Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: overture.

Vì chưa tới giờ tan học nên trên đường vẫn có phần vắng. Akashi bị lôi kéo đến một góc khuất, và dù cậu có giãy giụa, nhưng vì người đang giữ chặt cậu là một Alpha, không những vậy còn là một Alpha rất có tiềm lực, nên hiển nhiên không bị cậu đẩy ngã, ngược lại còn bị anh ép lên tường.

Đồng phục học sinh làm sao dày bằng những vật liệu khác, liền lập tức bị xé rách. Akashi tái mặt ngừng lại động tác, không dám làm càn mà quẩy đạp nữa. Giờ phút này mọi thần kinh của cậu đều bị căng ra, chỉ sợ người kia sẽ phát hiện ra gì đó bất thường ở mình.

Mà Mayuzumi đang yên lặng quan sát sắc mặt cậu, nhìn thấy gương mặt người dưới thân tái nhợt, kết hợp với tiếng vải vì ma sát mà rách ra, liền lập tức minh bạch, lực giam cầm cậu cũng cố ý giảm bớt. Anh cố gắng điều chỉnh lại tâm tư hỗn loạn giống như cối xoay gió xoay mòng mòng, hít sâu một hơi liền hướng cậu mở miệng:"Akashi, hôm nay tôi muốn làm rõ một chuyện, có phải hay không em xem tôi là người thế thân của bóng ma thứ sáu của Teiko?!"

Cậu chớp chớp mắt nhìn anh, không biết nên trả lời thế nào.

Không phải Akashi chưa từng có ý nghĩ đó, dù sao tìm một người có năng lực giống như Kuroko cũng không hề dễ, lúc đó cậu vẫn còn bị cái bóng kia hấp dẫn lực chú ý, nên khi nhận được lời thách đấu của Kuroko, cậu cũng không có xuống tay xử lý người kia. Mà cũng vì vậy, khi tình cờ phát hiện ra năng lực có phần giống hệt với Kuroko, liền nảy ra ý tưởng tạo thành một cái bóng hoàn mỹ hơn trước, một cái bóng hoàn toàn không phản kháng lại cậu.

Chỉ là trong vài ngày gần đây, Akashi chợt thay đổi chủ ý lúc ban đầu. Rốt cuộc cậu cũng không biết nên diễn tả như thế nào, nhưng thật sự là những lần gần đây khi nhìn đến anh, cậu cũng không còn thấy ảo ảnh của Kuroko trên người Mayuzumi nữa. Không biết vì sao, Akashi cảm thấy anh cường đại (xét về mặt ABO) hơn người mà anh sẽ thay thế, vậy nên có lẽ, Akashi thầm nhủ, mình mới không còn nhìn thấy ảo giác của Tetsuya nữa chăng?!

Nhìn thấy cậu ngây ngẩn như vậy, trong lòng không khỏi chua xót, quả nhiên là vậy...

Anh nhắm mắt lại, nặng nề thở ra một hơi, sau đó nhấc tay rời khỏi người cậu. Akashi bất giác hồi thần, ngẩng đôi mắt to như muốn người khác chìm vào trong biển lá phong đỏ rực kia, sắc trời trong đôi mắt đó rực một màu lửa đỏ như máu, xinh đẹp yêu mị, như ma quỷ muốn lôi kéo người chìm trong mây mưa cuồng loạn.

Chỉ một ánh mắt, chỉ một ánh mắt của em ấy...Mayuzumi kìm lại tham muốn được chạm vào người cậu, nặng nề thở ra một hơi, lại tựa như tự tay rút cả sinh mệnh của mình. Trong đôi mắt xám tro hiện lên một tia nhìn làm lòng người loạn lạc, Akashi không rõ nhìn anh, chỉ nghe thấy anh xoay người đi, nhẹ giọng nói:"Anh đã biết, xin lỗi làm em khó chịu."

