Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39-2: Đánh cược lần nữa

Edit: Raury (chưa beta)

.

.

.

.

Người chơi xung quanh không nghe thấy, quỷ thần cũng không nghe thấy, cái người xem hết thảy là trò đùa kia cũng không nghe thấy.

Ước chừng nửa giờ sau, trong khán phòng một số ít người chơi đã chia thành từng nhóm, tuy nói là chia nhóm nhưng trên thực tế mọi người đều không quá tin tưởng đội viên của mình, họ luôn đề phòng lẫn nhau.

Những nhóm đủ bảy người sẽ đi lên đăng ký họ tên, rồi nhận về một con búp bê sờn rách.

Những người nhận được búp bê đều gặp khó khăn, trong phó bản không có kim chỉ, không thể tiến hành may vá. Hơn nữa, những con búp bê này về cơ bản đều mất tay mất chân, thậm chí có con còn mất đầu, biệt thự lớn như thế, thời gian được cho không đến một ngày, dù họ có lục tung khắp nơi lên cũng chưa chắc tìm được đầy đủ các bộ phận bị thiếu của búp bê.

Mặt khác ở phía bên kia, Tả Tử Tranh vẫn đang tích cực thuyết phục người đẹp giỏi thủ công. Người đẹp này có một người bạn mà cô ấy vừa quen biết không lâu trong phó bản, EQ cao của Tả Tử Tranh không giúp được gì cả, cô gái đó hệt như bị che mắt, quyết tâm muốn kéo người bạn của mình vào đội.

Sau một hồi đấu tranh, Tả Tử Tranh rốt cuộc cũng thỏa hiệp.

Dưới sự cổ vũ của Thịnh Ngọc, Mập Mạp cuối cùng cũng ra tay đánh thức Liêu Dĩ Mân, còn chưa kịp nói với cô về chuyện chia nhóm, Liêu Dĩ Mân nhìn về phía sau rồi chợt "a" lên một tiếng: "Tôi suýt chút nữa tưởng vị đằng kia là Vua Phẫn Nộ."

". . . . . . ?"

Thịnh Ngọc hoang mang quay đầu nhìn lại, liền trông thấy Phó Lí Nghiệp hệt như sát thần, bước đi nhanh như gió. Đẹp thì có đẹp, chỉ là vẻ mặt hắn ta thật sự rất đáng sợ.

Giống như lời Liêu Dĩ Mân nói, nếu không biết trước Phó Lí Nghiệp là Vua Kiêu Ngạo, nếu danh hiệu Vua Phẫn Nộ bị Ông Bất Thuận chiếm mất, Thịnh Ngọc chắc chắn sẽ thảng thốt, gần như nghĩ rằng người đối diện đang đi tới là Vua Phẫn Nộ.

Hành vi này không chỉ khiến anh sợ hãi mà còn dọa sợ những người chơi gần đó.

Mọi người tự giác lui về sau vài bước, tụm lại nói nhỏ. Trông như có vẻ họ đang trò chuyện với nhau, trên thực tế họ đang âm thầm hướng mắt về nơi này, một đám người khi tìm đồng đội thì chẳng có chút tinh thần, khi buôn chuyện lại tràn trề sức sống.

Mập Mạp hoảng sợ lắc Thịnh Ngọc: "Anh đã làm gì anh ta vậy, Phó lão thoạt nhìn như muốn ăn thịt anh."

". . . . . ." Thịnh Ngọc trong lòng vạn phần hối hận.

Sớm biết như vậy anh đã không dùng kinh nghiệm mình dùng với những người từng theo đuổi anh mà áp dụng với Phó Lí Nghiệp, từ đầu đến cuối anh đã xem nhẹ một việc.

Đó là Phó Lí Nghiệp hoàn toàn khác với những người khác, người có thể lấy được thẻ Kiêu Ngạo bằng thực lực của mình, bản tính kiêu ngạo của người đàn ông này sao có thể cho phép hắn chịu đựng việc bị đối xử như thế.

