Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mẹ độc thân tuổi 18 - Quyển 2

[Mẹ độc thân tuổi 18-Quyển 2 ] Chương 1

Chương  1- Lần đầu gặp nhau (1)

Tối quá, thật tối ….Cô rất sợ bóng đêm…..

Lục giai Ngưng trong vô ý thức lại càng lùi gần về phía sau hơn nữa , làm cho cả lưng mình đều dán về phía đầu giường. Mà cũng bởi vì động tác này của cô , làm cho không gian yên tĩnh  trong phòng bị phá vỡ, vang lên âm thanh xột xoạt …

“Ai ở trong phòng?” Một tiếng nói rét lạnh như băng đột ngột vang lên giữa màn đêm.

Lục Giai Ngưng cố gắng gồng mình , hít thở thật sâu,  tựa hồ như vậy sẽ làm cho chính mình an toàn hơn một chút, ấm áp hơn một chút.

“Đáng chết, lên tiếng đi!” Lần này  thanh âm chất vấn không còn bình tĩnh nữa, rõ ràng mang theo ngữ khí không kiên nhẫn  .

Chừng nửa phút hô hấp như muốn ngừng lại , Lục Giai Ngưng thân thể như muốn mềm nhũn ra, dù rất sợ hãi nhưng cô cũng không dám lên tiếng đáp lại.             Căn phòng lại trở nên trầm tĩnh như trước, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng hít thở dồn dập.

“Chết tiệt, là ai ? Tại sao lại không nói câu nào?” Nương theo thói quen cùng trí nhớ, cậu thanh niên cố gắng bước nhanh về bờ giường, nghe ngóng chuẩn xác âm thanh đang phát ra, cuối cùng cũng tóm được một người nào đó.

“A ——” Lục Giai Ngưng lại phát ra tiếng gào thê thảm, bàn tay nhỏ bé vô ý thức lấy tay che đầu.Lúc này, Đường Hạo cái gì cũng không nhìn thấy, hắn chỉ có thể dùng tay sờ xung quanh, đến khi cảm nhận được một cánh tay mềm mại cùng mái tóc trơn bóng mới buông Lục Giai Ngưng ra.  Trên đầu không hiểu tại sao lại đau nhức quá, Tiểu Ngưng chậm rãi giữ lấy tay Đường Hạo. Tay của hắn, cứng quá…. Một cỗ mùi thơm nhè nhẹ len lỏi chui vào hơi thở của hắn ..Mùi này, đích xác là mùi hương thuộc về phụ nữ…. . Hóa ra, đây chính là ‘’ quà sinh nhật ‘’ mà phụ thân đưa cho hắn sao ?

Tuy đây đúng là một lễ vật rất ‘ lớn mật ’  , nhưng không thể phủ nhận nó lại là một lễ vật rất ‘ hữu dụng ’  . Khóe miệng vốn lạnh nhạt giờ đây nhẹ nhàng dãn ra, bất quá không phải là cười, mà chỉ là cực độ  trào phúng. Một cánh tay của Đường Hạo mạnh mẽ cầm lấy một cánh tay của Lục Giai Ngưng,  tay kia thì lại chạm lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, rồi nhanh chóng bắt lấy lấy cằm cô .”Tên gọi là gì? Nói đi chứ ?” Thanh âm của hắn giống như ma quỷ đến từ địa ngục,vô cùng âm trầm ,  lạnh lùng.

“A “ Cằm bị nắm quá mạnh khiến Lục Giai Ngưng cảm thấy đau đớn, làm cho tiểu đọng lại không thể không giơ lên gò máTiểu Ngưng cố gắng giãy cằm ra chỗ khác, quay mắt nhìn về  phía đang mang  ‘ cảm giác áp bách ’ kia. Chờ đợi đến nửa ngày sau , Đường Hạo cũng chẳng nghe được tiếng đáp lại, hắn mang theo giận dữ  cùng mỉa mai  nói: “Cha ta thật là kì lạ, lại tìm cho ta một người không nói gì để ‘ chơi ’. Ha ha, được thôi, miệng của cô cũng không cần nói nhiều , chỉ cần cô có thể ‘ ừ a a ’ là tốt rồi!”

Câu nói trào phúng này rõ ràng như là một cái tát, không lưu tình chút nào đặp thẳng vào mặt một cô bé mới tròn mười bảy tuổi, lập tức trên gương mặt cô bé nổi lên những rặng đỏ bừng, còn có càng nhiều sự sợ hãi cùng khiếp đảm.             Sợ hãi, lại ngượng ngùng đồng thời đã khống chế tâm tình của cô, hai dòng nước mắt trong suốt chảy xuôi , lạnh băng trên gương mặt ngây thơ, trắng nõn. . Bất quá, cực độ  sợ hãi làm cho cô mất đi năng lực phát ra âm thanh , nhiệt độ cơ thể tăng lên,  nước mắt chỉ có thể là không tiếng động  chảy xuôi xuống.

Nước mắt dọc theo gương mặt của cô chảy đến lòng bàn tay hắn,  ngón tay cảm giác một mảnh  nóng ướt, vậy mà chỉ đổi lấy sự châm chọc càng lớn hơn của Đường Hạo .”Sao thế, chưa gì mà đã muốn khơi chơi trò tình thú sao? Cô muốn sắm vai ‘ cô bé đáng thương ’ sao? Cô muốn cùng ta chơi trò này sao ? Được thôi “

Đã mười bảy tuổi  nhưng Giai Ngưng lại căn bản không hiểu rõ lời nói của hắn là có ý tứ gì, cũng không biết nên trả lời vấn đề của hắn như thế nào .

“Ha ha “ Căn phòng tối đen như mực lại phát ra tiếng cười âm lãnh, rồi đột ngột dừng lại như muốn dọa người sợ hãi.

Đường Hạo càng tăng thêm lực đạo giữ chặt lấy cằm Tiểu Ngưng, sau đó lạnh lùng đe dọa: “Ta ghét nhất là loại đàn bà dối trá, đã là kĩ nữ không ra gì rồi thì đừng có tỏ ra ủy ủy khuất khuất , sẽ làm ta cảm thấy ghê tởm !”

Phụ nữ chỉ toàn là loại lăng loàn, không hề có tình cảm chân thành. Chán ghét, cái này loại phụ nữ chảy nước mắt như thế này lại càng dối trá hơn.

[Mẹ độc thân tuổi 18-Quyển 2 ] Chương 2

Chương 2-Quyển 2 : Gặp nhau (2)

 Kỹ nữ ? Cái này là từ ngữ vũ nhục nghiêm trọng  làm cho thân thể Tiểu Ngưng nặng nề run lên , nước mắt trong hai tròng mắt cũng rỉ ra càng nhiều. Cô trong lòng lớn tiếng điên cuồng gào thét, cô không phải, cô không phải là‘ kĩ nữ ’. Cô vẫn chỉ là một thiếu nữ, vẫn chỉ là một học sinh trung học mà thôi.