"Anh biết cái gì?" Như là giật thốt mình, Akashi buột miệng hỏi. Mayuzumi không quay đầu lại, chỉ là đánh một tiếng cười khẽ, khàn giọng nói:"Anh cái gì cũng biết, kể cả em vẫn luôn coi anh là thế thân của Kuroko Tetsuya".

Ah, phải chi bản thân anh là một ngọn đèn cạn dầu, thì giờ phút này anh cũng không phải đau khổ như vậy.

Tay đột nhiên bị một vật mềm mại bao trụ, khiến anh hoảng hốt một trận, làm cho cảm giác nóng ấm ở lòng bàn tay như được phóng đại thêm mấy phần. Cả người Mayuzumi run lên, theo bản năng muốn rút tay lại, lại bị bàn tay đang nắm lấy giữ chặt. Anh quay sang mở miệng muốn nói cái gì, nhìn thấy gương mặt cường ngạnh chỉ xuất hiện khi cậu không cho phép người khác chối từ mình, đành nuốt xuống những từ ngữ muốn nói ra, lẳng lặng nhìn cậu.

"Đừng có tự tiện đoán dò như vậy, anh rốt cuộc chẳng biết gì cả!" Akashi không vui nói, cậu chẳng hiểu vì sao bản thân phải giải thích cho một người luôn bị nhận định là thế thân của bóng ma thứ sáu - Kuroko Tetsuya, nhưng trong một khắc anh mỉm cười xoay đi, trong đầu không ngừng vang lên giọng nói: mau giữ lấy anh ấy, nếu không người hối hận sẽ là cậu! - Giọng nói mang đậm sắc thái không cho phép bất kỳ ai chối từ kia, không ai khác chính là oreshi.

Không giống như người khác mơ hồ về bản thể thứ hai, hay còn gọi là nhân cách khác trong mình, Akashi biết rất rõ nó, một Akashi Seijuurou khác.

Akashi gọi bản thể thứ hai của mình là oreshi, một kẻ rất quyết đoán và tàn nhẫn, không như bản thể chủ là cậu, oreshi luôn tự tin và hoàn mỹ. Trong mỗi một trường hợp có thể làm người khác buông bỏ và sa đọa, oreshi luôn có thể dễ dàng nhận ra những lổ hỏng nhỏ bé ẩn giấu trong từng lời nói, hành động cử chỉ, sau đó dùng đầu óc linh hoạt của mình để tìm ra cách đột phá nước đi của kẻ địch, đánh bại kẻ dám thách thức hắn! Mà bokushi là cậu, chỉ là kẻ bị đào thải không hơn không kém.

Vậy nên khi đột nhiên nghe được giọng nói kia, cậu đã không thể không lôi kéo anh lại. Trong tiềm thức của Akashi, oreshi giống như cha, là người mà cậu không được phép chối từ.

Mayuzumi vẫn đang kiên nhẫn chờ cậu nói chuyện, Akashi có hơi bối rối nhìn anh, muốn thả tay ra nhưng không thể, cơ thể như đã là của người khác, tự thân chống đối lại mệnh lệnh của đại não. Quả nhiên không ngoài ý muốn, cậu lại nghe thấy giọng nói kia: để tôi giải quyết cho cậu, ngủ tí đi, bokushi.

Sau đó, oreshi thế chỗ cậu, nên Akashi cũng không biết mình đã nói gì với anh, trong tiềm thức lại mờ mờ xuất hiện những hình ảnh không rõ ràng, cứ như bị gì đó ngăn không cho cậu xem vậy.

*****

Mayuzumi quẳng cặp sách lên giường rồi mệt mỏi nằm vật ra sàn nhà, trong đầu không tự giác tua lại đoạn đối thoại chiều nay.

Trong cái khoảng khắc anh mơ hồ cảm nhận được lực nắm ở cánh tay anh có phần giảm đi, anh chợt hốt hoảng khi nhìn thấy đôi mắt của người đối diện.

