Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

Căn biệt thự to lớn cách bệnh viện Đại hàn Seoul cũng không quá xa, Jeon Wonwoo chẳng có đủ bản lĩnh để nhấn chuông. Khi lái xe đến cổng, cậu đã có ý định quay đầu xe đi về . Nhưng nhớ đến Chan, Wonwoo không muốn để thằng bé thất vọng vì đã hứa mà lại không đến...Ít nhất là vì lý do đó nên Jeon Wonwoo mới đứng trước cánh cửa căn biệt thự nhà họ Kim sau hai năm không trở về.

Lấy hết dũng khí để nhấn chuông thì cánh cửa nhà đột nhiên được mở. Người mở cửa là một người đàn ông cũng trạc tuổi 50, nhìn thấy cậu khiến người đó không giấu được nụ cười mừng rỡ trên khuôn mặt. Quản gia Han Jisung làm việc cho nhà họ Kim đã lâu, có thể nói người chăm sóc, an ủi và động viên Jeon Wonwoo nhiều nhất từ khi còn bé chính là quản gia Han.

"Thiếu gia đã chịu về nhà rồi sao? Đã hai năm rồi cậu mới chịu về."

Jeon Wonwoo đã từ chối cách gọi 'thiếu gia', bởi vốn dĩ nó chỉ thuộc về Kim Mingyu, nhưng quản gia Han đã gọi thành quen nên cậu cũng không để ý nữa. Dành tặng nhau một cái ôm rồi hai người cùng đi vào nhà, tiến đến khu vực bàn ăn lớn, nơi tất cả mọi người đang ngồi chờ đông đủ.

"Thiếu gia đã tới rồi ạ."

Lời thông báo của quản gia Han khiến Kim Mingyu đang ngồi bấm điện thoại ngay lập tức ngoái đầu, thấy Jeon Wonwoo thực sự đến hắn định chạy lại chỗ cậu. Trớ trêu thay chưa kịp đứng lên Lee Chan đã nhanh nhảu chạy ùa về phía Wonwoo ôm cậu một cái.

"Hyung đến thiệt nè. Nhanh lên, mình lại ăn thôi, chắc hyung đói lắm rồi."

Nói rồi Lee Chan kéo tay Wonwoo lại ngồi xuống cạnh mình nhưng mẹ của cậu - bà Kim Dohee liền lên tiếng:

"Được rồi Chan à, mẹ biết là con quý Wonwoo nhưng đúng ra thì Wonwoo phải ngồi cạnh Mingyu chứ con? Trước giờ đều vậy mà."

Bà Dohee làm vậy là bởi vì biết bao nhiêu năm qua cháu trai mình cũng chẳng ưa gì thằng nhóc kia nên những lần ăn cơm trước đây, cứ ngồi cạnh Mingyu là Wonwoo ăn không nổi một miếng cơm nào. Chan biết rõ mẹ mình định làm gì, nhưng lời người lớn cũng không thể cãi đành để Wonwoo qua ngồi với Mingyu. Wonwoo vừa bước đến bên cạnh thì Mingyu đã kéo ghế cho cậu ngồi, được chăm sóc mấy ngày qua nên Wonwoo cũng quen với việc Mingyu quan tâm mình. Nhưng trong mắt ba người còn lại ngồi trên bàn ăn thì nó là mội chuyện rất lạ.

"Hai đứa dạo này có vẻ thân nhau ha? Có vẻ việc ta kêu Wonwoo giúp Mingyu quả là một ý kiến đúng đắn."

Viện trưởng Kim tán dương một câu với ý cười trên khóe môi. Jeon Wonwoo cũng chỉ biết cười trừ, làm sao viện trưởng Kim có thể biết được mọi thứ đã đi xa hơn những gì ông ấy nghĩ chứ. Các món ăn lần lượt được bê lên, Wonwoo có phần hơi ngạc nhiên, tất cả những món này là mấy món mà bác sĩ Yoon Jeonghan đã liệt kê lần tái khám sáng nay, đa phần đều là món có đạm tốt cho việc hồi phục sức khỏe sau khi đánh dấu. Mà người biết được điều này chỉ có Kim Mingyu.

