Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16

-5 NĂM SAU-

Sự trưởng thành của con người đúng là nhanh một cách chóng vánh, tưởng chừng khoảnh khắc ấy chỉ là một cái chớp mắt. Trong suốt những năm qua, từng ngày chứng kiến Minwon dần lớn lên, Wonwoo cũng giật mình khi nhìn lại đứa bé nhỏ nhắn ngày nào mới chào đời trong vòng tay cậu giờ đã tròn 5 tuổi rồi. Kỳ lạ thay, càng lớn lên thì tất tần tật những đặc điểm như tính cách hay khuôn mặt, thậm chí là cả sở thích của Minwon đều giống y đúc Kim Mingyu. Rời xa Đại Hàn Dân Quốc vốn là để quên đi người ấy, vậy mà giờ đây cậu như đang sống chung với phiên bản mini của Mingyu vậy.

"Hyung biết rồi Chan à, chắc tầm một tuần nữa sắp xếp mọi thứ ổn định, rồi hyung và Minwon sẽ về Hàn Quốc."

"Wonwoo, ba ngắt điện thoại ra ăn sáng được rồi đó ạ."

Tiếng gọi được vọng ra từ trong bếp khiến Wonwoo mỉm cười, con trai cậu chỉ mới 5 tuổi nhưng dường như lanh lợi và thông minh hơn những đứa trẻ đồng trang lứa rất nhiều. Chỉ là xem mấy cuốn tạp chí ẩm thực mà đã xung phong vào bếp nấu ăn cho ba rồi, không phải khoe khoang đâu nhưng con trai Jeon Wonwoo này cái gì cũng giỏi thật đấy. Minwon đã nhận trách nhiệm nấu ăn cho ba được mấy tháng nay rồi, bạn nhỏ tự ý thức được trình độ nấu cơm của ba mình tệ đến mức nào qua việc gần như ngày nào cũng ra ngoài ăn.

Sau khi nhờ Chan đặt vé máy bay dùm mình, Wonwoo yên tâm cúp máy ra dùng bữa sáng với con trai. Thực đơn hôm nay có jambon thịt nguội, trứng chiên ăn kèm một lát bánh mì và một cốc sữa. Tài nấu nướng không chỗ chê này của Minwon chắc cũng phải cảm ơn gen của Kim Mingyu một phần, nếu không Wonwoo sẽ chỉ có thể đưa con ra ngoài ăn suốt ngày mất.

"Hôm qua con video call với ai đến muộn vậy Minwon?"

"Bác Jisoo gọi cho con, bác hỏi bao giờ ba định về Hàn để còn kịp tham gia lễ cưới của bác ấy với chú Seokmin á."

"Vậy Minwon muốn sao? Con có muốn về Hàn không?"

"Ba sợ về Hàn gặp ba lớn hả?"

Thật ra Wonwoo không hề giấu chuyện mình là Beta và chính Wonwoo là người sinh ra Minwon, cũng như chuyện của cậu và Mingyu để Minwon được biết, chỉ là không cho thằng bé biết rõ tên của ba lớn nó và lý do hai người rời xa nhau. Rồi con trai cậu đến một lúc nào đó sẽ thắc mắc mẹ nó ở đâu, nên thay vì giấu diếm thì nói ra sẽ tốt hơn. Vả lại, Minwon là đứa trẻ hiểu chuyện còn rất mạnh mẽ nên Wonwoo không có vấn đề gì khi nói ra sự thật với con trai cả.

Wonwoo còn nhớ khi nói với Minwon về chuyện của mình, thằng bé đã nói rằng 'chắc ba đã phải chịu đựng nhiều lắm, khi mang con đến với cuộc đời này, con sẽ chăm ba Wonwoo thật tốt, thay luôn cả phần ba lớn'. Lúc đó cậu mới nhận ra rằng cuộc sống này dù có mệt mỏi bao nhiêu đi nữa thì chỉ cần Minwon ở bên, Jeon Wonwoo cũng không ngại bất cứ khó khăn nào cả.

"Ừm. Ba sợ phải đối mặt Minwon à, với tất cả mọi thứ, không riêng gì ba lớn của con."

"Vậy chúng ta cùng về, con cùng ba đối mặt. Chứ con biết thừa Wonwoo chán ở Mỹ rồi, ba nhớ áo blouse trắng của ba đúng hong?"

Trong quá trình điều trị 5 năm ở Mỹ, Jeon Wonwoo gần như không còn thấy chứng bài xích pheromone tái phát nữa, cũng chưa biết liệu có bị tác dụng phụ hay không nhưng hiện tại thì vẫn ổn. Bản thân cũng không khó thở khi ngửi thấy nhiều pheromone cùng một lúc nữa, nhưng cũng có lúc mùi tin tức tố của ai đó nồng nặc quá thì bệnh của Wonwoo lại tái phát, có thể nói căn bệnh này chỉ đỡ hơn một chút chứ nó chưa chắc đã dứt hẳn.

