✓ 4.9. Open the door, please (9)
#4.9. Open the door, please (9)
Viết: _limerance
Note: OOC nha mọi người…
…
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc trợn mắt nhìn thứ vừa xuất hiện trước mặt mình. Đôi mắt em mở lớn như thể gặp được chuyện lạ nghìn năm có một, đồng thời… sự tò mò nhanh chóng dâng trào trong lòng em.
Rốt cuộc Lam Vong Cơ đang giấu em điều gì?
Nửa tiếng đồng hồ trước, Ngụy Vô Tiện lục tung phòng của Lam Vong Cơ lên và đương nhiên, không tìm được bất cứ thứ gì. Chắc chắn một người cẩn thận như nàng sẽ không sơ sẩy để những thứ quan trọng bên ngoài, vậy nên dù biết là khó thì em vẫn lùng sục từng ngóc ngách của phòng lên để tìm kiếm mọi thứ liên quan đến sự nghi ngờ của mình. Nhưng tìm lâu đến vậy rồi mà mọi thứ vẫn hết sức bình thường, chẳng có cái gì gọi là bất thường để mà soi cả, vậy nên Ngụy Vô Tiện đã dần từ bỏ. Em cho là có lẽ do mình và Nhiếp Hoài Tang nghĩ nhiều thôi, chắc Lam Vong Cơ không giấu giếm mình cái gì đâu, cho đến khi…
Một cánh cửa màu nâu gỗ lớn thình lình lộ ra trên tường sau khi giá sách khổng lồ chuyển động và tách sang hai bên.
Lúc nãy, khi Ngụy Vô Tiện đang tìm kiếm trên bàn trang điểm, em vô tình đánh rơi một thỏi son xuống đất và nó lăn thẳng đến chân giá sách. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như Ngụy Vô Tiện không phát hiện ra trong góc trong cùng dưới chân tủ sách có một cái nút nhỏ xíu, to chừng đầu ngón tay út màu nâu nhạt và hoà vào cùng với màu gỗ của tủ sách. Em hết sức ngạc nhiên – chắc chắn rồi – Ngụy Vô Tiện đã là khách quen ở cái phòng này từ lúc còn chưa biết nói, thế nhưng đây là lần đầu tiên em phát hiện ra sự tồn tại của cái nút này.
Tò mò bấm vào thử, tủ sách đột nhiên rung chuyển dữ dội làm Ngụy Vô Tiện giật mình lùi ra sau vài bước. Nó từ từ chuyển động tách sang hai bên và khi đã tách ra một khoảng đủ lớn, cánh cửa màu nâu đen kia liền xuất hiện.
… Nếu bây giờ cánh cửa này dẫn đến một thế giới khác thì Ngụy Vô Tiện cũng không thấy ngạc nhiên nữa đâu.
Rồi sau đó, Ngụy Vô Tiện ngay lập tức bật cười vì ý nghĩ vớ vẩn của mình. Thế nhưng cho dù cánh cửa này không dẫn đến thế giới khác đi chăng nữa thì hẳn là nó cũng dẫn đến một nơi mà Ngụy Vô Tiện không ngờ tới được, ví dụ như một căn phòng bí mật nằm sâu dưới lòng đất chẳng hạn.
Bây giờ thì Ngụy Vô Tiện cảm thấy thực sự lo lắng như thể mình đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác vậy. Nhưng… Khi em quyết định mình sẽ lục tung phòng Lam Vong Cơ lên để tìm kiếm thông tin gì đó thì cũng đồng nghĩa với việc em vốn đã có lỗi với chị rồi. Giờ phút này, nếu nói không có tò mò và một chút xíu phấn khích thêm nữa thì chắc chắn là giả bộ, vậy nên…
Hít sâu một hơi như chuẩn bị tìm kiếm "kho báu", em âm thầm mắng mình một câu: Mày đang muốn đi xem lắm rồi chứ gì? Vậy thì đi đi, đừng giả bộ quân tử nữa!
Phát hiện ra cửa không khóa, Ngụy Vô Tiện bật flash trên điện thoại để soi đường rồi lặng lẽ đi vào. Cánh cửa sau lưng em khép lại, em nhìn thấy dưới chân mình xuất hiện những bậc thang hơi dốc dẫn xuống sâu phía dưới. Có lẽ đúng như em dự đoán, hẳn là sẽ có phòng kín dưới tầng hầm không chừng.
