#1: Trả Thù
Chị đã từng nói sẽ đợi tôi mà...
...Tại sao bây giờ chị lại bỏ rơi tôi?
...
Thánh đường nhà thờ Đức Bà, cánh cửa dần từ từ mở ra, một người phụ nữ mặc trên người chiếc váy cưới lộng lẫy nhẹ nhàng đi vào, nét mặt không hề hồi hộp cũng chẳng đắn đo giống như những người phụ nữ khác, thay vào đó là một sự tự tin cho cuộc hôn nhân này.
Một người phụ nữ tuổi trẻ xinh đẹp, từ bỏ ước mơ và cả thanh xuân của mình để gả cho một người đàn ông đáng tuổi cha mình.
Là loại phụ nữ nào lại dám gả cho người đàn ông đó?
Chắc chỉ có tôi thôi nhỉ?
Cô dâu đi thẳng để trước thánh đường, nhìn ông già mặc một bộ vest đang chống gậy baton chờ đợi người vợ sắp tới của ông, người phụ nữ ấy là đời vợ thứ tư của ông ta, ba người đầu tiên làm vợ ông ta, một người thì đột ngột qua đời, một người thì đang ở trong bệnh viện tâm thần, còn một người thì chẳng rõ tung tích.
Người đàn ông trước mặt mình là Ninh Dương Minh Đức, cũng là chồng sắp tới của nàng, nghe nói ông ta bị thương ở chân không di chuyển được, nàng không phải vì hám tiền mà cưới ông ta, trước đây nàng đã từng được một người cảnh báo, Ninh Dương Minh Đức là con quỷ ăn thịt người, ông ta có sở thích bệnh hoạn đối với phụ nữ, từng đời vợ của ông ta đột ngột rời đi cũng có liên quan đến ông ta, nàng biết hết, nàng biết hết tất cả nhưng bản thân vẫn chọn kết hôn với ông ta.
" Chân di chuyển không tiện lắm, thứ lỗi cho anh."
" Sau này em sẽ chăm sóc cho anh."
" Chào mừng em đến với Ninh Gia, sau này gia đình làm phiền em rồi."
Tất nhiên rồi!
Vì tôi, Lâm Vỹ Dạ này sẽ khiến ông sống không bằng chết.
Nàng là Lâm Vỹ Dạ, là cô gái có niềm đam mê với ngành thiết kế, tính tình bình thường không mưu mô xảo huyệt như hôm nay, chuyện nàng bằng lòng chấp nhận lấy ông ta là vì mẹ nàng, trước đây là một người giúp việc của Ninh gia, cả ngày bị người đàn ông này ham muốn đem ra cưỡng ép đủ điều khiến bà mất trong dằn vặt và tủi hờn.
Nàng còn nhớ cái ngày bản thân quỳ bệch dưới sàn nhìn mẹ mình hấp hối rặn từng chữ nói tên người đã hại mình thành ra thế này, nhìn bà sắp đi vẫn còn day dứt toàn nổi oán hận này, Lâm Vỹ Dạ ôm mối hận của mẹ mình, liều mình đâm vào chỗ chết chỉ để tìm cơ hội trả thù.
" Đó là vinh hạnh của em."
" Hạnh phúc quá đi."
Ngay từ cửa bước vào, hai đứa con thứ từ khi nào bước vào, một cặp song sinh đủ nếp đủ tẻ đi tới kinh thường dè bỉu, họ là quá hiểu người ba già này của mình, lấy biết bao nhiêu người vợ về nhà đến khi chán liền bỏ quách họ đi, hai đứa con này của ông đã thấy mọi người phụ nữ bên cạnh cha mình từng bước từng bước rời khỏi căn nhà này mà không toàn mạng trở về, chính vì thế đối với việc lấy vợ như lấy tiền của ba mình, hai đứa trẻ này không cảm thấy hạnh phúc tí nào.
" Nơi này không phải là nơi để hai đứa đến làm loạn."
" Ba à, tụi con đâu có đến làm loạn, hai chị em còn đến đây là để chúc phúc cho ba thật mà, sao ba lại gắt gỏng với tụi con."
" Chị ấy nói đúng, ba nhìn xem tụi con còn mua hoa đến chúc mừng cho mẹ kế sắp tới của tụi con nữa nè, ba thấy có đẹp không?"