  “Nói cho cô biết,  đừng có khóc nữa, có nghe hay không! Chết tiệt, mới nhớ tới, cô là một người bị câm, làm sao có thể nghe được!” Đường Hạo mang theo tức giận  hô to.

Nếu như cô không thể nghe được như vậy, thì hắn cũng chỉ có thể dùng động tác ngăn cản cô! Ha ha, một người mù cùng một người câm điếc, chỉ có thể dùng động tác để hiểu nhau thôi!

Đột nhiên, Đường Hạo chân sau quỵ xuống , thân thể nghiêng về phía trước, dùng sức nâng cằm của Tiểu Ngưng lên, chuẩn xác  hôn lên môi cô.

Áp lực truyền đến môi làm cho Tiểu Ngưng minh bạch chuyện gì đang xảy ra. Người đàn ông này , tên hỗn đản mất nết này …. Cô ra sức giãy dụa, loạng choạng ngả về phía sau.”Không được… Không được “

Tiếng nói thanh tịnh như dòng suối trên núi  làm cho Đường Hạo ly khai môi cô .”Hóa ra cô có thể nói , ha ha, như vậy tốt nhất, giảm bớt  rất nhiều phiền toái!”

Tiểu Ngưng hai tay chăm chú  dán tại trên lồng ngực của hắn, dùng sức lắc đầu khẩn cầu  nghẹn ngào.”Không nên, được không, van cầu anh, đừng làm thế…. “

“Ha ha ” Đường Hạo  chậm rãi khẽ vuốt gương mặt của Tiểu Ngưng, cảm thụ làn da mịn màng như ngọc  . Sau đó, vỗ nhẹ vài cái lên gương mặt cô , khinh bỉ nói: “Giọng nói của cô rất êm tai, không cần phải giả vờ giả vịt từ chối làm gì. Ta chỉ thích những tiếng đôi môi cô phát ra đều là ‘ ừ a a ’!”

“Không phải “

Sẵng giọng  một tiếng, Đường Hạo dùng động tác thay thế cho câu trả lời của hắn.

Trước ngực Tiểu Ngưng cảm thấy  một cỗ lạnh lẽo, sau đó đã bị một bàn tay to lớn bắt lấy.

“Không được “ Tiểu Ngưng mười bảy tuổi lại hoảng sợ nhìn  bàn tay đang để trước ngực mình, nước mắt trong hai mắt không ngừng rơi xuống .

Hai tay dùng sức  muốn hất bàn tay hắn ra, chính là cô liều mạng dùng toàn sức lực nhưng cũng chẳng thể chống lại được hắn ! Đau đớn…

Đường Hạo chạm lên khuôn ngực  mềm mại của Tiểu Ngưng thì cũng đã cảm giác được xúc cảm không tồi, rất mềm mại , rất ấm áp.

Khuôn mặt lạnh lùng của hắn bất chợt mỉm cười, thế nhưng nụ cười ấy chứa đầy tà khí, như muốn khinh nhờn vẻ đẹp của cô .

“Phụ nữ nói là không muốn, nhưng lại chính là muốn !” Hắn cũng không phải chưa từng có bạn gái, cũng không phải chưa từng có đàn bà!

Từ năm mười năm tuổi được nếm thử trái cấm , loại phụ nữ nào mà hắn chưa từng chứng kiến ?! Các cô đều dối trá nói không phải,không nên, đừng mà nhưng sẽ lại dùng ánh mắt nhìn hắn, làm cho hắn không ngừng  muốn!

Tuy hắn bây giờ không nhìn được biểu lộ của cô , nhưng không phải là hắn không tưởng tượng nổi, không cảm giác được !

“Tôi không phải loại người như anh nói đâu, cầu anh, cầu anh buông tha cho tôi được không? Tôi không phải loại người đó, không phải là kỹ nữ !” Thân thể Giai Ngưng lại bắt đầu run  lên, bắt lấy cánh tay của Đường Hạo, quỳ gối xuống cầu khẩn hắn.

“A “ Đường Hạo cười nhạo một tiếng, trong bóng tối  trên gương mặt tràn đầy châm chọc.”Chớ quên, cô xuất thân từ đâu!”

Hắn cực kỳ hạ lưu  tóm lấy phần dưới của cô, sau đó đặt ngón tay giữa lên vuốt vuốt, thanh âm cực thấp nói ra: “Đương nhiên, nếu như cô thích chơi trò giả vờ này , ta cũng vậy có thể phối hợp cùng cô một chút!”

Bị dọa đến toàn thân run rẩy  ,Tiểu Ngưng thật sự đã không biết như thế nào đối mặt với hết thảy những chuyện này. Cô hận chính mình lúc trước không bị té xỉu, như thế thì không phải đối mặt với cái tình cảnh khủng bố như thế này rồi.

[Mẹ độc thân tuổi 18 -Quyển 2 ] Chương 3

Chương 3 Quyển 2 : Bán cho câu lạc bộ đêm (1 )

"Cô muốn đi đâu?" Ngoài cửa vang lên  tiếng nói lạnh ngắt như âm độ.

Lập tức thân thể của Tiểu Ngưng bị vác lên, hai chân treo trên bầu trời. Kinh hoảng hét lên, cô biết chính mình đã bắt được. Tiểu Ngưng lại một tay níu lấy cổ áo, một tay quờ quạng trước mặt người đàn ông lạnh lùng trước mắt."Thả tôi ra a ——"

"Tôi chỉ làm theo lời thiếu gia thôi !" Sau khi hắc y nhân lạnh lùng  nói qua câu đó, cũng không thêm câu nói, chỉ chằm chằm nhìn cô.

"Đáng chết, đem cô ta nhốt vào tầng hầm ngầm cho ta !" Trong cửa truyền ra thanh âm ra lệnh.

Căn phòng ẩm ướt âm u cuối cùng cũng thấy có chút ánh nắng mặt trời chiếu vào ,cửa sổ mở ra mang theo ánh sáng cùng bụi bay vào , dù chỉ chút ánh nắng thôi nhưng cũng đủ chiếu sáng căn phòng ban đầu chỉ toàn một màu đen lạnh lẽo này. 

Từ của sổ nhìn vào bên trong có thể thấy được tình trạng căn phòng này,  trong góc chất đống một ít đồ đạc gia đình cũ kĩ, trên bề mặt đống đồ đạc đó tích đầy tro bụi dày đặc .

Mặc chút quần áo đã bị tàn phá ,Giai Ngưng  mệt mỏi ngồi bệt trên sàn nhà. 

Chôn đầu giữa hai chân, cằm chống đỡ tại hai đầu gối , đôi mắt ngập nước của cô tràn đầy thống khổ.

Từ sau lần bị bắt xuống sòng bạc dưới mặt đất, cô đã bị giam giữ ở những nơi tối tăm ẩm ướt giống như thế này nhiều rồi, thế nên cô không còn sợ hãi như ban đầu nữa.

Cô chỉ là đang đợi, cứ lẳng lặng đợi xem  người kia sẽ xử trí cô như thế nào. .

