Chap 51 - Cưới Em Anh Không Lỗ Đâu.
"Cho nên, ý em nói là em trọng sinh sống lại một lần nữa ?" Messi đỡ trán, cố gắng nhét hết số thông tin khó mà tin được của người em thân thiết đang nằm trên giường bệnh - Neymar. Suy đi nghĩ lại, vẫn không thể tin nổi.
"Có phải bệnh đến ngốc rồi không ? Xuất hiện ảo tưởng?" Anh đặt tay lên trán gã để cảm nhận nhiệt độ, nhận thấy thân nhiệt của gã hơi cao, có chút lo lắng. "Anh đi gọi bác sĩ nhé ?"
"Leo không tin em sao ?" Neymar buồn bã mà xụ mặt xuống, không ngờ chuyện mình hớn hớn hở kể cho người anh lớn lại bị coi là ảo tưởng. Cuối cùng quyết định dỗi, quay lưng lại với Leo.
"Còn dỗi sao ? Vậy mà bảo không phải em bé." Leo vừa thương vừa buồn cười, rõ ràng đã gần ba mươi mốt tuổi rồi lại luôn cứ trẻ con như vậy.
"Em không phải em bé, hừm." Gã tính dỗi ba phút thôi, nhưng Leo lại ghẹo gã, nên gã quyết định sẽ dỗi năm phút. Ngồi quay mặt vào tường, không thèm nói chuyện với anh.
"Có chuyện gì vậy ?" Kylian từ ngoài cửa, trên tay bưng một tô cháo nóng bước vào. Vừa vào phòng đã thấy báo con bày ra vẻ giận dỗi, còn đàn anh Messi lại gãi đầu cười trừ, liền thắc mắc "Em bé của em sao lại giận dỗi vậy."
"Không phải em bé, không phải em bé." Gã giận đến đỏ mặt quay lại muốn ném gối vào con rùa ngốc, nhưng phát hiện con rùa mang cháo vào, trên mặt liền thể hiện sự ghét bỏ. "Không ăn cháo nữa đâu."
"Không được biếng ăn, ngáo ộp bắt đi bây giờ." Hắn dọa.
"Có bắt cũng bắt em với Leo." Gã chu miệng cãi lại, bộ dạng hết sức đáng yêu khiến anh và hắn bật cười.
Leo nhận ra được mình đang sắp sửa biến thành cái bóng đèn sáng chói, nên tìm cớ trốn đi, để lại không gian cho đôi tình nhân.
Trước khi rời đi, Leo xoa đầu gã, nói.
"Được rồi, tia nắng nhỏ của anh, nhanh chóng khỏe lại nhé."
Chờ đến khi Leo rời đi, Mbappe liền nhân cơ hội căn phòng trống, không có ai làm phiền, leo lên chiếc giường lớn, đủ chỗ cho hai người, chiếm lấy đôi môi đang chu ra vì giận dỗi kia.
Hắn hôn rất nhẹ nhàng, đầu lưỡi tìm liếm lưỡi của báo nhỏ, chạm đến chiếc lưỡi mềm, vừa muốn nâng niu lại vừa muốn trêu đùa.
Nước bọt chảy ra khỏi mép miệng, Neymar từ từ nằm xuống giường trong vòng tay của hắn, đôi môi mềm mại bị mút đến căng bóng.
"Bé ngoan của em, cháo này là em mượn nhà bếp của bệnh viện nấu cho anh, anh ăn một chút thôi có được không ?"
Đôi môi căng mọng vươn chút nước bọt được hắn cẩn thận lau đi, sau đó hôn nhẹ lên chóp mũi người dưới thân, nâng niu mà hôn lên gò má của gã.
Vì là cháo của Kylian nấu nên gã muốn ăn, sau đó ngoan ngoãn ngồi dậy, làm nũng "Em phải đút anh ăn cơ."
Người yêu quá đỗi dễ thương khiến Mbappe hận không đè gã ra mà hôm tới tấp, nhưng đến giờ ăn rồi, báo nhỏ không thể chỉ hôn hắn mà no được, đúng không nào ?
