trên tay còn cầm rất nhiều sách. Tầm ngắm bị che khuất. Đến khi cậu để sách xuống bàn thì mới nhìn thấy bọn họ.

"Bọn này?"

"Bây giờ mình phải giả bộ sợ à?"

"Nghề của mình mà."

"Ê, bọn đó định làm gì nhóc nhỏ vậy? Nhìn có vẻ không tốt lành gì."_viên dương.

Đôi mắt của hiệu tích lập tức trở nên sợ hãi hơn. Biểu hiện hoảng sợ thấy rõ dần khi một trong mấy kẻ đó đến gần cậu. Vai hiệu tích rụt lại nhanh chóng. Đầu cậu cúi gầm xuống.

"Các....các cậu...lại muốn gì nữa?"

"Nào, nhóc con. Có biết là bọn này lo lắng cho nhóc lắm không?"

"Khi không lại bị tai nạn vậy?"

Nói với chất giọng đầy châm biếm. Chế giễu cậu qua từng câu chữ. Còn vỗ vai cậu vài cái. Khiến cho hiệu tích rơm rớm nước mắt lập tức.

"Nào, bọn này còn chưa làm gì mà. Nhóc sao vậy?"

"Con mẹ nó, tao không vì đại sự thì mày toi đời với tao từ lâu rồi."

"Tớ cũng chuyển trường rồi. Các cậu còn muốn gì nữa?"

"Đúng vậy, bởi vì mày chuyển trường rồi nên bọn tao mới thấy chán đấy. Nhóc phải vui mừng vì bọn tao không quản đường xa mà đến thăm nhóc chứ."

"T-tớ..."

Nhìn vào đống sách hiệu tích vừa lấy. Bọn chúng lại càng khinh bỉ hơn.

"Mày thì cần gì học. Chỉ cần ngoan ngoãn đưa tiền cho bọn tao là được rồi. "

Hiệu tích không chịu được nữa liền xin tha:" làm ơn đó, các cậu tha cho tớ đi."

Khi nghe đến đây thì doãn kỳ không chịu được nữa. Anh liền đứng dậy.

"Cậu muốn rước thêm phiền phức vào người à?"_hạc hiên.

"Cậu ấy là bạn của chúng ta đó. Dù gì cũng không thể để một học sinh trường trực thuộc nổi tiếng như vậy bị bắt nạt được."

"Tớ cũng không ngồi yên được nữa rồi."_viên dương.

Viên dương tuy ít nói nhất nhóm nhưng lại là người có tính nóng nhất nhóm. Cô ưng cậu rồi, thấy hiệu tích khá dễ thương nên cô phải rủ cậu về cùng nhóm mới được.

"Này, bỏ cái tay thối của bọn mày ra khỏi người cậu ấy nhanh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com