Xong rồi, xong rồi. Anh nghĩ thầm.

Thịnh Ngọc nhỏ giọng nói: "Mập Mạp, nếu xíu nữa anh ta đánh tôi. . . . . ."

Còn chưa nói hết câu, Mập Mạp đã vội vàng nói: "Giúp anh, tôi chắc chắn sẽ giúp anh! Tôi mà giúp anh ta, anh sẽ bị đánh chết đó!"

"Không phải. Tuy tôi rất vui vì cậu giúp tôi, nhưng ý của tôi là nếu anh ta đánh tôi, cậu cho tôi mượn con dao bếp của cậu dùng một chút." Thịnh Ngọc cố nén lại ham muốn rút lui, anh nói: "Dao găm của tôi lợi hại như thế, không biết có lấy lại được hay không."

Mập Mạp không nghe không hiểu ý câu sau của Thịnh Ngọc nhưng điều đó không ngăn được cậu ta gật đầu một cái thật sâu: "Không sao đâu anh Thịnh, đàn ông mà bạo hành gia đình thì không đáng đâu."

"Cậu tốt nhất nên ngậm miệng lại."

Nói xong, lòng Thịnh Ngọc càng buồn thảm.

Trơ mắt nhìn Phó Lí Nghiệp đi tới, hắn giơ tay lên, Thịnh Ngọc liền phản xạ có điều kiện muốn lấy dao bếp của Mập Mạp. Ai ngờ anh vừa giơ tay về phía Mập Mạp, đã bị Phó Lí Nghiệp chặn đứng lại.

Hắn nắm lấy tay Thịnh Ngọc, kéo nó đến gần trái tim hắn, đó là nơi Ác Trớ Bảo Vệ đã đâm vào.

Anh không cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay, nhưng có thể cảm giác được trái tim đang háo hức đập thình thịch, còn chưa kịp phản ứng đã thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phó Lí Nghiệp: "Chúng ta đánh cược thêm lần nữa."

. . . . . . cược 'thêm lần nữa'?

Thịnh Ngọc suy nghĩ một lúc mới nhớ ra trước kia anh và Phó Lí Nghiệp đã đánh cược liệu Từ Khánh An có vì Lư Lan mà giết chết Bành Nham không, và anh đã thua cược.

Dừng một chút, anh hỏi: "Anh muốn cược cái gì?"

"Cược trái tim tôi đang đập vì điều gì."

Vẻ mặt Phó Lí Nghiệp lạnh lùng, nhưng khi chạm vào Thịnh Ngọc, sự lạnh lùng đó tan biến thành mây khói.

Giọng điệu lạnh lùng là thế nhưng nội dung lại như đang khẩn cầu: "Cho tôi thời gian hai phó bản, trong hai phó bản này, em không được từ chối lòng tốt của tôi, không được từ chối tình cảm của tôi, không được bắt tôi thay đổi phán đoán của mình. . . . . . Ngoài ra, không được nói điều gì tương tự như vừa rồi. Sau hai phó bản, nếu em vẫn kiên trì với suy nghĩ hiện tại của mình, tôi sẽ chấp nhận thất bại và không bao giờ làm phiền em nữa."

Nói đến đây, môi hắn run lên, tựa như không thể gánh nổi sức nặng từ lời nói của mình. Nhưng rất nhanh hắn lấy lại khí thế, cong môi cười khẽ: "Nhưng nếu em thua. . . . . ."

"Không có chuyện tôi thua đâu."

Thịnh Ngọc thậm chí không nghĩ đến chuyện rút tay, anh là tuýp người không dễ dàng chịu thua. Vậy nên lúc nói chuyện, anh trở nên cứng rắn hệt như Phó Lí Nghiệp khiến Mập Mạp không khỏi ngạc nhiên.