Hắn — —

Tiểu Ngưng lại lôi kéo vạt áo cùng váy, trang phục của cô bị hắn xé toang rồi, nghĩ đến đó  gương mặt đỏ hồng lại nóng lên.

Cảm giác được quần áo thô ráp đâm vào da thịt, thật sâu  in dấu vào tận sâu bên trong cảm quan của mình....Còn là lần đầu tiên bị người ta đối xử như thế...Chợt có âm thanh chìa khóa cắm vào cửa, thanh âm kẹt cạch nhanh chóng vang lên .Có người đến đây, Tiểu Ngưng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa phòng.

Người đến đúng là người đàn ông áo đen trước kia đã đem cô nhốt vào nơi này, hình dáng ông ta lạnh lùng y hệt như xã hội đen trên phim."Ra đi, người mua đã đến đây!"

Tiểu Ngưng lại hoảng sợ  mở to hai mắt, ngốc nghếch đứng ở tại chỗ, nhấm nuốt lời của hắn."Anh nói.. người mua.. là thế nào ?"

"Như cô mong muốn, thiếu gia không thích cô nữa, quyết định đem cô sang tay cho câu lạc bộ đêm!" Hắc y bảo tiêu ngữ khí vững vàng  hồi đáp.

"Cầu xin ông, đừng làm như thế ——" Tiểu Ngưng lùi về sau dính sát  vách tường, sắc mặt trắng bệch  không có chút huyết sắc nào.

Cô thật hối hận, cô không nên xúc động đá người kia.

Bi ai trong lòng cô không ngừng  hối hận, đối mặt với một người đàn ông, tổng so với đối mặt một đống  đàn ông còn tốt hơn nhiều.

Cô thật sự là quá ngu ngốc, quá đen đủi !

"Chính là thiếu gia đối với cô đã không có hứng thú, ít nhất phải lấy  cầm về chút ít tiền vốn!" Hắc y bảo tiêu đi về phía Giai Ngưng,  một tay tóm lấy cô."Người muốn mua cô, bây giờ đang ở bên ngoài !"

            Ngoài hành lang có hai người đàn ông ước chừng hơn ba tuổi đang đứng.

            Một người thì xấu xí, có bộ dạng hèn mọn bỉ ổi khiến người khác khinh bỉ. Còn một người thì khuôn mặt cau có, thân hình to lớn.

            Khi Tiểu Ngưng bị lôi ra , thì người đàn ông xấu xí lại càng biểu lộ ra vẻ mặt khiến người khác chán ghét hơn. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm  khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng của Giai Ngưng, đói khát  liếm liếm môi dưới."Thật sự là tuyệt vời , tao nhất định phải làm trước, nhất định sẽ vô cùng sảng khoái a !"

            "Nếu làm thì cũng là tao làm trước, sau mới có thể đến phiên mày!" Người đàn ông to con lớn tiếng hô, trong không khí nước miếng văng khắp nơi.

            Gã đàn ông xấu xí lui về phía sau  một bước, xoa tay nói: "Mẹ nó, được rồi, tao đánh không lại mày, đến lúc đó thì mày cứ trước đi, sau đó đến lượt tao !"

            Nghe được lời nói hèn mọn cùng bộ dạng bỉ ổi của bọn họ , Tiểu Ngưng nắm chặt bảo tiêu, mặt mũi tràn đầy nước mắt cầu khẩn nói: "Đại thúc, xin đừng bán tôi đi a, tôi không muốn đi làm kỹ nữ, tôi chỉ mới mười bảy tuổi a!"

            Hắc y bảo tiêu nghe thấy ba chữ ‘ mười bảy tuổi ’, động tác trở nên chần chờ. Cúi đầu xuống, cẩn thận đánh giá cô gái này.

            A ~~~ không, hẳn chỉ là một đứa bé.

            Đúng vậy, đứa bé này cùng cháu của hắn tuổi không kém là bao nhiêu. Trên mặt lạnh lùng, nhưng có nhiều hơn chút ít đồng tình cùng không đành lòng."Cô đã làm cho thiếu gia rất tức giận, ta cũng chỉ là nghe theo mệnh lệnh của thiếu gia thôi!"

            "Đại thúc, van cầu ông, xin ông hãy dẫn tôi đi gặp thiếu gia. Tôi sẽ cầu anh ta đừng bán tôi đi. Tôi cái gì cũng có thể, tôi có thể làm công, giặt quần áo, nấu cơm, tôi cái gì cũng sẽ làm!" Giai Ngưng nước mắt lại không ngừng chảy xuôi xuống, hai mắt đỏ bừng.

            Thân hình nhỏ bé của cô như lá mùa thu bay trong gió , run rẩy không ngừng .

            Lục Phong đã công tác nhiều năm tại Đường gia , trên mặt lộ vẻ mặt  không đành lòng."Ta đây sẽ dẫn cô đi gặp thiếu gia!"

            Làm cho một người tuổi giống như cháu gái của mình bị bán đi, , hắn thật sự không thể ngồi xem mà không để ý tới.

            Những giọt nước mắt ngừng chạy ra,Tiểu Ngưng dùng sức gật đầu."Tạ ơn đại thúc, tạ ơn ông!"

            Hai người đàn ông ở câu lạc bộ đêm , mở to hai mắt hô: "Này , có ý tứ gì, con bé này rốt cuộc là bán hay không đây?"

            "Các ngươi trước lăn đến bên ngoài, chờ!" Lục Phong hung ác hét lên, trên mặt tràn đầy giận dữ đối với hai tên hèn mọn này.

Hai chân được trở lại trên mặt đất, Tiểu Ngưng theo sát bước chân của bảo tiêu, không yên bất an hướng đến đại sảnh.

[ Mẹ độc thân tuổi 18 -Quyển 2 ] Chương 4

Đường Hạo giơ tay ra hiệu cho Lục Phong rồi nói : “Để cho người trong câu lạc bộ  đêm chờ đợi lệnh của tôi!”

-“Vâng, thiếu gia!” – Lục Phong thương cảm nhìn Giai Ngưng rồi mới đi ra khỏi phòng.Lúc này trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.Tiếng tim đập quá lớn  trong căn phòng yên tĩnh trở nên vô cùng rõ ràng.

Hắn không muốn cho người câu lạc bộ đêm rời đi chính là vì còn không có bỏ ý nghĩ đem cô bán đi. Nếu như không muốn bị bán , cô nhất định phải ngoan ngoãn. Nghe những lời này cô đã hiểu được!

Đường Hạo đưa tay vươn ra hướng bàn trà quen thuộc, tự mình rót một ly rượu vang đỏ.Uống một ngụm nhỏ,  Đường Hạo đi về phía giường lớn, động tác ưu nhã dựa vào đầu giường nghỉ ngơi nhưng có thể nhìn ra hắn không có buông lỏng con mồi đã bắt được.Tiểu Ngưng mắt khẩn trương đi theo hắn, hai tay run rẩy hai tay giao nhau đặt ở trước ngực.