Nghe xong câu nói của Minwon, Wonwoo xoa đầu cậu nhóc một cái. Bé tí mà lúc nào cũng lo lắng cho ba, cậu cũng trách mình nhiều lúc không thể cho con hơi ấm gia đình thực sự nhưng biết thế nào được đây, có khi trời đã định cậu sinh ra không thể nào có được gia đình trọn vẹn cũng nên.

"Ba nhờ chú Chan đặt vé máy bay rồi, một tuần nữa chúng ta sẽ bay về Hàn. Rồi con sẽ phải học tiểu học tại Hàn Quốc đó, con đã thông thạo tiếng chưa?"

"Giờ ba có qua Nhật hay Thái định cư thì con vẫn nói như người bản địa được nhé Wonwoo, ba đừng coi thường con."

Suýt nữa quên mất, con của cậu tài giỏi cỡ nào, Jeon Wonwoo tự hào lắm, giờ flexing tiếp liệu có hơi quá không nhỉ? Trước đó, Wonwoo cũng đã nói rõ với Minwon về việc sẽ không ở lại Mỹ quá lâu. Cậu vẫn muốn quay về Hàn, nơi bản thân đã sinh ra và lớn lên, ba mẹ cũng được chôn cất tại quê hương nên không thể nào bỏ lại tất cả được.

Wonwoo vẫn giữ liên lạc với viện trưởng Kim nhưng gọi điện không nhiều, chỉ thỉnh thoảng ông Dohan gọi để hỏi thăm về bệnh tình. Viện trưởng Kim là người duy nhất còn giữ liên lạc mà Wonwoo không cho Minwon biết, ngoài ba người anh của cậu, Lee Chan, Seokmin, cùng lắm là người ba lớn dấu tên của thằng bé thì những chuyện phức tạp còn lại cậu giữ nó tránh xa cuộc sống của Minwon.

--------------------

Nhịp sống ở Hàn Quốc trong 5 năm qua chẳng có gì là khác biệt so với ngày Wonwoo rời đi. Tại quán cafe quen thuộc, Seungcheol, Jeonghan, Jisoo, Seokmin và Lee Chan đang trò chuyện cực kỳ rôm rả, những cuộc trò chuyện như thế này vẫn diễn ra liên tục suốt mấy năm qua.

"Sao? Sắp về chung một nhà thấy thế nào?"

Yoon Jeonghan được cái thói rất hay trêu chọc bạn mình làm Hong Jisoo ngại muốn chết. Jisoo và Seokmin, sau gần 10 năm yêu nhau muốn lủng cả cái thanh xuân cuối cùng cũng chịu về chung một nhà trong khi Choi Seungcheol và Yoon Jeonghan đã kết hôn được hai năm. Đợt Seungcheol và Jeonghan tổ chức đám cưới, Wonwoo bận bịu không về được cộng thêm việc lúc đó Minwon còn nhỏ, ngồi máy bay cũng không được an toàn nên cậu chỉ đành ngậm ngùi gửi quà mừng. Lần này, Minwon lớn hơn thì có thể về được rồi, sẵn tiện quay về Hàn luôn.

"Chưa cần chung nhà, người ta đã ngủ chung giường từ lâu rồi!"

Quen biết 5 năm cũng đủ lâu để Lee Chan học tính hay ghẹo người khác của Jeonghan, bồi thêm một câu trêu cặp đôi trước mặt. Lee Seokmin cũng bị ghẹo đỏ hết mặt mũi,không nói được lời nào. Choi Seungcheol thấy thế liền kêu chồng nhỏ của mình và Chan đừng trêu nữa, mất công ngại quá dời đám cưới cho đến khi bị chọc ghẹo mà không ngại nữa mất.

"Tuần sau Wonwoo hyung về đấy ạ, cả cháu chúng ta cũng về, em đặt vé rồi, hai anh nhớ đòi tiền cưới hậu hĩnh vào nha hihi."

"Tất nhiên là phải đòi Wonwoo gấp đôi chứ Chan, đòi luôn hộ phần đám cưới tao nha bạn hiền."

"Hiền cái nỗi gì, mày vừa trêu tao xong."

"Sắp lấy chồng rồi mà không bớt cãi tao lại được hả Hong Jisoo?"

"Thế lấy chồng hai năm rồi, mày đã thôi cái tính chọc ghẹo tao chưa Yoon Jeonghan?"

Choi Seungcheol và Lee Seokmin ngồi nhìn người của mình bằng ánh mặt ba phần bất lực, bảy phần như ba, nào dám hó hé nửa lời. Lee Chan thấy cãi vã thế này riết cũng quen, chỉ tội hai ông anh cậu, sau này mà có làm gì để anh Jeonghan với anh Jisoo giận là xác định khó sống nổi.

"Nhanh quá, cũng 5 năm rồi, Minwon chắc cũng lớn lắm, chỉ nhìn qua video call thì chả rõ thằng bé lớn thế nào nữa."