Đó không phải là Akashi Seijuurou! Trong đầu anh tự động bật ra câu nói như vậy, nhưng Mayuzumi biết rõ điều đó là không khoa học, người trước mặt với người nửa phút trước còn lúng túng trong trí nhớ của anh đều không có mảy may điểm khác biệt, họa chăng chỉ có đôi mắt sắc lạnh hơn trước kia của cậu mà thôi.

Chẳng để anh kịp hiểu chuyện gì xảy ra trong mấy giây ngắn ngủi, người trước mặt đã lên tiếng đánh vỡ sự giành co này:"Tôi chưa bao giờ xem anh như thế cả."

Mayuzumi không hiểu chớp chớp mắt:"Em có ý gì?!" Không phải cậu luôn xem anh là thứ đó sao?! Sao tự dưng lại nói như vậy?

"Anh không tin cũng không sao, chỉ cần tôi biết là được rồi." Akashi không chút để ý nói, nét hờ hững trên gương mặt kia khiến anh cảm thấy người trước mặt thật xa lạ, cứ như không phải là vị đội trưởng trước giờ anh từng biết.

Akashi không muốn nói nhiều với người trước mặt, cậu xoay người muốn đi, lại bị anh kéo lại. Cơ thể cả hai cơ hồ là chạm vào nhau, nhưng rồi có một luồng điện xẹt qua người anh, khiến anh giật nảy mình vội buông cậu ra.

Akashi vẫn đứng đó, như không có chuyện gì, nhưng hiện tượng gai ốc khi hai Alpha ở gần nhau này lại đang muốn nhắc nhở anh, đối phương cũng là Alpha! Không những vậy so với anh cũng là loại có gene Alpha rất cường đại, nếu không đã không làm anh muốn xù lông đi! Lúc ấy anh thật chỉ muốn tránh thật xa người kia ra, không muốn có thêm sự đụng chạm da thịt nào, mà tương tự cậu cũng vậy, hoàn toàn đứng cách xa anh, như thể anh là ôn dịch không bằng vậy.

Giờ nhớ lại, Mayuzumi vẫn còn cảm thấy tê dại khắp người, anh giơ tay đã nắm lấy cậu lần cuối cùng kia, cảm thấy khó hiểu.

Trước đó không phải anh chưa từng đụng chạm vào người cậu mà còn rất nhiều là đằng khác, nhưng lúc ấy cũng không có như vừa rồi, cảm giác rất thoải mái dễ chịu, như là chạm vào người một Omega vậy...

Không đúng! Sao Akashi có thể là một Omega?! Anh rõ ràng cảm nhận được hơi thở của Alpha trên người cậu!

Một ý nghĩ mơ hồ lướt qua trong đầu anh, Mayuzumi cảm thấy mình vừa phát hiện ra một chuyện gì đó rất hoang đường.

Akashi Seijuurou có phải thật sự là Alpha hay không?! Hay cậu...là Omega?!

Mayuzumi không dám nghĩ tiếp, anh cảm thấy mình như vừa rơi vào một cái bẫy. Cái bẫy này không hề có hình thù, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào, vậy nên anh không thể tránh, càng không thể vùng vẫy chạy trốn, cứ thế bị người nhấn chìm, không sao thoát ra được.

Sau khi tự thôi miên mình rằng Akashi thật ra không có bí mật gì cả, những chuyện vừa xảy ra chỉ là tình cờ, bla bla xong, Mayuzumi không khỏi cười một tiếng. Rốt cuộc thì anh đang làm cái gì? Bản thân Akashi còn chẳng để ý đến anh đang nghĩ gì, vậy nên dù anh nghi thần nghi quỷ thì cũng không ảnh hưởng tới người kia, đúng thật là...cứ như bị quỷ ám vậy.

Không được rồi, hình như cơn say nắng này có xu hướng kéo dài thì phải...

...một cơn say nắng mang tên Akashi Seijuurou.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com