Cổ áo của hắn bị mở rộng ra để lộ vùng ngực căng đầy. Không phải loại sôi sục to con nhưng cũng chứng tỏ rằng hắn khá chăm chỉ tập thể hình.Cảnh xuân đẹp lộ ra làm cho người ta không nỡ dời tầm mắt.

Những sợi tóc rối hiển lộ rõ ràng vẻ kiêu ngạo bất cần của hắn nhưngvẫn có ít nhiều hương vị khỏe khoắn. Dù cho có nhìn không thấy nhưng hai mắt của hắn làm cô có thể cảm giác được đôi mắt của hắn cũng đồng dạng sẽ rất hoàn mỹ, đẹp mắt.

Chỉ là nét mặt của hắn vô cùng hận đời lại lạnh lùng làm cho hắn như một vị vườn tử kiêu ngạo bị thương làm cho nội tâm của cô có chút đau xót .

Đau lòng?

Giai Ngưng bị cảm giác của mình làm càng hoảng sợ, người này làm thương tổn cô, vũ nhục cô, ác ma này mà cô lại đối với hắn có cảm giác đau lòng?

-“ Cô còn không qua đây sao? Có phải là cuối cùng không còn nguyện ý theo giúp người mù như tôi ? Cô bây giờ có thể đi khỏi căn phòng này, người của câu lạc bộ đêm đang đứng ở bên ngoài chờ cô.”  Đường Hạo đem rượu uống một hơi cạn sạch, đưa tay giương lên , đem ly thủy tinh ném mạnh xuống mặt đất.

Pằng ——

Trên sàn nhà rơi lả tả những mảnh thủy tinh nhỏ trong suốt sáng long lanh thậm chí còn có vài miếng văng đến gần chân của cô.

-“Không được,  Tôi không muốn , không muốn!” Tiểu Ngưng khẩn trương lại liên tục mở miệng không ngừng, lập tức ngồi xuống giường lớn. Cô khoa tay múa chân trong không khí cả nửa ngày cũng không nghĩ được từ nơi nào để bắt đầu.

Mùi thơm từ trên người cô lượn lờ trước mũi của hắn làm cho hắn có vài phần ý loạn tình mê.Chờ đợi nửa ngày nhưng lại không thấy cô bắt đầu.

Đường Hạo bị xao động vội vàng hô to: “Cô mè nheo cái gì? Bổn thiếu gia đã không có nhịn được nữa.”

Hai cánh môi non mềm bất ngờ  áp vào của môi hắn môi, nuốt  hẳn tiếng quát thịnh nộ.

Ừm,  môi cô ta  thật mềm.

Cơn tức của hắn  lập tức biến mất chờ mong cô tiến thêm một bước nữa ~.Không có kinh nghiệm hôn môi, Giai Ngưng lại áp vào môi của hắn nhưng cũng không biết làm như thế nào để tiếp tục.Cánh môi từ từ cứng đờ thậm chí bắt đầu có chút run rẩy.

Chờ đợi nửa ngày không thấy tiếp tục  Đường Hạo ngửa mặt lên nhìn cô  nói: “ Cô làm cái gì? Tiếp tục.”

Tiểu Ngưng bị ủy khuất nhìn của hắn bất lực nói: “ Tôi … Tôi  không … Anh trước dạy tôi, tôi nhất định sẽ hảo hảo tập “

-“ Thật là phiền toái !”  Đường Hạo hét lớn một tiếng lập tức đem thân thể mềm mại của Tiểu Ngưng hướng đến chính mình.

-“Ngô… !” – Cô ngơ ngẩn  trợn tròn hai mắt nhìn tuấn nhan của hắn gần trong gang tấc.

Lưỡi của hắn linh hoạt lách vào miệng cô, mùi thơm ngát  của cô làm đầu lưỡi hắn cuồng vọng  va chạm không cho phép cô tránh né.Tiểu Ngưng quên hô hấp dần dần khép mắt lại, thừa nhận hắn cuồng loạn cướp đoạt.

[Mẹ độc thân tuổi 18 - Quyển 2] Chương 5

Một cái hôn đơn thuần như thế này làm sao thỏa mãn được dục vọng của hắn. Lúc này, hắn còn muốn được nhiều hơn thế.

Ngón tay hắn thăm dò tiến vào cổ áo của cô, chuẩn xác cầm nhất chích cao cao nhô lên.

Tuy đây không phải thứ lớn nhất mà hắn đã từng chạm qua, nhưng nó đem lại cho hắn cảm giác thoải mái nhất..

“Dù không nhìn thấy nhưng tôi biết thứ này quả thật rất tuyệt!” – Hắn vừa gặm vừa cắn cái cổ trắng nõn của cô giọng khàn khàn nói.

Giai Ngưng rất khẩn trương bắt lấy vạt áo hắn, khéo léo ngửa ra sau phối hợp với những nụ hôn của hắn.

Hắn có một bộ ngực rắn chắc.

Dù sao cũng là một chàng trai trẻ tuổi tràn đầy huyết khí đang đụng chạm lấy thân thể mềm mại của cô, giờ đây hắn cũng không thể tự khống chế mình được nữa.

Hắn kéo nhẹ thân thể cô đem đặt dưới thân thể của mình: “Tách hai chân ra, tôi muốn đi vào”.

Giai Ngưng nhắm mắt lại nghe lời hắn tách ra hai chân mở ra để lộ nơi tư mật nhất của người con gái.

Đường Hạo vội vã nắm chặt eo của cô, dùng sức đi vào chính xác nơi tư mật đó.

Như muốn phát điên lên, tiếng gào thét như phá vỡ không gian căn phòng.

Nỗi đau như xé rách thân thể, cô không ngừng đánh vào lưng hắn, dung sức níu lấy y phục của hắn, thân thể trở nên cứng ngắc, run rẩy.

Trong mắt Giai Ngưng trào ra hai hàng nước mắt bi thương, cô đã mất đi tấm thân trong trắng.

Giờ khắc này cô biết rõ mình đã không còn là một nữ cô gái nữa mà đã trở thành một người phụ nữ.

Mười ngày dài sợ hãi, hắn tra tấn cô đến cuối cùng chỉ chờ đến cái này làm cho cô thống khổ một khắc.

Đây là số phận của cô, mười bảy tuổi sự tôn nghiêm đã không còn, lại bị ép sa vào cảnh bán mình.

Cô nhắm mắt lại cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ngừng hết thảy đánh động tác. Như một đôi vô tri giác bày tại xa hoa ‘thớt’ thượng.

Chỗ đó của cô bó chặt lấy hắn, căng đầy làm cho hắn căn bản không cách nào có thể di chuyển.

Trên trán hắn từ từ chảy ra một lớp mồ hôi do phải đè nén, khuôn mặt hắn trở nên căng thẳng. “Thân thể đáng chết của cô hẳn là như cửa hàng hai mươi bốn tiếng đồng hồ giá rẻ đồng hạng, tùy thời chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi của tôi tiến mới là chức trách của loại người như cô!”