Hắn mở nắp đậy ra, mùi cháo thịt bằm lan tỏa trong không khí, cẩn thận múc một muỗng nhỏ, thổi nguội, sau đó đút cho báo nhỏ ăn.
"Em cũng ăn đi, nhiều như vậy, anh không muốn ăn một mình đâu."
"Không được, em vừa ăn rồi..." Hắn muốn từ chối, thế nhưng nhìn vào đôi mắt lấp lánh tròn xoe của bảo bối nhỏ, hắn làm sao mà từ chối được. Cho nên, hắn đành bất lực, tự múc một muỗng cho vào miệng. "Được rồi, chịu thua anh."
Gã chỉ chờ có thế, vui vẻ xoa đầu hắn, đắc ý nói "Rùa ngoan."
Trên đời này, không ai hiểu Kylian như Neymar.
Trên thế giới này, không ai yêu Neymar như Kylian.
Tựa như vì sao lấp lánh giữa bầu trời đêm, tựa như vườn hoa lưu ly trên cánh đồng. Xinh đẹp và nổi bật, không thể không có nhau.
...
"Đám báo chí đó lại bắt đầu kéo đến." Trên đường đi lấy thuốc cho Neymar, hắn nghe y tá bàn tán với nhau.
Giây thần kinh tỉnh táo đứt đoạn, hắn điên cuồng chạy về phòng bệnh của Neymar. Không thể đợi thang máy, hắn sử dụng thang bộ, dùng hết tốc lực mà chạy.
Lên đến tầng mười, hắn nhìn thấy đám báo chí đứng tấp nập ở đó, bảo vệ sắp không cản nổi.
Hắn chạy ngang qua đám người đó, đám báo chí cũng nhìn thấy hắn, cố hỏi hắn mấy câu về bệnh tình của Neymar.
Hắn làm lơ, chạy đến phòng bệnh của gã.
"Kyky, có chuyện gì vậy ?" Gã ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn bất ngờ mở cửa phòng với khuôn mặt hoảng loạn. Hắn chạy đến, không trả lời gã, bế gã lên.
"Kyky, sao vậy ? Em muốn đưa anh đi đâu ?"
"Ney, đừng lo, có em đây rồi."
Neymar bám chặt lấy vai hắn, bị hắn bế ra khỏi phòng bệnh. Trên hành lang lớn của bệnh viện, cuối cùng gã cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Đám báo chí đã thoát khỏi sự kìm kẹp của bảo vệ, đang đuổi theo hắn và gã ở đằng sau. Gã hoảng sợ, càng ôm chặt hắn hơn.
Lên hình với tình trạng này, gã không muốn. Càng không muốn gặp đám người đó.
Hắn bế gã chạy lên bằng thang bộ, bọn họ vẫn đuổi theo phía sau.
"Làm ơn dừng lại."
"Dừng lại đi."
Gã cảm thấy, đầu mình đau. Tay chân cứng đờ, không thể làm gì.
Vô dụng.
"Ney,...đừng lo...nhắm mắt lại." Hắn nói bên tai gã, giọng nói đứt quãng, rõ ràng là rất mệt.
Gã làm theo lời hắn, nhắm mắt lại, vùi mặt vào hõm cổ hắn, cố hắng điều chỉnh nhịp thở.
Lên đếm sân thượng, hắn khóa cửa lại.
Hắn đặt gã xuống chiếc ghế đá, điều chỉnh nhịp thở của mình, sau đó cẩn thận kiểm tra khắp người gã.
"Anh...có bị thương...không ?"
Gã lắc đầu, sau đó dang tay đòi ôm. Hắn rướn người tới ôm gã, bàn tay hắn siết chặt tấm lưng gầy.
"Kyky, anh... sợ."
Tim hắn nhói lên, xoa đầu báo nhỏ, hắn nói "Đừng sợ, có em ở đây."
"Kyky, anh không muốn ở đây nữa."
