Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

9:00 p.m
Bệnh viện Đại hàn Seoul

"Bác sĩ Kim, bệnh nhân đã xảy ra tình trạng xuất huyết não."

Kim Mingyu đã quen với việc tên mình được gọi nhiều lần trong ngày, bởi hắn là bác sĩ khoa ngoại tổng quát giỏi nhất của bệnh viện. Thế nhưng chưa bao giờ nó được réo lên nhiều như ngày hôm nay.

Tại đường cao tốc quốc lộ 5 đã xảy ra một vụ tai nạn rất lớn, tất cả bệnh nhân đều được chuyển đến các bệnh viện một cách dồn dập. Nhưng riêng với Đại hàn Seoul thì khác. Đây là bệnh viện bậc nhất thủ đô của Đại Hàn Dân Quốc với vị trí địa lý đắt đỏ, nằm ngay trung tâm thành phố. Cùng với đó là đội ngũ y bác sĩ cực kì tài giỏi, vì vậy chỉ những bệnh nhân bị tổn thương nghiêm trọng và nguy hiểm đến tính mạng mới được đưa đến đây.

Tuy là thế nhưng số ca thiệt hại liên tiếp được chuyển đến khiến các bác sĩ thở không ra hơi, Kim Mingyu không phải là ngoại lệ. Giờ tan làm bình thường của hắn là 7 giờ tối, hôm nay lại là chủ nhật nên sẽ được tan làm sớm hơn 2 tiếng. Nhưng bởi lẽ cuộc đời chẳng lường trước được điều gì, trận tai nạn kinh khủng đó đã khiến hắn phải tăng ca đến tận 3 giờ sáng.

Nằm vật vã lên chiếc sofa trong phòng nghỉ, Kim Mingyu lấy trong túi quần ra một bao thuốc. Hắn châm lửa rồi chậm rãi nhả khói vào khoảng không gian vắng lặng, mọi sự căng thẳng và mệt mỏi dường như đã tan biến phần nào.

Không sai, Kim Mingyu tuy là bác sĩ nhưng đã nghiện thuốc lá 10 năm cuộc đời rồi. Nếu không phải vì Alpha có sức khỏe hơn người bình thường thì có lẽ Mingyu đã phải đối mặt với căn bệnh lao phổi từ sớm.

Điếu thuốc lá đã đi theo Mingyu từ khi còn rất trẻ, cái tuổi 19 mang theo bao ước vọng về một tương lai tốt đẹp thì đối với Mingyu đó lại chính là lúc bản thân hắn bắt đầu sử dụng chúng. Hút thuốc là một cách giải tỏa căng thẳng trong cuộc sống, trong công việc và hơn hết là vấn đề gia đình, với những khúc mắc trong lòng không muốn bày tỏ về người ba của mình.

Điện thoại đột nhiên rung một tiếng "ting". Màn hình điện thoại sáng lên một từ "Ba", Mingyu đọc xong tin nhắn rồi quăng điện thoại sáng một bên, cởi chiếc áo blouse trắng và chuẩn bị ra về. Dù gì cái ghế sofa ở bệnh viện này cũng không thể nào êm hơn cái giường ở nhà hắn được.

Nội dung tin nhắn mà ba gửi cho hắn: "Hôm nay con vất vả rồi. Sáng mai ghé qua phòng làm việc sớm chút, ta có điều muốn nói với con."

Đêm qua chính là cực hình đối với Kim Mingyu. Phải tăng ca đến 3 giờ sáng, về nhà thì không thể ngủ đủ giấc đã phải tiếp tục đi làm, đồng tiền kiếm được quả không dễ mà. Thang máy bệnh viện đang được hắn nhấn lên tầng cao nhất. Đó là phòng của viện trưởng Kim, đứng trước cửa phòng gõ nhẹ ba cái đến khi người trong phòng cho phép hắn mới đẩy cửa bước vào.

"Tới rồi sao? Con ngồi đi."

Viện trưởng Kim không ai khác chính là ba của Kim Mingyu - Kim Dohan. Không ai trong bệnh viện biết về mối quan hệ cha con của họ. Mingyu từ khi vào bệnh viện đã nói rõ với Kim Dohan rằng mình sẽ đi lên bằng chính thực lực của bản thân, được mọi người công nhận chứ không phải vì bản thân có người chống lưng. Viện trưởng Kim cũng hoàn toàn tán thành, bởi ông biết rõ con trai mình giỏi đến mức nào.

"Con trông có vẻ thiếu ngủ."

Đối diện với câu nói quan tâm từ ba mình, hắn chỉ nhăn mày rồi đáp:

"Biết con mệt thì đừng gọi con đến hỏi thăm, để con nghỉ ngơi có khi tốt hơn nhiều đấy. Nếu tiếp tục là những câu hỏi như này thì con vẫn sống tốt, con xin phép đi trước"

"Đứng lại!"