Đường Hạo bị ép đình chỉ xuống có thể mở cung nào có quay đầu lại tên hắn làm sao có thể bỏ qua cô như thế co rút nhanh mỹ hảo? Hắn bắt lấy cằm của cố trào phúng nói: “ Hiện tại không có thục nữ chỉ có dục nữ! Đừng có giả vờ tinh khiết với ta, xuất ra khả năng của nữ nhân như vậy cô mới có thể đạt được càng nhiều thống khoái!”

Nhìn thấy biểu hiện đau đớn của cô, Đường Hạo kiên định cho rằng đây bất quá là cô đang ‘ngụy trang’ biểu diễn.

“ Đáng chết! Cô thật đáng chết. Có phải đã cùng với gã đàn ông nào có kinh nghiệm phong phú nên giờ đã không còn nhạy cảm?” – Hắn cố ý tức giận, sỉ nhục cô, kỳ thật hắn thấy cô xúc cảm quá căng thẳng đã biết cô hẳn là chưa bao giờ có kinh nghiệm.

Thậm chí cô là một trinh nữ!

Hắn lập tức xóa bỏ ý nghĩa này. Rõ ràng là nữ nhân mua được thì tại sao có thể là trinh nữ?

Dù cho không phải đi ra bán nữ nhân coi như là nhà giàu có thục nữ còn không phải người can đảm muốn chết. Của hắn những kia nữ hảo bằng môn không đều là lúc còn rất nhỏ mà bắt đầu hưởng thụ cuộc sống!

Kỷ Phỉ Na kia nổi danh là mỹ dục đại tiểu thư không phải là ví dụ điển hình sao?

Sau tai nạn xe cộ, suy nghĩ rằng phụ nữ chỉ là thứ để vui chơi đã cắm rễ sâu trong đầu hắn.

“Cô giả vờ rất tốt .” – Hắn cười to nhạo báng sau khi bắt đầu dùng sức đong đưa thân thể.

[Mẹ độc thân tuổi 18 - Quyển 2] Chương 6

Tiểu Ngưng buông ra cánh môi, đôi mắt hạnh trợn to chứa đầy nước mắt nhưng con ngươi co lại, đồng thời hét lên vài tiếng.

Tiếng kêu của cô đầy dẫy hoảng sợ cùng tê tâm liệt phế.

Loại này theo trong nội tâm đến tra tấn thân thể tàn khốc làm cho tuổi mười bảy của cô gái này không được thừa nhận rồi còn phải chịu đựng.

“Hừ. cô nhịn không được khoái hoạt phải hét to. Tôi biết thừa cô rất thích trò chơi nhục dục này!”. Đường Hạo cười nhẹ nói, nụ cười chứa đầy sự miệt thị.

Hắn nói điều đó với một cô gái mà không cần quan tâm.

Đau đớn kịch liệt đã làm cho cô không thể nói chuyện, trong thâm tâm chỉ có thể không ngừng gào thét điên cuồng: “Không đúng! Không đúng!”

Dùng sức lấy mạnh kình lực luật động, hắn dùng sức bắt lấy cằm của cô lục lọi mút ở môi cô, dùng sức cắn nuốt sạch hơi thở của cô.

Tất cả cảm quan của Tiểu Ngưng đều tập trung ở hắn, cường mà hữu lực chạy nước rút từ chỗ mang đến trong đau đớn.

Khi hắn gầm nhẹ thở gấp, cô thét lên nức nở nước mắt tuôn ra không ngừng, một tầng lại một tầng không dứt.

Môi của cô bị hắn chà đạp sưng đỏ chảy máu. Máu tươi – hương vị này trong miệng của cô lan tràn cùng trong miệng cùng đắng cay hòa hợp cùng một chỗ.

Cô lại chỉ có thể đem chúng nó nuốt trở lại trong bụng mình.

Hắn hung hăng nắm chặt cô, thô bạo kéo ra đưa vào, một giọt máu đỏ chảy ra tại nơi sâu kín của cô.

Vì bị mù nên Đường Hạo căn bản thể nhìn thấy việc nàng đúng là một cô gái thuần khiết.

Hắn không nghĩ đến cái này nữ hài sẽ như thế mẫn cảm Uyển Như xử nữ loại mỗi một lần xông tới đều cảm giác được rõ ràng cô nói run rẩy!

Loại cảm giác phát ra, hắn càng có nhiều dục niệm làm cho hắn gần như không thể khống chế được mình.

Cảm thấy sau khi hắn một hồi sóng nhiệt, hắn rốt cục đình chỉ bất động.

Níu chặt chăn đơn tay, chậm rãi buông lỏng các đốt ngón tay.

Cô âm thầm thở dài một hơi, may mắn mình còn sống, vẫn chưa chết.

Đã xong?

Cô vừa mới toát ra nghĩ đó thì hắn đem cô lật người như thể tuyên cáo không có ý định chấm dứt.

“ Ha ha khó trách năm trăm vạn mới mua được cô mua! Đáng giá, cô so với ta trước cái kia, chút ít nữ bằng đều muốn lớn ~!” – Đường Hạo làm cho cô quỳ sấp trên mặt giường lớn một tay nắm ở bờ eo của cô, một tay bừa bãi tiến vào nơi tư mật của cô.

Ngón tay chạm đến đến chất dinh dính khiến hắn nhếch lên môi mỏng. “ Ha ha thật sự là quá nhạy cảm bây giờ còn không ngừng tiết ra ‘khát vọng ta’ nhiều như thế này! ”

Tiểu Ngưng quay đầu lại nhìn qua giữa ngón tay của hắn tràn đầy máu đỏ tươi.

Vừa mới trở thành phụ nữ, Tiểu Ngưng không thể chịu đựng được sự miệt thị của hắn, đành lên tiếng phân trần: “ Không phải, thứ mà tay anh đang dính chính là máu của em!”

Đằng sau từ ‘máu’ cô nói rất nhỏ nhưng mặt mũi đã đỏ lên.

“ Ha, ha!” – Hắn phảng phất nghe được thiên đại chê cười loại, không che dấu chút nào, hắn cười nhạo nói: “ Chỗ này là máu của cô nữ? Cô thật đúng là dám cả gan lừa gạt người mù như tôi!”

Hắn đem bàn tay dính đầy máu hung hăng đè xuống gương mặt của cô, theo độ cong trên mặt nắm lấy cằm của cô.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ngưng đã dính đầy của mình. Bộ dáng buồn cười cực kỳ nhưng để lại cho nhân tâm đau nhức không thôi.

 “Anh làm tôi đau đớn” – Tiểu Ngưng đau đớn kêu lên từng tiếng thống khổ. Hai tay dùng sức đẩy hắn nhưng khí lực của cô thật sự có hạn, căn bản đẩy không nổi thân thể như bất động hắn!

Đường Hạo cũng không buông lỏng lực đạo, thấp giọng giễu cợt nói: “ Đừng giả bộ như cô rất thuần khiết! Tôi nói cho cô biết, đừng làm bộ dạng này với tôi! Chỉ làm cho tôi càng thấy chán ghét phụ nữ! Nếu như cô quả thật là trinh nữ chẳng khác nào heo mẹ cũng biết lên cây rồi!”