Đi được một đoạn không dài thì đường cụt, một cánh cửa nữa xuất hiện dưới ánh đèn. Ngụy Vô Tiện tiến lại gần, nhận ra tay nắm cửa rất sạch sẽ chứ không phải bụi bặm như kiểu lâu năm không ai đụng tới, nên em nhíu mày nhìn thật kỹ một lúc lâu. Em sợ rằng xung quanh có thể sẽ có hệ thống phòng vệ gì đó, nếu không cẩn thận thì có khi bị vũ khí ẩn giấu đâm xẹt qua là mất mạng như chơi. Đừng bảo Ngụy Vô Tiện nghĩ nhiều hay là bị ám ảnh bởi mấy cuốn tiểu thuyết, em thừa biết các gia tộc giàu có luôn phải sắp xếp hệ thống bảo vệ dinh thự chặt chẽ đến từng chân tơ kẽ tóc, thế nên nghiên cứu kỹ một chút cũng không thừa. Cẩn thận nhìn chung quanh, em giơ tay lên sờ hai vách tường và cả cánh cửa trước mặt.
Nhưng tuyệt nhiên, mọi thứ không hề có động tĩnh gì cả. Giống như thể tất cả đều thiếu đi một lớp phòng vệ, hình như Lam Vong Cơ nghĩ rằng sẽ không ai có thể tìm được đến tận đây nên không thiết lập bất cứ cái gì để bảo vệ hết, thậm chí cửa còn không thèm khoá. Em tự hỏi, mọi chuyện diễn ra sao mà thuận lợi quá.
Đẩy cửa vào phòng rồi lần mò tìm ra công tắc điện, Ngụy Vô Tiện bật lên. Ánh sáng rực rỡ chiếu vào trong mắt giúp em nhìn thấy được toàn bộ không gian xung quanh, em nhanh chóng ngẩng đầu nhìn. Ngụy Vô Tiện cứ ngỡ tìm ra được một căn phòng bí mật trong phòng Lam Vong Cơ đã để cho em dùng hết sự kinh ngạc trong cuộc đời này, ấy thế nhưng cuộc đời lại nói không phải. Mắt em trợn trừng, nhìn thấy khung cảnh trước mặt mà hoảng hốt trong chốc lát, thậm chí còn phải dụi mắt tưởng mình nhìn nhầm.
Căn phòng trước mặt giống hệt với phòng ngủ của Ngụy Vô Tiện ở nhà!
Từ cái bàn, cái ghế, cái giường đến tủ quần áo, tất cả mọi thứ có mẫu mã màu sắc đều giống hệt. Ngụy Vô Tiện sợ đến mức suýt chút nữa đánh rơi điện thoại, sau đó ngây người một hồi lâu nhìn khắp nơi. Đi tới phía tủ quần áo, Ngụy Vô Tiện mở cửa tủ ra nhìn vào, may là bên trong không có quần áo của em. Chứ không thì Ngụy Vô Tiện sẽ hoài nghi rằng Lam Vong Cơ đã lặng lẽ xây một con đường bí mật để thông đường cho hai căn phòng luôn mất.
Tại sao Lam Vong Cơ lại xây một căn phòng và bày trí nó như thế này? Hình như Ngụy Vô Tiện biết lý do, nhưng trong em bỗng dấy lên một nỗi sợ kỳ quặc. Em không biết nàng sẽ làm gì với căn phòng này, cũng không biết ý đồ vì sao nơi này tồn tại. Chỉ là trong lúc vô tình biết được, có một người đã làm một điều y hệt mình trong khi mình không hề biết, nó… rất đáng để kinh hãi.
Chẳng hiểu sao, em bỗng nhiên cảm thấy nàng đang dần khác đi trong suy nghĩ của em.
"Oái!" Lúc ngồi lên trên giường, Ngụy Vô Tiện giật mình kêu lên một tiếng khi suýt đánh rơi một cái tệp đựng tài liệu màu đen xuống đất. Bởi cái tệp này có màu sắc nổi bật trên ga giường quá nên Ngụy Vô Tiện nhanh chóng chạy tới xem xét, ai ngờ lại vội vàng, suýt nữa làm lộn xộn hết giấy tờ bên trong.