Mọi người đang cùng nhau dùng bữa và trò chuyện. Nhân lúc không ai để ý, Wonwoo đá chân Mingyu dưới bàn ăn. Khi Mingyu quay sang, cậu hỏi nhỏ đủ để hai người nghe thấy:

"Mày nấu hết chỗ này luôn á?"

Nhận được câu hỏi này Kim Mingyu rất vui. Hắn biết chiều nay trong lòng Wonwoo nhớ lại khoảng thời gian cũ là đang trách hắn đối xử quá đỗi bất công với cậu. Thôi thì bữa cơm này cố gắng làm vui lòng mèo nhỏ một chút, rồi hắn sẽ nói chuyện rõ với Wonwoo sau.

"Người mày đang mệt nên cần ăn nhiều một chút."

Trả lời câu hỏi của Wonwoo kèm theo một cái nháy mắt, Kim Mingyu đã thành công làm tim người kia đập liên hồi vì vẻ đẹp trai của mình. Tất cả những hình ảnh đó đã thu vào mắt của Kim Dohee, thấy Mingyu đột nhiên lại thân với 'đứa con hoang' mà anh mình mang về như vậy, bà có đôi chút không thích.

"Mingyu à, dạo này con hình như đang yêu thì phải?"

Bà thành công làm sự chú ý của mọi người đổ dồn lên Mingyu, làm gián đoạn sự thân thiết của hai người kia. Kim Mingyu cũng chỉ đáp lại một cách bình thường.

"Sao cô lại nghĩ vậy ạ? Ở bệnh viện công việc dồn lên đầu như muốn đè cháu bẹp dí, chuyện hẹn hò yêu đương cháu cũng chưa bao giờ nghĩ tới."

"Tại cô thấy cháu trai mình dạo này cười nhiều lắm nha~ Cháu không biết sao, người mà đang yêu họ tỏa ra hào quang cuốn hút lắm đấy."

Kim Mingyu 'ồ' lên một tiếng, tiện hỏi luôn một câu nữa.

"Thế còn người đang được yêu thì thế nào ạ? Không biết người đó có hạnh phúc không cô?"

"Aiyaa! Thế cháu phải đi hỏi người đó chứ nhỉ? Sao lại hỏi cô được?"

Viện trưởng Kim xua tay:

"Cứ từ từ, con trai anh bán mạng cho công việc mà, không ai ép nó chuyện tình cảm được đâu, trừ khi...người nó yêu thật sự có tồn tại."

Sau bao năm quan hệ cha con của Kim Mingyu và Kim Dohan đi xuống, đây là lần đầu tiên hắn thấy ba mình phán câu chuẩn tới vậy. Giữa bữa ăn viện trưởng Kim hỏi thăm cháu trai Lee Chan vài câu, hồi nào thằng nhỏ còn đòi bác mua kem cho nay đã lớn tướng và đi làm tại bệnh viện của bác rồi.

"Công việc thế nào hả Channie? Con hòa nhập được với mọi người quanh bệnh viện hết chưa?"

Lee Chan cũng nhanh chóng bỏ dao nĩa xuống.

"Dạ cũng tốt ạ, nói chung được làm nghề mình thích là con vui rồi,chứ con vẫn còn nhiều cái cần phải học hỏi hai vị tiền bối ngồi đây lắm."

Kim Mingyu và Jeon Wonwoo đang ăn ngước mắt lên nhìn cậu em. Wonwoo cũng không vừa nha, làm việc dưới cậu là cậu cực kỳ nghiêm khắc, công tư phân minh rõ ràng, không thiên vị.

"Vậy thì tiền bối sẽ không nương tay đâu."

"Chỉ cần là Wonwoo hyung hướng dẫn cho em, em tình nguyện học tập đến cùng."

Lời nói của Lee Chan mang một loại năng lượng tích cực khiến mọi người đều cười thật thoải mái. Chỉ riêng mẹ cậu vẻ mặt không có gì gọi là hào hứng hay hài lòng cả.

"Nói vậy sao được? Chan à, con phải để người nhà giúp đỡ sẽ tốt hơn nhiều, anh Mingyu vào bệnh viện sớm hơn, kinh nghiệm dày dặn, con học hỏi được đều là điều tốt."

"Mẹ, mẹ nói gì vậy?"