Bất ngờ một tiếng hét chói tai vang lên khắp phòng, toàn thân Giai Ngưng đau đớn vì bị Đường Hạo một cước đá xuống giường.

 “ Ngô, đau quá!” – Cô cắn chặt môi dưới đau đớn giơ tay lên, thấy trong lòng bàn tay và trên ngón tay mình dính đầy máu đỏ tươi.

Tay bị thương cảm giác thật đau, nhưng trong lòng còn đau đớn hơn.

Tiểu Ngưng lại lần nữa hướng đến chỗ vết thương một vòng mò tới một vật cứng rắn. Sau đó cô nhớ rõ trước đó ly rượu bị hắn ném bể xuống sàn.

Hắn nâng hai tay dựa vào hướng đầu giường đi ra ngoài, nhân tiện nói cho Lục Phong biết người của câu lạc bộ đêm có thể đi!

Giai Ngưng từ trên mặt đất đứng lên bất chấp toàn thân đang đau đớn khẩn trương hỏi: “ Thiếu gia sẽ không bán tôi đi chứ?”

Đường Hạo cười nhạo một tiếng xem như đáp lại lời của cô.

“Thiếu gia sẽ…?” – Giai Ngưng định hỏi lại.

 “Làm sao mà cô có thể ngu xuẩn như vậy? Hay ta bán cô cho câu lạc bộ đêm thì cô mới vừa lòng sao?” – Đường Hạo quay đầu lại theo hướng cô đang đứng hét lớn.

 “ Không, không phải!” – Giai Ngưng nhìn xuống nơi tư mật truyền đang đến đau đớn, cúi xuống nhặt lên khăn tắm ném ở trên sàn nhà mặc vào người thật nhanh.

 “ Cám ơn thiếu gia! ”

Buồn cười làm sao, cô lại muốn “cảm ơn” đối với những tổn thương hắn đã gây ra cho cô.

Tựa ở đầu giường Đường Hạo châm chọc đáp :“ Không cần cám ơn ta, là chỗ đó của cô thật căng, dường như rất giống tiểu cô nương làm cho bản thiếu gia chơi rất tận hứng, cô hãy chăm sóc chỗ đó của cô thật tốt, hi vọng cô có thể rất căng như vậy mực buộc lại ta”

Sau khi nói những lời trào phúng ấy, hắn cuồng vọng cười to lên mấy tiếng.

Vừa nói lời cảm ơn hắn xong, Tiểu Ngưng đã thấy hối hận trong lòng, thầm mắng mình. Cảm ơn hắn thật sự là dư thừa, ma quỷ vĩnh viễn vẫn là ma quỷ.

[Mẹ độc thân tuổi 18-Quyển 2 ] Chương 7

Cô thấp giọng đứt quãng lẩm bẩm, lại làm cho hắn cảm giác được trong ngực giống như bị vật nặng hung hăng đánh lên.

Đột nhiên hắn đứng người lên, bực bội hô lớn: “Được rồi, ta không muốn nghe những lời nhảm nhí này của cô nữa. Nếu như cô không muốn bị bán đi thì cũng đơn giản thôi, chính là cô thừa nhận chính mình bất quá chỉ là loại không ai cần, mặt khác nhu thuận một chút đi, có thể làm được không?”

Giai Ngưng lại thống khổ cắn môi , quỳ gối bên cạnh sô pha , tùy ý để mặc nước mắt tuôn rơi.

Cô làm gì có quyền cự tuyệt, cô chỉ có thể tiếp nhận. Cô khẽ buông ra cánh môi, hấp hấp lấy lại hơi thở , lau lau nước mắt .“Thiếu gia, tôi từ nay về sau nhất định sẽ thật biết điều !”

Nghe được lời nói chịu thua của cô, tâm tình của hắn lập tức tốt lên rất nhiều.

Bất quá, cái này còn chưa đủ làm cho hắn triệt để thoả mãn . .

Bằng cảm giác, chậm rãi xoa xoa khuôn mặt mềm mại của cô, dọc theo những giọt nước mắt còn đọng lại trên má, khơi gợi lên cằm của cô

Giai Ngưng trong nháy mắt bị ép ngẩng đầu lên, tất cả hô hấp đều bị người đeo kính đen trước mắt cướp đi.

Đó là khuôn mặt rất đẹp trai đang tức giận, phảng phất giống như vương tử từ trong sách đi ra.

Khuôn mặt hắn, không có có một chút tỳ vết nào. Cô vẫn là lần đầu tiên chứng kiến có một người đàn ông, lớn lên trắng như vậy, làn da nhẵn nhụi , sáng bóng.

Tuy nhiên mắt của hắn lại bị cặp kính râm che khuất, nhưng lại che dấu không xong ngũ quan lập thể của hắn. Cái mũi của hắn rất cao, chiếc mũi thẳng tắp khiến khuôn mặt của hắn còn đẹp hơn cả minh tinh trên màn ảnh.

Hắn khẽ nhếch cặp môi mỏng càng khiến vẻ lạnh lùng được khắc họa sâu hơn. Thành thật mà nói, hắn thật sự làm cho người ta không nỡ dời ánh mắt đi chỗ khác.

Những người đàn ông đẹp trai trên đời này không hiếm, nhưng lại không có một người nào, không có một người nào đẹp trai như vậy .Đó chính là vẻ đẹp cao quý cùng khí thế, tuyệt đối là loại người chỉ có thể từ xa ngắm nhìn !

Cô ánh mắt có nửa phút ngốc trệ, nhưng rất nhanh đã ý thức được sự si mê của mình, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

Trời ạ ——

Người đàn ông trước mắt này muốn đem chính mình bán đi a, cô như thế nào còn có thể ngu ngốc ~ si mê hắn !

Giai Ngưng lại trong lòng hung hăng chửi mình, nhắc nhở chính mình.

Đường Hạo xiết chặt cằm Tiểu Ngưng, lạnh lẽo mở ra môi mỏng, tà ác mở miệng nói: “Miệng đáp ứng đơn giản như vậy nhưng có thể không làm được đâu “

” Muốn như thế nào? Thiếu gia muốn tôi làm như thế nào, tôi đều đáp ứng ” Giai Ngưng bắt lấy ống tay áo hắn, cố lấy dũng khí nói ra.

Hiện tại đã không còn bị bán đi, như thế thì không còn chuyện gì bết bát hơn nữa rồi!

Hắn khơi gợi khóe môi, tàn nhẫn ra lệnh: “Vậy cô trước lớn tiếng thừa nhận, cô là ngày hôm qua đều là giả vờ, giả vờ đơn thuần!”

Giai Ngưng lại hoảng sợ mở to hai mắt, không dám tin người đàn ông đẹp trai trước mắt, sẽ lại hạ mệnh lệnh tàn khốc như vậy.

“Không phải “ Cô vô ý thức lên tiếng phủ nhận.