Qua vài giây sau, anh nhịn không được hỏi "Nếu tôi thua thì sao, anh vẫn còn chưa nói."

Anh đã nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, có thể đối phương sẽ nói ra hai chữ "hẹn hò", hoặc có thể người đàn ông quá đỗi kiêu ngạo này, thậm chí sẽ đi xa đến mức nói thẳng "kết hôn".

Thịnh Ngọc thậm chí còn nghĩ nếu anh thật sự thua, anh có nên công khai hắn với công chúng, phù chính hắn không. Sau khi suy nghĩ cả đống chuyện linh tinh phía sau, anh tự cảm thấy buồn cười vãi chưởng, còn chưa bắt đầu đánh cược, anh đã nghĩ đến việc xử lí tình huống thua cuộc rồi.

Người đối diện có vẻ đang suy tư, cuối cùng Phó Lí Nghiệp lắc đầu nói: "Tôi không đành lòng ép buộc em. Nếu em thua, vậy em tùy ý xử trí tôi, em muốn làm sao thì làm. Đánh cược nhé?"

". . . . . ."

Đây là một cuộc chơi không công bằng, kết quả đơn giản là một hiệp ước không bình đẳng, phải cảm ơn Phó Lí Nghiệp đã lùi một bước lớn như thế.

Dù sao cũng không tổn thất gì, đặt cho đoạn tình cảm này một cái giới hạn, đến lúc nào đó người kia sẽ biết khó mà lui.

Nghĩ tới đây, Thịnh Ngọc dứt khoát gật đầu: "Cược!"

Những người chơi gần đó chỉ mơ hồ nghe được đoạn thoại, nhưng còn Mập Mạp thì nghe rõ ràng hết thảy.

Rõ ràng là dùng mạng 2G tiếp nhận tin tức, nhưng cậu ta bất tri bất giác lại luôn nằm ở tuyến đầu ăn dưa.

Sau đó cậu ta liên tục xuất thần với biểu tình nứt nẻ.

Thịnh Ngọc không quan tâm đến Mập Mạp, hiện tại anh hoàn toàn bị kích thích bởi ham muốn chiến thắng, anh phải cho Phó Lí Nghiệp thấy, tuy bề ngoài anh là người dễ nói chuyện, nhưng trên thực tế anh cứng như đá.

Đá cứng rắn như vậy, hắn làm sao có thể lay chuyển được!

Vừa nghĩ đến đây liền thấy Phó Lí Nghiệp hơi nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười: "Trước khi bắt đầu ván cược, tôi có một câu hỏi, em còn nhớ giao kèo nếu thua cược sẽ như thế nào."

Thịnh Ngọc sửng sốt, cố gắng nhớ lại.

Lần trước hình như bọn họ cược 20 cái đại ngôn cao cấp, hoặc đánh Mập Mạp một trận . . . . . Không đúng, mẹ kiếp, lúc đó anh tự sửa lại giao kèo, nói rằng người thua phải gọi người còn lại là anh trai tốt.

Còn vô cùng tự tin bảo rằng phải gọi công khai trước mặt mọi người.

Có lẽ nhìn thấy đồng tử Thịnh Ngọc dao động, ý cười trên môi Phó Lí Nghiệp càng thêm rõ ràng hơn: "Nào, bắt đầu "tính cược" thôi."

Thịnh Ngọc: ". . . . . . . . . . . ."

Trong đầu anh hiện tại chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: con mẹ nó!

Tác giả có lời muốn nói:

Ngọc Ngọc: anh vừa rồi còn bảo sẽ không ép buộc tôi!

Danh sách phát của Phó lão thay đổi liên tục

《 Muốn gặp em》→《 Chia tay hạnh phúc 》《 Tiếc rằng không có nếu như 》→《 Anh thật sự yêu em 》

Không hổ là người đàn ông quý tộc độc thân lớn tuổi (gạch bỏ) lãnh khốc, danh sách phát của anh ta của quá ư là cổ luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com