Một câu nói này của viện trưởng Kim cũng làm cho Kim Mingyu không dám bước tiếp mà quay đầu nhìn lại người ba của mình. Ông từ từ nhấm nháp một ngụm cafe, đợi Mingyu sẵn sàng đứng lắng nghe mới mở lời:

"Được thôi! Nếu muốn ta không quan tâm đến nữa thì con bỏ thuốc đi."

Hai chữ "bỏ thuốc" chưa bao giờ tồn tại trong từ điển của Kim Mingyu, cũng chưa ai có thể khuyên hắn bỏ thuốc thành công, cho dù có là người thân thiết nhất. Nở một nụ cười dửng dưng, hắn nhìn người ba của mình.

"Con đã 29 tuổi rồi, ba nghĩ ba có quyền để cấm con sao?"

Lần này Viện trưởng Kim thật sự nhịn không nổi con mình nữa. Ông đứng phắt dậy, nét mặt tức giận:

"Không phải vì con là Alpha thuần chủng, cái gì cũng hơn người bình thường thì con nghĩ cái mạng con còn giữ được hả?!"

Ngoài Alpha, Beta và Omega thì còn một loài khác rất đặc biệt và cực kỳ hiếm thấy, đó là Alpha thuần chủng. Họ hiếm tới mức chỉ chiếm khoảng 0,03% trong tổng số Alpha. Kim Mingyu được sinh ra khi cả ba và mẹ đều là Alpha , gen trội vượt bậc nên hắn đã mang đặc tính Alpha thuần chủng. Alpha thuần là những người mạnh hơn rất nhiều so với Alpha bình thường vì họ có khả năng đặc biệt đến mức đánh dấu được cả Alpha.

Thấy Mingyu không phản ứng gì, ông Kim tự hiểu rằng có nói với thằng con này bao nhiêu đi chăng nữa cũng như nước đổ đầu vịt.

"Con không bỏ được thì sẽ có người trị con để con bỏ bằng được."

Vừa dứt lời, cửa phòng lại một lần nữa được gõ lên, đáp lại vẫn là câu "mời vào" của Viện trưởng Kim. Người đẩy cửa bước vào thật khiến Mingyu muốn giết chết cậu ta. Nói không cần nghĩ, hắn lập tức tỏa ra pheromone mang hương dessert wine* như muốn bóp nghẹt con người kia. Viện trưởng Kim cũng cảm thấy ngộp thở gần chết liền mắng:

"Thu pheromone lại đi! Con định giết ta luôn hay gì?"

Lời nói của Viện trưởng đã khiến mùi tin tức tố của Mingyu dịu đi nhưng vẫn còn cực kì đậm đặc. Tưởng chừng chỉ cần Omega nhỏ bé nào đó mở cửa bước vào phòng lập tức sẽ khó thở mà chết. May thay cậu trai kia chỉ là Beta, lại còn là người Kim Mingyu cực kì ghét - Jeon Wonwoo.

Jeon Wonwoo là một đứa trẻ Beta mồ côi từ khi còn nhỏ, được Kim Dohan nhận nuôi từ cô nhi viện. Wonwoo lớn lên cùng Mingyu, hai người cũng bằng tuổi nhau. Nhưng hà cớ gì Kim Mingyu lại ghét Jeon Wonwoo đến thế?

Wonwoo được nhận nuôi chỉ 2 tháng sau khi mẹ của Mingyu qua đời vì căn bệnh ung thư. Mingyu rất thương mẹ, mẹ cũng là lý do lớn nhất khiến hắn muốn trở thành bác sĩ. Chính vì thương mẹ như thế nên chỉ 2 tháng sau khi mẹ mất, thấy ba dẫn về một đứa trẻ khác và nhận làm con nuôi làm Mingyu nghi ngờ về thân thế thực sự của Wonwoo. Hắn luôn cho rằng Wonwoo là con tình nhân rơi rớt ngoài kia, chỉ chờ đến khi mẹ hắn mất thì đưa về sống cùng. Do đó mối quan hệ cha con tốt đẹp của Viện trưởng Kim và Mingyu từ đó cũng bị phá vỡ.

