Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Xuyên qua

Ngụy Vô Tiện cảm thấy ý thức mình đang lơ lửng giữa một không gian tối đen. Không thể di chuyển, không thể động đậy, tất cả chỉ có một màn đêm bất tận. Y không biết mình ở đây đã bao lâu. Một năm, hai năm, 10 năm, 100 năm,... hay chỉ mới vài phút? Y không biết, nhưng y cảm thấy lâu lắm. Lâu giống như đã mấy đời. Ở nơi đây, tất cả những kí ức của y hiện lên, lặp đi lặp lại vô số lần, vui vẻ có, đau thương có. Y nhìn thấy những ngày niên thiếu của mình ở Liên Hoa ổ, y cùng Giang Trừng luôn luôn cùng nhau, y nghịch ngợm, phá phách, hắn thay y dọn dẹp. Sư tỷ xinh đẹp, dịu dàng cùng bát canh củ sen thơm nồng. Giang bá phụ, Ngu phu nhân. Rồi Y nhìn thấy Liên Hoa ổ bị bọn Ôn cẩu phá hủy. Bá phụ bá mẫu chết. Giang trừng mất đi kim đan. Sư Tỷ chết rồi sau đó là Giang Trừng. Tất cả cứ lặp đi lặp lại khiến y muốn phát điên. Rồi chẳng biết từ khi nào, ý thức của y lại trôi đi, chìm vào trong bóng tối.

---------  ta là đường phân cách thời gian và không gian-----------

16 năm sau trận đại chiến ở Loạn Táng Cương. 3 năm sau khi Ngụy Anh nhà Lam Trạm được hiến xá sống lại.

Núi Phục Hổ Sơn. Gọi là Phục Hổ sơn bởi ngọn núi này có hình dáng một con hổ khổng lồ đang phủ phục.  Ở một con đường mòn trong núi, một nhóm người mặc y phục màu tím thêu hoa sen chín cánh đang tiến sâu vào núi. Người đi đầu là một nam nhân rất soái khí nhưng đầy mặt lại là vẻ băng lãnh tránh tới gần. Người này không ai khác chính là Giang Trừng- Giang tông chủ của Vân Mộng Giang Thị.

Phía trước xuất hiện hai người nam nhân mặc y bào trắng thêu hoa văn hình mây đang cười nói vui vẻ đến gần. Phải nói là một người cười nói vui vẻ, còn một người mặt lạnh nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy khóe miệng y cũng hơi cong lên.

"Hàm Quang Quân." "Mạc công tử." Đám để tử theo phía sau Giang tông chủ thấy hai người đến gần thì cúi đầu chào hỏi. Hóa ra người tới là Lam Vong Cơ của Cô Tô Lam thị và Ngụy Vô Tiện trong thân xác của Mạc Huyền Vũ.

Lam Vọng Cơ theo lễ nghĩa cũng chắp tay chào lại.

"Các ngươi cũng đi săn đêm hả? Thật trùng hợp nha." Cô Tô Ngụy Anh vui vẻ bắt chuyện.

"Vâng đúng vậy, lần này nghe nói trên núi xuất hiện yêu vật quấy phá thôn trấn dưới núi nên Tông chủ mang theo chúng tôi đến đây săn đêm rèn luyện." một đệ tử Giang gia lễ phép trả lời.

Ngụy Anh liếc nhìn Giang Trừng một cái, đùa cợt nói: " Giang tông chủ nhà các ngươi lúc nào cũng cau mày lạnh mặt như người khác nợ hắn mầy trăm lượng ấy. Đi cùng hắn như vậy cũng thật là khổ cho các ngươi."

Giang Trừng- Giang tông chủ không nói gì chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi dẫn người rời đi.

Ngụy Anh xì một tiếng, sau đó chạy lại cọ Hàm Quang Quân: "Lam Trạm, Lam Trạm, chúng ta cũng đi thôi, ta muốn bắt được yêu vật trước bọn hắn." Nói xong liền kéo tay Lam Vọng Cơ rẽ vào một đường khác. Lam nhị Công tử nhìn Ngụy Anh, ánh mắt đầy sủng nịnh.

---- Ta là đường phân cách-----

Ngụy Vô Tiện cảm thấy đầu nặng chĩu, cả người đau nhức vô lực. Y không nhịn được rên rỉ ra tiếng. Không biết qua bao lâu, cảm thấy đỡ hơn y mới từ từ mở mắt. Xung quanh là một mảng cây cối xanh ngắt. Tiếng gió xào xạc và tiếng thú rừng nhè nhẹ vang lên.

Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại rồi nằm vật xuống. Sau một lúc lại mở mắt bật ngồi dậy. Mọi thứ trước mắt vẫn không thay đổi. 'Gì thế này? Đây là đâu? Không phải y đang ở Loan Táng Cương sao?...  mà không đúng, y đã chết rồi. vậy đây là thiên đường ư?'  Ngụy Vô Tiện nhìn hai tay mình, ánh mắt buồn bã mà đau đớn 'ha, một kẻ như y chỉ có thể xuống địa ngục, sao có thể lên thiên đường chứ.'

Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu. Y nhìn nhìn cơ thể của mình, cả người đầy thương tích, quần áo tàn tạ đầy vết cháy xém.  Y nhặt Trần Tình bên cạnh rồi chống người đứng dậy. Y muốn xem rốt cục đây là nơi nào.

