g
Điền Chính Quốc bị cơn đau ở ngực làm cậu tỉnh dậy, mơ màng không biết hôm nay là thứ mấy, cậu chỉ cảm thấy sao tấm nệm dưới người mình hôm nay cứng quá.
Nệm cao su cao cấp của cậu đâu?
Sao cậu ngủ trên chiếc giường cứng quá vậy?
Cậu bất mãn mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ quét đến khung cảnh trên đầu —— tấm rèm màu xám, toàn bộ chiếc giường đều bị che lại bởi tấm rèm màu xám, nhìn vừa bẩn vừa bủn xỉn, vừa thấy liền biết người thiết kế ra căn phòng này không có chút thẩm mỹ nào.
Từ nhỏ Điền Chính Quốc đã được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa mà lớn lên, cậu được ba mình nhà giàu mới nổi cưng chiều, thích những món đá quý sáng lấp lánh và những đồ trang sức hào nhoáng bên ngoài, những món đồ không thẩm mỹ căn bản không lọt vào mắt cậu được.
Điền Chính Quốc theo bản năng sờ điện thoại, cậu muốn gọi cho tài xế Vương tới đây đón cậu.
Nhưng điện thoại còn chưa sờ đến, thì bên mép giường đột nhiên có một giọng nữ nề nếp cất lên: “Điền vú em, Vương gia đang ở phòng ngủ chờ ngài, xin ngài tắm rửa sạch sẽ rồi cùng nô tỳ qua đó.”
Động tác đang kiếm dế yêu của cậu trong nháy mắt liền cứng đờ.
?
Điền cái gì?
Vương gia nào?
Nô tỳ gì?
Tự nhiên cái cậu tỉnh lại liền luôn.
Cậu đột nhiên từ trên giường bật dậy, duỗi tay kéo rèm màu xám ra, hình ảnh trước mắt làm cậu trừng lớn hai con mắt —— bộ bàn ghế màu nâu đỏ, cửa sổ làm bằng gỗ đơn điệu, trên bàn là bộ ấm trà Thanh Hoa màu trắng, tất cả mọi thứ đều chưa được khoa học kỹ thuật thời hiện đại can thiệp…… Quá giản dị, mà trước mặt cậu bây giờ đây, thình lình xuất hiện một cô bé cài trâm hai bên mặc xiêm y màu hồng nhạt!
Điền Chính Quốc ngu người luôn rồi.
Hình như đây không phải là chuyện chỉ cần gọi tài xế là có thể giải quyết được.
Cậu đang ở đâu?
Cậu giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà chạy đến cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, khung cảnh ngoài của sổ giống như thời cổ đại, cậu nhắm mắt xoay người, nhìn chiếc gương đang phản chiếu bông hoa cúc bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ giống với khuôn mặt lúc trước của cậu.
Cậu còn chưa định thần lại, nha hoàn bên mép giường đã bắt đầu lo lắng nhìn về phía cậu, hỏi: “Điền vú em, người sao vậy?”
“……” Điền Chính Quốc nuốt nuốt nước miếng, hỏi: “Ngươi gọi ta là gì?”
Tiểu nha đầu: “Điền vú em ạ.”
Điền Chính Quốc run rẩy, xác nhận con chim vẫn còn trên người mình, lại cúi đầu nhìn nhìn, bộ ngực vẫn còn bình thường, cậu yên tâm một chút, ít nhất là không có gì thay đổi.
Cậu chỉ tay vào ngực mình, nói với nha hoàn: “Ta là con trai, ngươi nhìn đi, ngực ta phẳng băng, sao có thể có sữa ——”
Điền Chính Quốc còn chưa dứt lời, một dòng nước kỳ quái đột nhiên chảy ra ngoài, cậu cúi đầu, trơ mắt nhìn, bộ ngực phẳng băng của mình đột nhiên chảy ra hai vệt nước nhàn nhạt……
“…….”
Không biết từ khi nào ngoài trời đã đổ mưa, một tia sét từ phía chân trời đánh thẳng xuống, làm sáng bừng cả căn phòng nhỏ hẹp.
Điền Chính Quốc nghĩ, nghĩ là, đừng nói muốn đánh chết ta đấy nhé?
Giây tiếp theo, một dòng ký ức không thuộc về cậu mạnh mẽ xuyên vào đầu cậu.
Nửa phút sau, cậu đã hiểu.
Cậu xuyên qua rồi.
Xuyên thành một vú em mười bảy tuổi có ‘thiên phú bẩm sinh’ có thể chảy sữa, một đứa bé ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, làm cha mẹ không dám ngẩng đầu lên bị bán vào vương phủ.
Vú em.
Tầm mắt của Điền Chính Quốc nháy mắt tối sầm, cậu ngất xỉu.
Nha hoàn bị bộ dáng ngu ngơ của cậu làm cho hoảng sợ, vừa chuẩn bị đỡ cậu dậy, thì cửa gỗ bị đập hai tiếng từ bên ngoài, một giọng nam khô khan truyền vào: “Điền vú em có sao không? Vương gia còn đang chờ đó! Những người khác đều đến rồi, chỉ còn Điền vú em!”
Hay cho NP*!!! (ý thụ là vương gia chơi np)
Điền Chính Quốc tức giận!!
Đi con mẹ mày!!!!! Bố mày méo đi!!!!!