Mở ra, em thấy vài tờ giấy ghi các loại hợp đồng, một chiếc thẻ ngân hàng màu đen sáng loáng và hai cái USB nho nhỏ. Cầm tờ hợp đồng với dấu mộc đỏ trên tay, Ngụy Vô Tiện sững người hồi lâu.
…
Thành phố này có rất nhiều khu thương mại, khu công nghiệp và các tòa cao ốc thuộc sở hữu của Tập đoàn Lam thị. Sáng chủ nhật, công việc ở công ty vốn đã vãn bớt được phần nào, nhưng không ngờ Lam Vong Cơ lại giao thêm nhiệm vụ mới cho Cung Hồng Diệp. Giao phó đầy đủ công tác đâu ra đó rồi Lam Vong Cơ mới yên lặng ngồi trong quán cà phê, đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Ly cà phê sữa đã vơi đi một nửa để trên bàn đang dần nguội, tiramisu lại chưa đụng miếng nào; nàng cúi đầu nhìn đồng hồ, gương mặt lạnh tanh chẳng có chút cảm xúc.
Trung tâm thương mại ồn ào không làm cô gái thanh lịch kia cảm thấy khó chịu. Nàng ung dung ngồi chờ đợi, đôi mắt màu vàng nhạt nhìn vào một điểm vô định nào đó trên mấy cái đèn chùm pha lê rực rỡ ở đại sảnh. Tiếng người qua kẻ lại không chui được vào tai nàng, hình như nàng đang suy nghĩ gì đó rất nhập tâm.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, Cung Hồng Diệp vội vàng hớt hải chạy tới. Nhìn cô gái đang thở hồng hộc vì mệt, Lam Vong Cơ đưa qua một cốc nước ý bảo cô uống một chút cho đỡ khát. Cô xua xua tay ý bảo không cần rồi ngồi xuống cạnh Lam Vong Cơ để điều hoà nhịp thở của mình.
Lam Vong Cơ nhìn cô, hỏi: "Làm sao vậy?"
Sau khi nhịp tim chậm dần đến mức bình thường, Cung Hồng Diệp mới thở dài ra một hơi rồi áy náy nói: "Em không sao ạ, em sợ đến muộn làm chị phải đợi thôi. Thế… anh ta chưa đến à chị?"
"Còn bảy phút nữa mới tới giờ hẹn." Lam Vong Cơ lại nhìn đồng hồ sang trọng trên cổ tay thêm một lần. Trông nàng vẫn bình tĩnh như thể chẳng có gì phải lo lắng, vẻ nhàn nhã ấy khiến Cung Hồng Diệp cũng an tâm hơn đôi chút. Thế rồi nàng lại hỏi: "Em lấy được chưa?"
Cung Hồng Diệp gật gật đầu, đặt cốc cà phê giấy sang bên cạnh rồi mở túi xách ra. Vừa lục tìm cô nàng vừa than thở: "Chị không biết đâu, lúc nãy em gặp Nhiếp nhị thiếu gia đấy! Em giật mình đánh rơi cả cái túi xách, may đồ chị bảo em đi lấy không rớt ra ngoài. Em phải ở đó nói chuyện mấy câu với anh ta để qua mắt, chứ vào cà phê sách mà không ngồi lại thì cũng kỳ. Nghe nói tay họ Nhiếp đó ranh ma như quỷ ấy, chỉ sợ ổng nhìn ra điều gì bất thường thôi."
"Đừng hoảng loạn." Nàng khẽ lắc đầu, tựa như có phần không hài lòng với tác phong vội vã của Cung Hồng Diệp. Cô vội vàng nhận lỗi, sau đó như nhớ ra điều gì nên bỗng ghé mắt nhìn về phía Lam Vong Cơ một chút.
Phát hiện ra ánh mắt của cô, Lam Vong Cơ hỏi: "Sao thế?"