Hắn nhẹ nhàng hôn lên má gã, giọng nói dịu dàng "Được, em đưa anh về nhà."
Cảnh sát đến, cuối cùng đám nhà báo cũng bị cảnh sát giải tán.
Lúc này, gã đã ngủ say, được đưa về lại phòng bệnh.
Hắn ngồi bên cạnh gã, trong lòng nhói lên từng hồi, chìm trong suy nghĩ riêng của mình.
Cho đến khi bác sĩ đến, nhìn thấy hắn đang nắm lấy tay người ngủ say trên giường bệnh, cơ thể mệt mỏi của hắn vẫn không dám nghỉ ngơi.
Hắn muốn ở bên gã, không muốn lãng phí thời gian của mình để nghỉ ngơi.
Bác sĩ khuyên hắn, nếu muốn chăm sóc tốt cho gã, hắn phải cần nghỉ ngơi.
Hắn không trả lời, chỉ hỏi bác sĩ.
"Bác sĩ, tôi có thể đưa anh ấy xuất viện không ?"
....
Với tình hình của Neymar hiện tại, xuất viện là một điều không mấy khả quan.
Một người từ cõi chết trở về, chưa đến một ngày liền đòi xuất viện.
Bác sĩ ảo não nhìn con rùa Pháp ngốc nghếch cố năng nỉ mình để người yêu của hắn xuất viện.
"Với tình trạng của cậu ấu bây giờ, cậu thật sự muốn để cậy ấy xuất viện ?"
"Tôi sẽ chăm sóc anh ấy cẩn thận, nếu thấy không ổn, tôi sẽ đưa anh ấy trở lại bệnh viện, có được không ?"
Từ nhỏ, cơ thể Neymar đã rất yếu ớt, thường xuyên đến bệnh viện.
Sau khi lớn lên, gã càng thường xuyên ở bệnh viện với những chấn thương trên sân bóng của mình.
Gã ghét bệnh viện. Hắn biết.
Hắn ghét nhìn gã nằm trên chiếc giường bệnh trắng xóa đó. Thật sự rất ghét.
"Được rồi, vậy cậu theo tôi đi làm thủ tục xuất viện." Bác sĩ thở dài bất lực, đành thành toàn cho đôi bạn trẻ mệnh khổ này.
Hắn cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, hôn lên trán báo nhỏ, sau đó theo bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, cẩn thận đóng cửa lại.
Khi hắn rời khỏi phòng bệnh, Neymar liền mở mắt.
Gã không ngủ, chỉ là cảm thấy đau lòng.
Thần cupid luôn ở bên cạnh gã, nhìn thấy vậy liền quay mặt đi, xem như không thấy gì.
"Muốn khóc thì khóc đi, tôi cũng không thể kể với ai được."
Gã lặng lẽ nhìn ra cánh cửa phòng, nói "Thật sự không muốn khóc, không muốn khóc chút nào, quá yếu đuối, tôi không thích yếu đuối như vậy."
"Chỉ là, cái chết đến gần thôi mà"
"Chỉ là, rời xa mọi người, rơi xa em ấy thôi mà."
Sau đó, gã khóc.
Cupid không quay lại, chỉ cảm thấy không nỡ, không nỡ chia cắt hắn và gã.
"Tôi thật sự không muốn khóc, nhưng cậu nhìn đi...Nhìn con Rùa chết tiết đó đi..."
"Con Rùa ngu ngốc đó, cứ khiến cho tôi cảm thấy không yên tâm ... Hic...cái đồ ngốc đó không có tôi sao mà sống nổi chứ ?"
"Kylian... Kylian em ấy yêu tôi như vậy...tôi cũng rất yêu em ấy...tôi thà rằng chưa từng gặp gỡ..."
Trong ba ngày dài mà Neymar bất tỉnh, gã đã mơ thấy một giấc mơ.
Thật ra, giấc mơ chỉ giống như một thước phim, tái hiện lại rất nhiều chuyện trước kia mà gã cùng hắn trải qua.