"Tê..." Đau đớn bỗng nhiên ập tới khiến Ngụy Vô Tiện ôm ngực cắn răng hít một hơi thật sâu. Đợi đến khi đau đớn qua đi y mới tiếp tục cất bước. Mới đi được vài bước Ngụy Vô Tiện bỗng sững lại. Y đưa tay véo một cái thật mạnh vào đùi, theo đó lại một tiếng kêu " au" vang lên.

"Đau, thật sự đau. Không phải mơ. Mình còn sống. Mình vậy mà còn sống." Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm. Y không biết tại sao mình còn sống. Không biết liệu việc mình còn sống có tốt không? Nhưng cuối cùng thì y vẫn sống, không phải sao?

.... Mặt trời đã về tây. Ngụy Vô Tiện đã đi khá lâu nhưng vẫn không biết rốt cuộc mình đang ở chỗ nào. Cắn rộp một miếng lớn quả dại trong tay, nước quả mọng túa ra trọng miệng, vị chua chua ngọt ngọt thật sự rất ngon. Nguy Vô Tiện ăn vô cùng vui vẻ. Tiếp tục lấy một quả khác trong tay áo, lúc vừa định đưa lên miệng cắn, Ngụy Vô Tiện bông khựng lại, quả dại rơi xuống đất. Tiếp đó y lao như bay về phía trước, lao về phía một thân ảnh thon dài mặc y bào tím thêu sen 9 cánh cách đó không xa. Y bổ nhào ôm lấy người trước mặt.

Giang Trừng bỗng nhiên bị người đánh lén, bị ôm đầy cõi lòng thì cau mày muốn đánh bay người ra, nhưng nghe người trong ngực nói khiến y khựng lại.

Vô Tiện thấy mình giống như nằm mơ, tay run rẩy ôm chặt người trước mặt: "Giang Trừng. Giang Trừng, thật là ngươi. Ngươi vẫn còn sống.... Ngươi vẫn còn sống. Thật tốt." Y vừa nói mà nước mắt vừa rơi. Người này, y nghĩ mình đã đánh mất. Người này, y nghĩ mình mãi mãi sẽ không thể gặp lại hiện đang đứng trước mặt y. Thật tốt. Dù là mộng đi nữa thì cũng thật tốt.

Giang Trừng cau mày, kéo người trong lòng đẩy ra, nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt. Không phải là gương mặt của Mạc Huyền Vũ mà là gương mặt đã ở cạnh hắn cả chục năm. Giang Trừng kinh ngạc, sau đó liền tức giận nói: " Ngụy Vô Tiện, ngươi lại dở trò gì? Cái gì mà ta còn sống. Ngươi muốn rủa ta chết sao?"

Ngụy Vô Tiện bị nói thì ngơ ngác, sau đó lại nhào lên ôm hắn dụi dụi: "Giang Trừng. Ta cứ nghĩ không thể gặp lại ngươi nữa."

Giang Trừng bị ôm gân xanh nổi lên, hắn túm Ngụy Vô Tiện ném văng ra: " Ngụy Vô Tiện, ngươi làm cái gì?"

Ngụy Vô Tiện bị ném ngã xuống đất thì kêu đau một tiếng sau đó xị mặt, bĩu môi nhìn Giang tông chủ: " Giang Trừng, ngươi sao lại mạnh tay vậy chứ? Ta mãi mới gặp lại được ngươi, vậy mà ôm một cái cũng không được sao? Đồ vô lương tâm."

Giang Trừng mắt trừng Vô Tiện: "Đừng có giả bộ. Nói đi, bộ dạng này là sao? Ngươi lại muốn làm trò gì hả?"

Ngụy Vô Tiện đứng lên nói: "dở trò gì chứ? Ta nhớ ngươi mà. Nào để ta ôm một cái." Nói rồi hì hì cười muốn lao lên ôm nhưng bị ai kia tránh đi, còn bị đá mông ngã dập mặt.

"Ngươi bớt nghê tởm đi. Ngươi có tin ta chặt chân ngươi ném cho chó ăn không hả?"

"Như vậy ngươi không đau lòng chết à?" Vô Tiện hì hì nói

" Ghê tởm, ai thèm đau lòng ngươi. Ta lại không phải tên Lam Vọng Cơ đó."

" A? Lam Vong Cơ thì liên quan gì chứ? Ngươi đau lòng ta là được rồi."

"Còn nói nữa? Ngươi có biết xấu hổ không hả? Có tin ta dùng tử điện đánh ngươi không." Nói rồi thật sự gọi tử điện ra.

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy tử điện thì kêu to: "Á, á á, Giang Trừng, ngươi làm thật đó hả?" " Xoẹt" Một roi quất xẹt qua người rơi xuống đất ngay bên cạnh. Ngụy Vô Tiền trừng mắt sau đó lập tức kêu: "A Trừng, ta sai rồi, ta sai rồi, đừng có thật sự đánh chứ."

"Hừ." Giang Trừng hừ lạnh. Tử điện vung lên lần nữa nhưng bỗng hắn phát hiện có người đi tới nên dừng lại. Quay đầu lại nhìn. Giang Trừng lập tức hóa đá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com