Chí chóe với Jisoo một hồi, Jeonghan mới ngồi ngẫm lại khoảng thời gian đã qua. Seungcheol nghe Jeonghan nói cũng tiếp lời:

"Tưởng chừng Wonwoo sẽ không vượt qua được mà em ấy lại nuôi dạy Minwon rất tốt."

"Ngày đám cưới, cả Mingyu cũng tới, em mời cậu ấy với tư cách bạn em. Không biết rằng liệu họ có chạm mặt không?"

Lee Seokmin rơi vào trầm tư khi nhắc đến chuyện của hai người đó. Kim Mingyu và Jeon Wonwoo đều yêu thương nhau rất nhiều, nhưng cái nghịch cảnh này thật quá khốn nạn khi bắt họ phải rời xa nhau. Chuyện tình cảm của Mingyu dành cho Wonwoo, hắn đã tâm sự hết với Seokmin. Lee Seokmin thấy nó cũng không phải điều xấu khi nói với Jisoo, Lee Chan, anh Jeonghan và anh Seungcheol bởi ít ra mọi người cũng hiểu được rằng Kim Mingyu đã đau khổ và dằn vặt không kém gì Wonwoo. Khi biết tình cảm của Mingyu dành cho Jeon Wonwoo, tất cả họ đều tiếc thay cho chuyện tình không trọn vẹn này.

"Giờ Mingyu hyung cũng không giấu chuyện mình là con trai viện trưởng nữa. May mắn là mọi người đều nhìn nhận sự cố gắng của hyung ấy chứ không lời ra tiếng vào là hyung ấy đi cửa sau. Mingyu hyung cũng vùi đầu vào công việc là nhiều, chuyện tình cảm thì em chả mấy khi thấy nhắc tới."

Hong Jisoo thấy là lạ, 5 năm trước Wonwoo rời đi một phần lý do là vì nghĩ Mingyu đã có hôn ước với ai kia, ở lại cũng chỉ thêm đau khổ. Anh tò mò hỏi:

"Ủa chứ Min Hara để đâu hả Chan? 5 năm trước cô ta mạnh miệng với Wonwoo lắm cơ mà?"

"Em chưa kể hả? Mingyu hyung hủy hôn ước lâu rồi, nhưng chị ta vẫn mãi đeo bám tận 5 năm. Chẳng hiểu nổi!"

"Nếu đã như thế, mọi người nghĩ Mingyu và Wonwoo còn cơ hội không? Dù gì họ cũng đã có với nhau một đứa con mà."

Bác sĩ Choi Seungcheol gật đầu tỏ ý tán thành lời nói của Lee Seokmin nhưng anh cũng nói thêm:

"Seokmin nói cũng có lý đó. Nhưng mà chuyện có được hay không phải tùy cảm xúc của mỗi người thôi. Chúng ta chỉ là người ngoài cuộc, không thể biết được rằng sau nhiều năm như thế tình cảm còn đọng lại nơi trái tim Mingyu hay Wonwoo hay không?"

Sau khi nói chuyện với mọi người ở quán cafe, Lee Chan quay lại bệnh viện để tham gia một cuộc họp trình bày phương án phẫu thuật mới. Cuộc họp có sự tham gia của cả viện trưởng Kim và Kim Mingyu nên khi tan họp, ba người cùng ở lại để bàn bạc thêm về cuộc phẫu thuật quan trọng sắp tới. Đang đưa ra ý kiến của mình về đề án thì Chan nhận được một câu hỏi từ bác Dohan:

"Bác nghe nói Wonwoo sắp về."

'Cạch' - Chiếc bút bi được Kim Mingyu dùng để ký giấy tờ nãy giờ vô tình trượt khỏi tay hắn. Hành động bất ngờ này không thoát khỏi tầm mắt của viện trưởng Kim nhưng cũng đã 5 năm qua đi, ông tin là cả hai đứa nó đều không còn nhiều tình cảm như trước nữa.

"Dạ phải. Hyung ấy cũng vừa gọi con, chắc tuần sau sẽ về đấy ạ."

"Nếu thằng bé về chuyển lời tới nó là đến gặp bác một chuyến nhé Chan?"

"Bác định mời anh ấy quay lại làm việc tại bệnh viện sao ạ?"

"Ừm, Wonwoo tài giỏi như vậy, bác không có ý định sẽ từ bỏ thằng bé."

Lee Chan thở dài một hơi, Wonwoo hyung của cậu chắc chắn sẽ không quay lại đây đâu nhưng rồi cũng đáp 'dạ vâng ạ' với bác mình.

"Nếu có đề xuất gì mới về phương pháp phẫu thì Chan gửi mail cho hyung. Còn bây giờ con xin phép ra ngoài trước."

Kim Mingyu thu dọn máy tính và giấy tờ của mình rồi bước ra khỏi phòng họp. Hắn lấy điện thoại rồi nhìn vào màn hình thật lâu, ảnh màn hình khóa của Mingyu chính là tấm ảnh chụp Wonwoo ở sân bay lúc cậu rời đi.

"Đã 5 năm rồi, mau quay về đây đi Wonwoo à."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com