Từ nhỏ đến lớn Mingyu luôn dành cho Wonwoo cái nhìn căm ghét tột cùng. Wonwoo thì lại chẳng bao giờ phàn nàn điều đó, dù Mingyu có làm những việc quá đáng thế nào với cậu. Đơn giản bởi vì cậu biết ơn Viện trưởng Kim khi cho cậu một mái nhà, thế nên bản thân cậu cũng chẳng có quyền phán xét đứa con trai của ông ấy. Khi lên đại học, Wonwoo cũng dọn ra ở riêng. Hai người họ tiếp tục học cùng nhau hai năm đại học nhưng không chạm mặt là mấy, thỉnh thoảng Jeon Wonwoo cũng có ghé về nhà ăn bữa cơm với ba nuôi nhưng đều không có mặt Mingyu. Hai năm còn lại, Mingyu sang nước ngoài du học còn Wonwoo vẫn tiếp tục học trong nước.

Khi biết Jeon Wonwoo làm chung một bệnh viện với mình, Kim Mingyu đã cãi nhau một trận to với Kim Dohan về việc ưu ái "con nuôi" quá mức, bẵng đi một thời gian mọi thứ mới dần ổn thỏa. Dù cùng làm ở khoa ngoại nhưng hai người không mấy khi gặp nhau, đôi khi quên mất sự tồn tại của người kia. Tính đến nay cũng đã gần 10 năm mà số lần cả hai người họ chính thức nói chuyện chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Viện trưởng Kim nhìn sang Wonwoo, vui vẻ mời cậu ngồi. Vẫn chỉ là những câu hỏi thăm, nhưng ngược lại với Mingyu, Wonwoo luôn trả lời một cách lễ phép.

"Hôm qua con có phải trực ca muộn không Wonwoo?"

Kim Dohan nhìn Jeon Wonwoo trông còn tiều tụy hơn cả Kim Mingyu. Beta có thể hiểu đơn giản là những con người bình thường, không yếu như Omega cần có người bảo vệ, mà cũng chẳng mạnh như Alpha. Jeon Wonwoo là một Beta nam cao ráo, có ngoại hình, công việc tất cả mọi thứ đều ổn, trừ việc cậu không phải Alpha. Tất cả những Omega ngoài kia đều muốn tìm một Alpha vững chắc để dựa vào hơn là Beta, bởi vậy nên họ cũng được cho là giới tính khó kết đôi nhất.

"Con trực đến tầm 5 giờ sáng ạ. Viện trưởng vừa gọi thì con cũng mới chợp mắt."

Câu trả lời của Wonwoo khiến Viện trưởng Kim cực kỳ lo lắng về tình trạng sức khỏe của cậu. Cũng dễ hiểu thôi, bởi Wonwoo đâu phải Alpha, làm sao mà có đủ sức khỏe để chống chọi công việc nặng tới vậy. Nhưng với Kim Mingyu, Jeon Wonwoo chỉ là "đã yếu mà còn ra vẻ."

Trò chuyện cùng Wonwoo một lúc, Viện trưởng Kim bắt đầu đi vào vấn đề chính.

"Ta đã nói về vấn đề này với Wonwoo rồi. Chắc con cũng biết về việc Mingyu vẫn chưa bỏ thuốc được, vì vậy ta hy vọng Wonwoo có thể giúp ta- à không, giúp nó 'cai thuốc'."

Từng câu từng chữ của Viện trưởng Kim thốt ra như gáo nước lạnh dội lên đầu Kim Mingyu. Nhưng hắn biết thể nào Jeon Wonwoo cũng từ chối thôi, bởi vì cậu ta vốn cũng có ưa gì hắn đâu. Và Kim Mingyu đoán không sai, Jeon Wonwoo thực sự đã từ chối lời đề nghị của ông. Viện trưởng Kim đành nói:

"Wonwoo, ta biết là con có những điều khó nói. Nhưng không phải con đã nói vì ta có ơn nuôi dưỡng con, nên nếu ta có yêu cầu gì thì con sẽ giúp không điều kiện sao?"

Cuộc đàm phán kết thúc, cuối cùng Jeon Wonwoo vẫn phải giúp Kim Mingyu cai thuốc. Vừa ra khỏi phòng của Viện trưởng Kim, Mingyu lập tức ép sát Wonwoo vào tường.

"Bộ não của mày để trưng à? Ông ấy có nói thế nào cũng phải từ chối chứ??"

Từng câu từng chữ Kim Mingyu thốt ra cực kỳ ác ý, hệt như mùi tin tức tố của hắn vậy. Nhưng Jeon Wonwoo cũng đâu phải dạng vừa. Muốn bắt được cọp thì phải vào hang cọp thôi, lập tức đẩy mạnh Kim Mingyu ra rồi quay người bỏ đi, còn không quên để lại cho người sau lưng một ngón giữa thật ngầu, khiến Kim Mingyu tức sôi máu.

"Kim Mingyu mày đúng là nghiệp duyên cuộc đời Jeon Wonwoo tao mà."

---------------------------------
*Dessert wine: một loại vang ngọt như cái tên của nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com