Đường Hạo dùng sức buông cằm cô ra, tức giận hô lớn: “Chưa gì đã cãi lại ngay được rồi, vậy liền đem cô bán đi “

“Không được ” Giai Ngưng bén nhọn cắt đứt lời của hắn, hai hàng nước mắt nóng hổi đồng thời chảy xuống.”Tôi nói, tôi nói là được chứ gì …. “

Đường Hạo tiến lên trước vài bước, sau khi ngồi vào trên sô pha , hai chân khoát lên bàn trà phía trước.”Nói đi, ta nghe !”

Nhìn xem bộ dáng ngạo mạn của hắn, nước mắt trên mặt Giai Ngưng lại càng nhiều hơn.

Hai cánh môi khẽ mở,nhưng lại không phát ra được thanh âm nào.” “

Đợi một hồi lâu mà không nghe được lời nói của cô , Đường Hạo trên gương mặt xuất hiện bực bội.”Ta không có thời gian cùng cô đùa đâu “

Tôi …tôi , ngày hôm qua tôi đều là giả bộ, giả bộ đơn thuần “ Giai Ngưng che lỗ tai của mình lại, hô lớn như một người bị bệnh tâm thần.

Nước mắt tuôn chảy như mưa, dọc theo cái mũi nhăn lại chảy xuôi xuống.

Trong nháy mắt, gương mặt của cô cũng trắng bệch lại biến thành hồng, bất quá hồng rồi lại trở về trắng bạch.

Lúc thừa nhận mình là giả vờ thì cô cảm giác trong não mình một mảnh cuồng oanh loạn tạc, thần kinh toàn thân đều đau đớn kịch liệt.

Cô trong lòng một lần lại một lần điên cuồng gào thét, cô không phải , không phải..

Cô là một cái cô gái tốt!

Cô thật lâu bịt lấy lỗ tai, nhắm mắt lại, giống như đà điểu muốn chạy trốn khỏi cái thời khắc khuất nhục vừa qua.Không nghĩ phải đối mặt với cái người vừa vũ nhục cô , không muốn xem vẻ mặt hèn mọn của hắn.

Trốn tránh, là điều duy nhất mà cô có thể làm lúc này .

Mặt trời ngoài cửa sổ bị một tầng mây đen dày đặc che khuất, rất nhanh, giữa trời mùa hạ nổi lên cơn mưa nhỏ ….

[Mẹ độc thân tuổi 18 -Quyển 2 ] Chương 8

Mắt kính màu đen đã trở thành đồng bọn thân thiết của Đường Hạo, mấy tháng này, ngoại trừ khi ngủ , nó cùng hắn như hình với bóng.Thế nhưng có thêm cặp kính càng làm gương mặt góc cạnh của hắn thêm suất khí , tăng thêm vài phần mị lực cùng lãnh khốc .

Thân thể của hắn nằm trên bộ ghế sô pha tinh xảo, khí thế cao quý bẩm sinh cùng hương vị lười biếng, dung hợp  vừa đúng, làm cho hắn thoạt nhìn vô cùng đẹp trai.

Giai Ngưng lại cúi đầu, run run nơm nớp đi vào gian phòng trung tâm này.             Vừa nghĩ tới hắn chính là ngày hôm qua khẽ vuốt qua người của cô, cô lại không có dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn.

Tuy người đang nằm trên sô pha không mở mắt ra , nhưng vẫn có thể mãnh liệt  cảm nhận được hơi thở lạnh như băng phát ra từ trên người hắn.Cỗ cảm giác áp bách này làm cho cô càng thêm bất an,  đôi mắt buông xuống nhìn hai tay gian ác đang đặt trước bụng của hắn.

“Thiếu gia, tôi sai rồi, cầu xin thiếu gia tha thứ cho tôi, đừng bán tôi đi!” Nước mắt biến mất, làm cho mình tận lực nói năng lưu loát.

Hắn khẽ nhếch khóe miệng lên , khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng nhiều hơn một phần tà ác.”Bổn thiếu gia chưa bao giờ yêu mến người miễn cưỡng, cũng như không nghe lời. Cô đã không nghĩ theo giúp một người mù như ta,thì ta đây chỉ có thể đem cô bán đi!”           

    “Cầu xin thiếu gia đừng bán tôi đi, tôi không muốn đi đến cái nơi đó đâu !” Cô hiểu rõ mình là từ nơi nào bị bán tới đây, gặp qua những người kia có bao nhiêu chán ghét, cùng sợ hãi . Càng thấy qua những người đàn ông kia, là thế nào đùa bỡn những cô gái tội nghiệp .

Cô không muốn phải chịu đựng những đau khổ cùng tra tấn ở đó, chỗ đó chính là Địa Ngục.

“Vậy cô muốn để cho ta đem cô  bán đi nơi nào? Bán cho nhà khiến cô trở thành tiểu thư sao ? Thật sự là buồn cười!” Đường Hạo châm chọc nói. Vừa nghĩ tới cô đã từng đá chính mình một cước, trong bụng lại một trận nổi giận . .             Giả vờ thuần khiết thật sự là loại phụ nữ nhàm chán, hắn nhất định phải để cô cam tâm tình nguyện thừa nhận mình là loại người không ra gì . Nếu không , sự bực bội trong lòng hắn còn chưa nguôi được.

“Tôi không có, tôi không dám si tâm vọng tưởng! Thiếu gia, chỉ cần anh không  bán tôi đi, anh bắt tôi làm gì cũng được,tôi van cầu anh !” Giai Ngưng lại vừa lau nước mắt vừa rơi xuống,vừa nức nở  nói.

“Cô biết làm cái gì ? Nói thử xem, cô có bản lãnh gì để cho ta lưu lại cô?” Đường Hạo ra vẻ hứng thú hỏi.

Giai Ngưng lại hít mũi một cái, chân thật hồi đáp: “Tôi sẽ làm rất nhiều, tôi sẽ nấu cơm, giặt quần áo. Thiếu gia, chỉ cần anh không đem tôi bán đi, tôi cả đời ở nơi này làm người giúp việc miễn phí!”

“Thực xin lỗi, Đường gia chúng ta chưa bao giờ bạc đãi người hầu, chung thân miễn phí ? Chúng ta thật đúng là mướn không nổi!” Hắn cười nhạo nói xong, lại lên tiếng lần nữa.”Biết nấu cơm, giặt quần áo? Bất kỳ một nữ hầu nào cũng có thể làm, những điều này thật sự là không hấp dẫn được ta đem cô lưu lại!”

Đường Hạo lắc đầu, tiếc nuối  thở dài.

Giai Ngưng lại tiến lên một bước, quỳ rạp xuống bên cạnh hai chân của hắn , níu lấy ống quần của hắn cầu khẩn: “Thiếu gia, tôi thật sự cái gì cũng có thể làm, vô luận anh bắt tôi làm gì cũng được, chỉ cầu anh đừng bán  tôi đi,tôi sẽ chết mất !”

