Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Dằn vặt

Khi Nguỵ Anh trở lại Viêm Dương điện thì đã thấy Ôn Triều đang nổi cơn tam bành trong đó.

"Ngươi nói hắn về rồi có nghĩa là sao? Đó là điều không thể và ai cũng biết vậy mà? Cái đống bài kiểm tra quỷ quái đó mà lại dễ như trở bàn tay vậy á?" Y hét toáng lên trước mặt các trưởng lão. "Húc ca còn phải tốn bốn tháng mới bò ra được khỏi đó, còn ta chỉ mới một tháng rưỡi đã không chịu được rồi. Các ngươi nghĩ ta sẽ tin rằng hắn chỉ mới vào đó gần một tháng mà đã hoàn thành thử thách?"

Một trong các tiền bối định lên tiếng giải thích nhưng Ôn Anh đã nhanh miệng hơn.

"Ta xin lỗi vì đã về phá hỏng rạp xiếc của ngươi nhé Ôn Triều." Giọng nói quen thuộc làm Ôn Triều quay ngoắt ra sau, ánh mắt đầy ngạc nhiên và phẫn nộ. "Ta đúng là có chút tổn thương khi không được đóng vai gì trong trò cười ngươi bày ra đấy."

Y nắm chặt tay lại, biết rằng mình không có gì để phản bác lời của Ôn Anh.

"Sao ngươi tự dưng lại im như hến thế? Lòng quả cảm của ngươi đâu hết cả rồi? Nói cho ta nghe, Ôn Triều, ngươi định làm cái quái gì với Đồ Lục Huyền Vũ!?" Tiếng quát của Ôn Anh vang vọng cả chính điện, lớn đến mức các trưởng lão ngồi đây như được gửi về quá khứ trong một phút chốc khi từng đối diện với phụ thân của hắn.

"Ai là người mạnh hơn nào? Ta là kẻ đã vượt qua bài kiểm tra, còn ngươi còn chẳng bằng nổi cọng rác dưới chân ta. Ngươi còn dám so sánh ta với ngươi?"

Ôn Triều cuối cùng cũng lên tiếng. "Ngươi nghĩ rằng ngươi là người duy nhất giành được sự công nhận của phụ thân sao? Ngươi là kẻ chen ngang chết tiệt và đáng ra còn không được có mặt ở đây!" Y gằn giọng. "Ta là người Ôn gia giống như ngươi và đại ca của ta vậy, thậm chí còn ra dáng Ôn gia hơn ngươi, một đứa đầu đường xó chợ còn chẳng thuộc nổi cái ngõ ngách nào của Kỳ Sơn."

Mọi người thấy tình hình không ổn bèn định đứng dậy cố gắng can ngăn hai người trước mặt, nhưng Hồng Nựu đã bước vào và ra hiệu rằng nỗ lực đó sẽ chỉ vô ích.

"Sao ngươi dám-"

"Các trưởng lão, chủ nhân của ta và Ôn nhị công tử đang nổi cơn thịnh nộ. Nếu có ai muốn mất tay chân hay thậm chí là mất mạng thì có thể trực tiếp can ngăn."

Nàng nói đúng vì kể cả khi Ôn Triều không mạnh như hai người còn lại thì y lại tàn nhẫn đủ để bù đắp lại thiếu sót về sức mạnh của mình, còn Ôn Anh thì lại là kẻ đáng sợ nhất.

Hai huynh đệ vẫn tiếp tục cãi mắng nhau.

"Ta là người thừa kế của gia tộc này và kể cả ngươi có thích điều đó hay không thì cũng không có gì thay đổi được sự thật đó đâu!" Ôn Anh nói.

"Thì sao chứ!? Giờ ta đã biết con rùa đó ở đâu rồi, nên ta sẽ giết nó và nhận được sự công nhận của phụ thân." Ôn Triều chắc nịch khẳng định. "Và rồi phụ thân sẽ thấy được ngươi vô giá trị thế nào."

Lạ một nỗi là thay vì tiếp tục nổi giận vì lời nói kia, Ôn Anh lại chỉ nhếch mép cười và đáp. "Thật thế chăng?"

Hắn tiếp tục cười, nhưng nụ cười của hắn lại không có một chút ấm áp nào xen lẫn trong đó. Nếu bất kì một ai trong Vân Mộng Giang thị có thể chứng kiến điều này thì họ sẽ không ngần ngại mà nói rằng đây không phải Nguỵ Vô Tiện, vì Nguỵ Vô Tiện sẽ không bao giờ có một điệu cười lạnh lùng và ngạo nghễ như thế.

Đó là điệu cười mà một kẻ mang huyết thống Ôn gia mới sở hữu được.

Ôn Triều biết nụ cười này, vì y đã nghe thấy nó từ phụ thân, đại ca, và cả chính bản thân mình.

"Ngươi cười cái gì?"

Ôn Anh cuối cùng cũng ngưng cười nhưng khoé miệng cũng chưa hoàn toàn hạ xuống. "Ôn Triều này, kể cả khi ngươi có thành công giết được Đồ Lục Huyền Vũ thì phụ thân cũng sẽ không coi ta là rẻ rách đâu. Ta là nhi tử duy nhất đã vượt qua bài kiểm tra trong ba tuần của người mà."

Và cứ thế hắn móc ra Dương Lệ từ trong túi Càn Khôn. Thứ ánh sáng lấp lánh phát ra từ bảo vật đó hệt như đang cười nhạo thẳng vào mặt Ôn Triều vậy.