Lấy kinh nghiệm 9 năm học hành của thế kỷ 21 cùng đầu óc thông minh tài trí như ngộ bộ không lẽ không trốn khỏi vương phủ các người được sao!
Sau nửa canh giờ.
Điền Chính Quốc bị hai anh đô con vác về phòng ngủ Ninh Vương.
Cậu chật vật lau mặt, mẹ nó, cậu đánh giá cao trí thông minh của người hiện đại quá rồi.
Phòng ngủ của Vương gia so với căn phòng nhỏ lúc cậu vừa tỉnh thì không giống nhau, nhìn xa thì thấy căn phòng loé lên ánh đèn ấm áp trong đêm tối, rộng rãi xa hoa, lại gần thì thấy, ngay cả khung cửa sổ đều đính đá quý cao cấp màu xanh lục!
Đá quý! Sáng đấy! Mị thích!
Điền Chính Quốc liếc hai mắt muốn nhìn thêm một chút, cậu liền thấy cửa phòng ngủ của Vương gia đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong, một vài người phụ nữ bị đuổi ra, sau đó truyền tới một giọng nam trầm thấp tức giận: “Dù cho bổn vương có chết! Cũng nhất định sẽ không để kẻ gian hãm hại, tiếp nhận phương pháp điều trị hoang đường này!”
Điền Chính Quốc: “……”
Câu này, nghe hơi quen quen.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Đi!” Hai anh đô con không chút khách khí đẩy cậu lên phía trước, cậu lảo đảo đi theo, bị bắt bước lên bậc thang phòng ngủ Ninh Vương.
Kim Thái Hanh đang nổi trận lôi đình trong phòng ngủ mình.
Vốn dĩ hắn chuẩn bị mang binh lên chiến trường, vào mấy tháng trước hắn đi vào rừng bị kẻ thù chính trị hãm hại, trong lúc lơ đãng trúng kế của đối phương, ăn xong…… Loại thuốc độc đó! Bây giờ bọn họ muốn hắn hút sữa tươi để giải độc!
Mùi vị độc bộc phát cũng không dễ chịu gì, nhưng với tính tình kiêu ngạo, để hắn làm chuyện này không bằng kêu hắn đi chết còn thoải mái hơn. Hắn không màng cơ thể mình đang đau đớn, vung tay đuổi đám người kia đi.
Cơ thể đau đớn làm tầm mắt hắn dần dần tối đi, vào lúc hắn cắn răng muốn thử dùng nội lực đẩy độc tố ra ngoài, thì hai thị vệ đột nhiên vác một người vào.
“Báo cáo Vương gia, bắt được một vú em có ý đồ trốn ra ngoài phủ, xử lý sao đây ạ?”
Sao còn có vú em nữa?
Kim Thái Hanh nhíu mày ngẩng đầu, đang muốn phất tay giống lần trước đuổi người đi, dù sao người ta muốn trốn khỏi phủ, giữ lại cũng không được gì, chỉ cần trả lại khế ước bán thân rồi để người đi là được. Hắn nghĩ như vậy cho đến khi thấy người kia.
Thiếu niên bị người bên trái cùng bên phải ép vào giữa, thân thể đơn bạc bị ép vào giữa hai tên đô con làm người xem càng thêm yêu mến, nhìn cậu rất không vui, hai má phồng to, khuôn mặt nhỏ không biết bị dính tro ở đâu, nhưng hai đôi mắt đang trừng hắn vừa trong vừa sáng ngời.
Động tác của hắn lập tức cứng lại.
Nghĩ đến thân phận thị vệ vừa báo cáo, tầm mắt hắn theo bản năng nhìn xuống, dừng trước bộ ngực bằng phẳng của thiếu niên—— cậu mặc một bộ y phục thuần trắng, bộ đồ bị mưa to xối ướt dính sát trên người cậu, không nhìn kỹ thì không thấy gì, nhưng nhìn kỹ rồi thì thấy trên bộ ngực bằng phẳng có hai núm vú mềm mại hơi nổi lên, thậm chí mơ hồ có thể thấy nụ hồng nhàn nhạt lộ ra ngoài.
Kim Thái Hanh cảm giác được hô hấp mình rõ ràng đã trầm xuống.
Điền Chính Quốc cũng đang quan sát đối phương.
Người đàn ông ngồi ngay ngắn trước mặt cậu, mày kiếm mắt sáng, không giận mà uy. Một bộ vương phục thuần đen càng làm hắn trở nên không ai có thể với tới được, mặc dù giờ phút này hắn đang đỏ mắt thở hổn hển, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, dáng ngồi đoan chính, mái tóc đen được buột gọn gàng sau đầu bằng trâm cài có hoạ tiết phức tạp.
Má ơi, đẹp trai quá đi, Điền Chính Quốc nghĩ, so với mấy nam minh tinh trong giới giải trí ở hiện đại còn đẹp trai hơn nhiều.
Cây trâm trên đầu cũng đẹp.
Rất giống với cây trâm cậu đã bỏ một số tiền lớn mua về ở buổi đấu giá đời trước.
Cậu rất thích đồ vật sáng lấp lánh, cậu đang vui vẻ nhìn thì đột nhiên nghe thấy âm thanh khàn khàn của người đàn ông phía trên chậm rãi vang lên, “Ngươi vừa nói…… Hắn là ai?”
“Báo cáo!” Thị vệ nghiêm túc nói: “Là vú em của ngài ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com