Đường Hạo nhấc chân lên, bỏ qua lôi kéo của cô.”Ta và cô có quan hệ gì chứ, những lời này ta không muốn nghe nữa!”

Hắn chỉ là muốn làm cho cô nhận ra rõ ràng mình là thân phận gì.

“Thiếu gia, van cầu anh ” Gia Ngưng nước mắt ngắn nước mắt dài, không ngừng  lăn xuống dọc theo gò má . Cắn nhẹ môi, nghẹn ngào nói: “Tôi biết rõ tôi hèn mọn  tựa như một hạt cát, tôi không phải đại phú đại quý tiểu thư gì cả, mạng của tôi vốn nhỏ nhoi ,nhưng ..nhưng, tôi cũng không muốn bị bán đi làm kĩ nữ …’’

[Mẹ độc thân tuổi 18 - Quyển 2] Chương 9

“ Đường tiên sinh ngài khỏe chứ ạ”. Vừa mới sửa sang lại gian phòng của mình xong, Tiểu Ngưng lại vô thức nhìn đến người đứng đầu đã mang cô ra khỏi nơi hắc ám.

Tuy nhiên, hắn lôi cô ra từ trong hố lửa rồi lại đẩy cô vào một hố sâu khác.

Chính cô hay tự đáy lòng cô cảm tạ vị trưởng giả này vì ít nhất trong lúc này nếu so với Câu lạc bộ đêm thì tốt hơn nhiều lắm. Trong lúc này không có cảm giác sợ hãi, chán ghét và cũng chẳng có hung thần ác sát tay chân.

Ngồi vào ghế sô pha trong phòng khách, Đường Lập giơ tay gõ nhẹ lên bàn, phía dưới nhấc chân thể hiện rõ sự ngạo mạn.

Tiểu Ngưng rốt cuộc biết người thiếu gia cao ngạo kia được di truyền từ người nào.

Đường Lập đem Tiểu Ngưng lại trước mắt mình một phen đánh gia cao thấp, lông mày nhíu lại nói: “ Tại sao cô lại mặc quần áo của người giúp việc?”

“ Tôi không có quần áo nào có thể mặc cả”. Cô đi chuyến này không có mang nhiều quần áo, bộ đồ này là nhờ ý tốt của quảng gia mà có.

Đường Lập nhìn cô với một ánh mắt ôn hòa nói: “Lát nữa cô hãy nói với quảng gia, quảng gia sẽ sắp xếp cho cô”

“ Cám ơn!”. Cô thừa nhận là cần một ít quần áo..

“Không cần cảm ơn! Tôi chỉ muốn cô như thế để cho con trai tôi có thể khoái hoạt đứng dậy.” Đường Lập thở dài nói ra, trên mặt tràn đầy sự lo lắng dành cho con trai.

Nhìn hắn, Tiểu Ngưng lại không ngừng nhớ đến cha ruột của mình. Lúc nhỏ cô cũng có tình thương của cha, cũng có người cha như vậy yêu thương cô.

“Lục Tiểu Thư! Tôi biết rõ hiện tại con của tôi rất cố chấp”. Có lẽ đối với cô thì Đường Lập mới nói vậy thôi.

Mười bảy tuổi Lục Tiểu Ngưng lại nghĩ đến bị tra tấn đỏ mặt lắc đầu nói: “Đường tiên sinh gọi tôi hai tiếng Tiểu Ngưng là tốt lắm rồi”

“Chưa từng có người gọi tên của tôi là “Lục Tiểu Thư”, nghe có vẻ rất kì quái.”

“Ngoài ý này ra, tôi còn có một yêu cầu”

Ngài nói đối mặt như thế với Tiểu Ngưng, như thể có tình thương của người cha từ con người này mà tự nhiên cô vô cùng lễ phép.

Đường Lập thống khổ thở dài, chân thành mở miệng nói ra: “Kỳ thực Đường Hạo nó là một đứa con hiền lành, chỉ là vì tai nạn xe cộ mà làm cho đứa con này thay đổi lớn. Tôi chỉ hy vọng cô có thể quan tâm đến cuộc sống của nó, có thể giúp nó đi ra ngoài trông thấy mặt trời đừng cho nó cả ngày nhốt mình trong phòng, hãy làm cho nó khỏe mạnh lên. Từ khi tai nạn xe cộ đến bây giờ nó chưa hề đi ra bên ngoài”. Câu nói kế tiếp là người cha đau lòng nỉ non vì cậu quý tử.

Đừng trước tình cảnh trước mắt như vậy, nội tâm bên trong Tiểu Ngưng lại như nói không nên lời, cảm thấy rất hâm mộ cậu thiếu gia kia thật sự hạnh phúc vô cùng.

Nếu như đôi mắt của cô có thể đổi lấy tánh mạng của cha thì cô thật sự nguyện ý không hối hận.

Nếu như có cha và mẹ ở bên cạnh cùng bảo vệ cô thì chắc vận mệnh của cô đã không như thế này.

“Có thể chứ. Nếu như cô có thể khiến cho con trai của tôi đi ra ngoài trông thấy ánh mặt trời thì tôi sẽ không bạc đãi cô!”. Đường Lập trong mắt tựa hồ, cái gì cũng có thể dùng tiền để giải quyết.

Điều này làm cho Tiểu Ngưng chau mày, trong lòng không thoải mái lắm. Từ xưa thì những kẻ có tiền chỉ biết đối xử tốt với con trai của mình còn với con của người khác đều thật cay nghiệt. “Đường tiên sinh tôi thật sự rất muốn giúp ông, nhưng là tôi không dám.”

“Không dám? Cô có gì mà không dám?”. Đường Lập giọng nói lập tức trở nên tức giận.

“Thiếu gia một khi cậu ấy không vui thì muốn đem tôi bán cho Câu lạc bộ đêm cho nên tôi không dám”. Tiểu Ngưng hai tay nắm chặt, đáp lại với giọng nói tương tự.

“Thực chất cậu thiếu gia có tính tình kì quái kia cũng là di truyền từ Đường tiên sinh ngài.

Đúng là cha nào thì con nấy!

Chỉ vì có quyền thế mà có thể dẫm nát lên tôn nghiêm của người khác sao?”

Đường Lập tức giận, trừng mắt nhìn cô gái sau một hồi nói chậm lại: “Yên tâm! Có tôi ở đây cô sẽ không bị đem bán cho Câu lạc bộ đêm! Nếu như cô có thể để cho con trai tôi khôi phục lại bình thường vậy thì lúc đó cô có thể rời đi!”

Ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng của Tiểu Ngưng bỗng lóe ra tia hy vọng, trong mơ hồ, cô sợ run sau nữa ngày nhẹ nháy mắt hỏi: “Thực vậy chăng? Ngài thật sự sẽ bỏ qua cho tôi?”

“Tôi – Đường Lập chắc chắn không thể lửa gạt một con nhóc”. Hắn nhất định sẽ không nhìn lầm người, cô gái này được hắn tin tưởng nhất định sẽ thay đổi được con trai hắn.

_________________________________________________________________

Hoàn quyển 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #amethyst