Ôn Triều thấy chân y dường như bắt đầu run rẩy. Không ai có thể qua được bài kiểm tra này nhanh đến vậy, kể cả phụ thân y, và cũng chính sự thật đó lại càng thêm dầu vào cơn giận sục sôi trong lòng y.

"Ta nguyền rủa ngươi, mẹ nó! Miễn là ta còn cái mạng này thì sẽ có ngày ngươi đánh mất hết tất cả những thứ ngươi từng quý trọng!" Y lấy hết sức lực rống vào mặt đối phương.

Mấy trưởng lão ngồi bên cạnh ném cho Ôn Anh một cái nhìn lo lắng trước lời đe doạ thẳng thừng của Ôn nhị công tử, nhưng cũng đồng thời hãnh diện vì sự có mặt của một người thừa kế Ôn gia tiềm năng nhất họ từng gặp.

---

Ôn Anh ngâm mình trong thùng tắm lâu hơn thường lệ, cố gắng gột rửa hết những căng thẳng hắn vừa trải qua nhưng lại không thể làm được. Mỗi khi hắn nhắm mắt lại, khuôn mặt của Giang Trừng cùng với sự lo lắng tột cùng bị giấu đi đằng sau vẻ cọc cằn thường ngày của y lại hiện lên, và cả ánh mắt nhẹ nhõm của một vài sư đệ Giang gia khi thấy hắn còn sống nữa. Tất nhiên còn có cả Lam Trạm và ánh mắt phức tạp của y.

Sự tội lỗi, sợ hãi, và cả tủi nhục gần như vượt quá sức chịu đựng của Ôn Anh.

"Tam công tử, ta có thể vào chứ?" Một người hầu của hắn lên tiếng hỏi.

"Được, ngươi vào đi." Giọng hắn lộ rõ sự mệt mỏi và những người hầu khác cũng nhận thấy điều đó, nên ai cũng nhanh chóng giúp hắn thay y phục và rời khỏi phòng một cách lặng lẽ nhất.

Ôn Anh thở dài, cho gọi Hồng Nựu và Ôn Ninh vào. Trong giây lát cả hai người họ đã có mặt.

"Người cho gọi ta, chủ nhân." Hồng Nựu khẽ nói trong khi Ôn Ninh thì mang lên một tách trà thảo mộc giúp hắn thư giãn tinh thần đôi chút.

Hắn đưa tay nhận lấy tách trà. "Cảm ơn, Ôn Ninh. Đúng là ta cần hai ngươi đến để nói chuyện về việc hôm nay."

Ôn Ninh khẽ khàng lấy kiếm của Ôn Anh ra và đặt xuống bên cạnh hắn. Hai thanh kiếm hệt như có linh hồn cũng hơi rung lên như thể bày tỏ sự vui mừng khi được về cạnh chủ nhân của mình. Hồng Nựu và y kiên nhẫn đợi người trước mặt lên tiếng, và Ôn Anh sau khi nhấp một ngụm trà liền nói.

"Họ biết ta còn sống. Đúng là ta nên nghĩ ra một kế hoạch tốt hơn để che giấu danh tính của mình, nhưng họ lại tin tưởng ta. À không, họ tin Nguỵ Vô Tiện." Hắn tự sửa lại lời nói của mình. "Lúc đó ta chỉ còn mỗi cách ấy thôi."

Hồng Nựu và Ôn Ninh vẫn bảo trì im lặng, chăm chăm quan sát Ôn Anh và cũng suy nghĩ nên nói gì tiếp theo.

"Ta không biết họ sẽ đồn ta thành kiểu gì, nhưng ta muốn hai ngươi truyền đi lời đồn này." Ôn Anh tiếp tục. "Nguỵ Vô Tiện giờ là kẻ nửa sống nửa chết, vì không một ai trong gia môn được phép nói về y. Y chỉ tồn tại, chứ không hề được coi là có mặt. Hai ngươi làm được chứ?"

"Tất nhiên, thưa chủ nhân."

"T-Ta sẽ làm t-thế, Ôn công tử."

"Tót lắm. Giờ thì các ngươi về nghỉ ngơi đi, hôm nay cảm ơn cả hai nhiều lắm." Dứt lời, hai người kia cũng rời đi để Ôn Anh lại một mình.

Hắn lại hướng sự chú ý về tư phòng của mình.

Căn phòng được trang hoàng theo hai tông đỏ và dát vàng. Hoa văn mặt trời trên trần nhà càng tôn lên những bức tranh làm bằng vàng được treo ngay ngắn trên tường. Giường của hắn được trang trí bằng lụa trắng và bộ chăn gối đỏ sẫm, che mất đi bởi tấm màn màu đen tuyền. Lọ hoa cổ đặt bên cạnh giường được tô một hình Hồ ly trông khá bắt mắt.

Trong tủ quần áo của hắn cũng toàn là hàng thượng phẩm, hoa văn lửa cháy đỏ như màu máu trên nền vải đen tuyền như màn đêm hoặc lụa trắng tinh khôi. Người hầu cũng đã đặt một lư hương trên chiếc bàn chính giữa phòng, làn khói bay lên chầm chậm có dáng hệt như một con rồng uy vũ.

Mọi thứ như toả ra hơi thở quyền lực, cao quý, và cả sự giàu có vô biên.

"Chết tiệt." Hắn khẽ chửi thề.

Căn phòng này thậm chí còn làm hắn thấy thoải mái và dễ chịu, dù hắn biết trong lòng rằng đáng ra mình không nên có cảm xúc đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com