Cậu con trai kia giơ lên bó hoa bỉ ngạn lên trước mặt tươi cười như không có chuyện gì, ông Ninh làm sao không hiểu nghĩa của bó hoa này, ông điên người lớn tiếng mắng hai đứa con mình, may thay ở lễ đường này chẳng có ai, nói thẳng ra là không ai đến vì người đàn ông xem phụ nữ như cỏ rác như ông ta, lấy biết bao nhiêu đời vợ rồi vẫn không biết xấu hổ, lần này còn lấy người đáng tuổi con gái mình.
" Ninh Dương Ngọc Ngà! Ninh Dương Minh Châu! Hai đứa làm loạn đủ chưa?"
" Ba à, tụi con cũng chỉ đến chúc phúc cho ba thôi mà, còn có cả người mẹ kế mới này nữa, ba không vui sao?"
" Hỗn xược! Người đâu, lôi chúng đi."
Ông không nhịn thêm được nữa liền lớn tiếng cho bảo vệ lôi đi, từ hai bên lễ đường đám người của Ninh gia đi tới lần lượt kéo Ngọc Ngà và Minh Châu, hai đứa vùng vẫy nhanh chóng đẩy đám vệ sĩ to con kia ra, vốn từ nhỏ hai đứa trẻ này đã được ông cho học võ công để phòng thân, không nghĩ đến chuyện bây giờ chúng dùng nó để đánh người của ba mình.
Ninh Dương Ngọc Ngà và Ninh Dương Minh Châu là đôi song sinh chỉ chệch nhau có 1 phút trước khi sinh ra, vì Ngọc Ngà sinh ra trước mới được làm chị, ngau sau đó phát hiện thêm có cả Minh Châu nên vô tình có một cặp sinh đôi.
" Ba à, ba nở lòng nào đuổi con mình ra khỏi lễ cưới của chính ba ruột mình à? Sao bà vô tâm vậy?"
" Ta muốn tụi con đến chúc phúc, không phải đến đây quậy phá."
" Tụi con chỉ là góp vui cho bữa tiệc thôi, nếu như có chị cả ở đây thì bữa tiệc chắc còn vui hơn nữa kìa."
Cạch...
Bỗng không gian trở nên yên tĩnh khi cách cửa ở lễ đường bị đẩy ra, một người phụ nữ kiêu hãnh mặc nguyên bộ suit màu trắng bước chân đầy dũng khí đi vào trong, khí tràng trên người của cô ấy toát ra khiến cả đám vệ sĩ nhăn mặt có phần dè chừng lùi người ra hai bên, Ngọc Ngà và Minh Châu nghe tiếng động liền quay người lại nhìn, cả ông Ninh cũng hướng mắt nhướng lên nhìn theo chợt nở nhẹ một nụ cười.
" Mới nhắc tào tháo thì tào tháo đến rồi kìa."
" Chị cả! Chị về rồi."
Ninh Gia từ thời của Ninh Dương Minh Đức thì nhà có tới bốn chị em, xếp lần lượt là chị cả, Ngọc Ngà và Minh Châu và em út, tuy nhiên người em út này chưa được xuất hiện trong giấy tờ của Ninh Gia vì chính người đàn ông khốn nạn nhà này đã giấu nghẹn đi, trên danh nghĩa nhà Ninh Gia có ba đứa con nhưng sự thật thì không phải như vậy.
Nhưng riêng đối với Ngọc Ngà và Minh Châu, cảm nghĩ về người chị cả này, hai đứa trẻ này rất biết nghe lời cô ấy, ngược lại hai đứa trẻ cũng rất sợ chị gái mình dù bản thân luôn bị chị ấy hất hủi.
Chị cả nhà này là con của người vợ đầu tiên của ông Ninh, Ngọc Ngà và Minh Châu là con của người vợ thứ hai, người thứ ba là mẹ của người con út vô danh của ông, bây giờ người vợ tiếp theo là nàng.
Lâm Vỹ Dạ quay đầu lại theo hướng mắt nhìn ra cửa, tâm có chút giật mình khi nhìn thấy cô gái đứng trước mặt mình, ánh mắt chỉ nhìn thẳng vào nàng, không lay động cũng chẳng dịu dàng, ánh mắt ấy khiến nàng có cảm giác dè chừng một chút.
" Ôi khách quý đến rồi, đã mười năm rồi bây giờ con cuối cùng cũng chịu về nhà với ta rồi."
" Chị cả!"