"Ừm… Nhiếp nhị thiếu gia hộ tống Ngụy tiểu thư đến đây mua sắm đó chị." Cung Hồng Diệp ngẫm nghĩ một lát rồi khe khẽ trả lời, không dám nói dối. Cô để ý thấy tay Lam Vong Cơ đang cầm ly cà phê hình như hơi cứng lại một chút, vội vàng rụt cổ né tránh ánh mắt của nàng: "Em có nói là hôm nay em đến đây một mình, mong là chúng ta không chạm mặt với chị ấy."
Cung Hồng Diệp biết sếp lúc nào cũng lạnh lùng, nên cô không tò mò về suy nghĩ của nàng lúc này. Chỉ là Lam Vong Cơ vẫn nói: "Không sao."
Ngừng một lát, nàng nói tiếp: "Em ấy không thích ngồi một chỗ trong quán cà phê." Nàng hiểu rõ tính cách của Ngụy Vô Tiện: Luôn thích lượn lờ chạy nhảy và chẳng bao giờ ngồi yên một chỗ được. Vậy cho nên xác suất hai bên sẽ vô tình chạm mặt nhau là cực kỳ thấp, huống hồ cái trung tâm thương mại này còn to đến mức nào.
Nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi cạnh lấy ra bút ghi âm và thẻ ngân hàng đầy đủ, Lam Vong Cơ mới yên tâm giơ tay nhận lấy, rồi vô thức nhìn nó đến nỗi ngẩn người.
"Chắc là… anh ta không thất hứa đâu chị nhỉ?" Cung Hồng Diệp trông thấy nàng có vẻ đăm chiêu, rụt rè lên tiếng hỏi. Rồi cô phát hiện ra trong đôi mắt nhạt như lưu ly của giám đốc nhà mình thoáng qua vẻ lạnh lẽo đến phát hoảng, nàng lạnh lùng đáp lại: "Đừng lo."
"Anh ta không dám nuốt không năm mươi triệu đó đâu."
"... Dạ vâng…" Cung Hồng Diệp ngập ngừng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa. Từng phút đồng hồ trôi qua và thời gian hẹn gặp cũng gần đến rồi, cô cảm thấy hơi bồn chồn và cũng có phần bực bội khi anh ta để sếp nhà cô chờ lâu đến vậy. Rõ ràng anh ta phải là người đến sớm trước chứ!
Cũng không lâu sau đó, tiếng bước chân nhanh nhẹn truyền tới từ đằng xa. Hai cô gái đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, và rồi trông thấy một chàng trai thoạt nhìn rất bảnh bao lịch lãm đi tới gần, cuối cùng dừng lại trước bàn của hai người họ.
Cung Hồng Diệp nhanh chóng đứng lên, nhận ra người trước mặt là ai nên cúi người chào thay Lam Vong Cơ và đưa tay ra như muốn bắt tay: "Chào anh, tôi là Cung Hồng Diệp. Có phải anh là…"
Anh ta bắt tay cô một cái ngắn ngủi như một lời chào lịch sự rồi nói: "Tôi là Trần Hàn Vũ. Chào thư ký Cung, rất vui được gặp mặt cô. Và…" Đôi mắt của anh ta đánh về hướng cô gái mặc quần áo công sở màu trắng đen thanh nhã vẫn đang yên lặng ngồi bên cạnh nãy giờ, bỏ ngỏ câu nói của mình.
Lúc này Lam Vong Cơ mới bình thản đứng dậy. Đôi mắt lưu ly nhạt sắc tràn đầy vẻ lạnh nhạt hờ hững, nàng nhìn thẳng về phía Trần Hàn Vũ và nói: "Lam Vong Cơ, người đã hẹn anh đến đây."
Trần Hàn Vũ khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác căng thẳng thình lình dâng lên trong lòng. Khí chất lạnh như băng và ánh nhìn có thể đâm thủng nội tâm của bất cứ ai kia khiến anh hoảng hốt trong giây lát, mồ hôi hơi túa ra trong bàn tay đang khẽ siết lại bên dưới. Anh chỉ nghe được giọng nói lạnh lùng của cô gái đó qua cuộc điện thoại ngày hôm trước nên không hề biết, hoá ra cảm giác áp lực khi phải đối mặt với giám đốc của một tập đoàn lớn lại có thể đáng sợ đến mức này.
"Giám đốc Lam, rất vui được gặp cô."
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com