Ai ai ngồi trên bàn ăn này cũng biết câu nói đó là để đá xoáy vào Wonwoo. Bà Kim Dohee lắc ly rượu champagne nhấp một ngụm ngọt lịm, nhấn mạnh chuyện Jeon Wonwoo không phải người nhà này, ly rượu cũng vì thế mà ngon hơn hẳn.

"Ai trong nơi mình làm việc mà đáng bậc tiền bối đều được cho là người có thể học hỏi kinh nghiệm, không quan trọng chuyện người nhà làm gì."

Viện trưởng Kim chưa bao giờ hết thương em gái mình. Nhưng nếu có thái độ không tốt với Wonwoo, ông cũng sẽ không nể mặt đâu. Đối với Kim Dohan, Wonwoo là một đứa trẻ ông phải có trách nhiệm đến cùng, không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương thằng bé. Thấy anh trai lên tiếng, bà Dohee cũng không nói gì thêm. Có thể coi là đây là bữa 'cơm nhà' đầu tiên Jeon Wonwoo nuốt trôi trong đời.

Bữa cơm kết thúc thì viện trưởng Kim kêu Mingyu với Chan chơi kéo búa bao xem đứa nào phải rửa bát, còn Wonwoo vì lâu rồi mới về nhà nên được đặc cách. Ban đầu Mingyu đã nấu rồi, định để Lee Chan rửa mà thằng nhóc ranh ma đó kiếm cớ chuồn trước, vứt hết đống bát lại cho Mingyu. Rửa cũng xong hết, đang đến công đoạn lau bát thì thấy cô mình đi vào.

"Cô cần gì ạ? Sao không gọi cháu để cháu mang ra cho?"

"Ấy, không cần, cô vào để giúp cháu, thấy Chan nó trốn ra ngoài xem tivi rồi, một mình cháu sao làm hết được?"

"Dạ không sao, cũng sắp xong rồi ạ."

Kim Dohee cầm lấy chiếc khăn lau bát đĩa hộ Mingyu. Thấy quan hệ của cháu trai và Jeon Wonwoo đang tốt dần lên khiến bà cũng không khỏi thắc mắc:

"Jeon Wonwoo, nó có làm gì cháu không vậy? Lâu lâu không gặp quan hệ của hai đứa đã tốt vậy sao?"

Kim Mingyu cười nhếch mép, hắn rõ ràng biết cô mình không tự dưng vào đây mà không có mục đích. Cách mà cô nhấn mạnh Wonwoo không phải người nhà này trên bàn ăn khi nãy, hắn nghe đã không lọt tai chút nào.Hắn tắt nước, lau tay của mình vào khăn khô, Mingyu khoanh tay trước ngực nhìn người cô của mình.

"Có một số thứ nếu chưa biết chắc thì cháu nghĩ mình không nên phỏng đoán đâu ạ. Cũng muộn rồi, cháu xin phép về trước, gặp lại cô sau."

Hắn rời đi, để lại cho người cô của mình hàng ngàn dấu hỏi chấm lớn nhỏ. Jeon Wonwoo chỉ định đi vào bếp để uống nước, vô tình nghe được cuộc trò chuyện, bất giác có gì đó trong cậu cảm thấy rung động, có lẽ là vì lời nói của Kim Mingyu chăng? Chính cậu cũng không biết nữa.

Gần 9 rưỡi tối, Wonwoo về trước vì sáng mai có ca trực. Kim Mingyu cũng xin phép về căn hộ của mình để nghỉ sớm mai còn đi làm. Ra gần đến xe của mình, Jeon Wonwoo nghe tiếng Kim Mingyu gọi cậu.

"Để tao lái, hôm nay xe tao đang bảo dưỡng nên tao đi taxi tới đây. Bác sĩ Jeon rủ lòng thương cho đi nhờ được không ạ?"

"Ừm."

Jeon Wonwoo ném chìa khóa xe cho Kim Mingyu rồi đổi vị trí sang ghế phụ ngồi. Cậu cảm thấy hơi mệt, đúng hơn là 'căng da bụng chùng da mắt'. Đang mệt mà vừa hay lại có người bảo lái hộ, ai ngu mà lại từ chối cơ chứ?

--------------------------
sì poi chap sau có first kiss nha mấy bồ :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com