Cô gái ấy vẫn không nói gì, im lặng từng bước đi tới chỗ cô dâu của bữa tiệc cưới lộng lẫy cô đơn này, ánh mắt lãnh khốc ấy dần hiện lên khiến cả lũ vệ sĩ có chút chột dạ lùi hẳn ra sau đứng vào mép tường chờ lệnh tiếp theo, khí tràng trên người cô ấy ngày một tăng cao.
Nó như đang áp đảo luôn cả không khí nóng bức bên ngoài khiến Lâm Vỹ Dạ cảm thấy ớn lạnh sống lưng, nàng đối diện với người phụ nữ lạnh lùng vừa bước tới đứng trước mặt mình vài giây trước, tâm tình bình tĩnh lại cười thật tươi.
" Năm năm không gặp, em đã trưởng thành lên rồi đấy."
"..."
" Lan Ngọc!"
Cạch...
" Đi đâu vậy?"
Tiếng gót giày cao gót bị dậm mạnh xuống sàn vang vọng cả phòng, Lan Ngọc không nói gì liền nghe dứt câu đưa tay tới nắm lấy cổ tay nàng kéo đi, Lâm Vỹ Dạ chật vật xách tà váy từng bước chân đi theo cô, nghe được câu hỏi vô thức này của nàng, có thể ngoài mặt mọi người sẽ không nhìn thấy nhưng hiện tại, nội tâm bên trong của Lan Ngọc như đang rỉ máu nhỏ từng giọt xuống sàn, cho đến bây giờ ngay cả khi đã nắm được tay nàng, Lan Ngọc vẫn chưa thể tin được, người mình nhung nhớ yêu thầm suốt bao nhiêu năm qua, bây giờ lại chính là mẹ kế của mình.
Phải!
Cô yêu Lâm Vỹ Dạ!
Ninh Dương Lan Ngọc này yêu nàng đến phát điên.
Ngay từ lần đầu tiên cô cải lời ba mình học theo ngành y dược, lúc này Lâm Vỹ Dạ là đàn chị khoá trên của cô, ngày đầu tiên cô gặp được nàng, cô đã biết yêu là như thế nào, từ trước đến giờ chưa ai đối xử tốt với cô cả, ngay cả chính ba ruột còn không có được một chút tình thương nào.
Ông luôn bắt ép cô theo ý ông, ép buộc cô làm tất cả mọi thứ, cũng vì thế mà Lan Ngọc chọn rời khỏi Ninh gia, đi theo con đường mình thích là học ngành y , cũng vì thế mà ngày đầu tiên bị bọn đầu gấu ở trường trấn lột đánh người, cũng chính nàng là người giúp cô, là người dịu dàng băng bó vết thương cho cô, là người cùng cô đồng hành hết tuổi thanh xuân ở đây cho đến khi đi du học ở nước ngoài.
" Chị không thể gả cho ông ta."
Câu đầu tiên sau khi bước vào lễ đường này, thật hiếm hoi khi Lan Ngọc chịu mở miệng nói chuyện, đối với cái gia đình này cô không thích nói nhiều, nhất là người cha tệ bạc của mình, với ông ta cô cực kì căm ghét, cũng chính vì cái chết vô lý của mẹ mình mà bao nhiêu năm qua cô vẫn không thể tha thứ cho ông ta.
Cũng như việc ông ta luôn bắt ép cô làm tất cả mọi chuyện mình không muốn, cô đối với người cha tệ bạc này dù cho có bị gọi là bất hiếu đi chăng nữa thì cô cũng không quan tâm vì ông ta, không xứng làm ba của các chị em họ.
" Lan Ngọc!"
Lâm Vỹ Dạ nghe thấy liền giật tay ra khỏi tay cô, Lan Ngọc bắt đầu có biểu cảm nhiều hơn trên gương mặt, bỗng chốt sự lạnh lùng ấy biến đâu đi mất, trên gương mặt cô hiện rõ một sự chán ghét lo lắng lẫn lộn, nàng không phải là không muốn theo cô nhưng vì mẹ mình, Lâm Vỹ Dạ chấp nhận đánh liều một phen lấy người đàn ông này, nàng phải tra ra sự thật để trả thù cho mẹ mình.
...
Hình như truyện nào t cũng có câu trích dẫn đầu vào y chang thế, thật là cục xúc vô tri :>
Demo trước hoi còn nào ra tiếp thì tui chưa biết, mọi người ủng hộ quả fict mới lấy trong cái tủ bản thảo bụi bặm của tui nhoa
Mãi iu😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com