Trong giấc mơ, gã cảm nhận đủ, tất cả vui, buồn, hờn dỗi, ngọt ngào, đắng cay trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Phải chăng, như những gì mà gã từng nghe, một người trước khi chết sẽ nhìn thấy được quá khứ của họ, như một thước phim ký ức, để họ nhìn rõ cuộc đời của mình đã trải qua như thế nào.
Tóm lại là, không một ai có thể thay thế được Kylian Mbappe.
"Mẹ kiếp....tôi không muốn chết."
....
Chiếc ô tô của hắn chầm chậm dừng ở hầm đỗ xe, hắn tắt máy, dịu dàng nhìn sang người bên cạnh.
"Ney, anh thấy em thế nào ?" Hắn hỏi.
Gã ngơ ngác, nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh đèn khá chói, gã nhíu mày.
"Ý em là, anh thấy con người em thế nào ? Có phải rất ra dáng người đàng ông của gia đình không ?" Hắn cảm thấy mặt mình đỏ lên.
"Nói cái gì vậy chứ ?" Gã nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng đánh vào vai hắn "Sao nào ? Muốn đi lấy vợ ? Em dám lén lút với cô gái nào sau lưng anh à ?"
Hắn lắc đâu như đứa trẻ ngốc nghếch bị đổ oan, cố giải thích "Không phải, không phải, em từ trước đến nay chỉ yêu mình anh."
"Em đừng có tưởng anh quên Saly rồi." Neymar đanh đá, nhéo vào đùi hắn khiến hắn đau mà kêu lên.
"Ah...em ...chẳng phải là muốn anh ghen nên em mới quen cô ấy sao, anh không có lương tâm, nhất định là vậy, còn không thèm đếm xỉa đến em." Hắn ủy khuất.
"Ai nói tôi không ghen ?" Gã nhéo hắn mạnh hơn, còn hắn chỉ biết vừa gào thét vừa chịu trận "Tôi ghen đây, đang rất là ghen đó."
"Em xin lỗi... Ah đau..." Mbappe khóc không ra nước mắt, báo nhỏ rõ ràng biểu hiện ra bên ngoài chẳng để tâm, thế mà lại âm thầm ghi thù trong lòng, chờ ngày mang nó ra làm cái lý do hành hắn.
Được rồi, vì hắn sai, nên kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa hắn nguyện làm trâu làm ngựa bù đắp cho gã người yêu đanh đá của hắn.
Không đúng, hắn phải làm người chồng nhỏ ngoan ngoãn để bù đắp mới được.
Khi đưa gã lên đến phòng, hắn vẫn không quên ý định của mình. Rùa lớn hôn lên cổ báo nhỏ, thì thầm vào tai gã.
"Thật ra làm vợ của Kylian Mbappe cũng rất có lợi cho anh."
"Ví dụ như ?" hai tay ôm lấy cổ hắn, gã bình tĩnh nghe câu trả lời của hắn.
Hắn cởi từng cúc áo của người dưới thân, làn da màu mật ong mịn màng dần hiện ra. Hắn hôn lên xương quai xanh của gã, sau đó ngẩn đầu lên, ôn nhu nhìn gã.
"Em có thể nấu cơm, rửa bát, giặt đồ, lau nhà,...mọi công việc nhà em đều làm được hết."
"Anh cũng đâu cần một người giúp việc." Gã nói.
"Em đưa hết tiền lương của em cho anh." Hắn hôn lên má báo nhỏ, liếm lấy vành tai của gã.
"Ưm.." Báo nhỏ nhạy cảm kêu lên một tiếng. "Anh cũng đâu có thiếu tiền."
"Em sắp được bầu làm đội trưởng của câu lạc bộ, đến lúc đó, em quản lý độ bóng, còn anh quản lý em." Lúc này, quần áo trên người cả hai đã bị hắn cởi ra hết, hắn ôm báo nhỏ trong lòng, nói "Thứ đó của em còn rất lớn, cưới em anh không lỗ đâu."
____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com