Cũng đã gần một tháng kể từ ngày hôm đó, Wonwoo bận bịu công việc ở bệnh viện suốt nên dường như quên mất việc mà cậu lo sợ. Vả lại, cơ thể bác sĩ Jeon cũng không có phản ứng gì nhiều, thế nên mọi thứ cứ thế bẵng đi một thời gian dài. Suốt một tháng qua, quan hệ của Kim Mingyu và Jeon Wonwoo tốt đến mức gần như đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cả hai.
Chứng nghiện thuốc lá của Kim Mingyu đã thuyên giảm nhanh chóng. Giờ đây, thứ mà hắn cần phải cai chính là pheromone của Wonwoo. Mingyu cũng phát hiện ra Wonwoo cực kỳ ghét khói thuốc lá, ngửi thấy một chút đã trở nên mẫn cảm. Lý do đó lại càng khiến hắn không thèm đụng tới thuốc lá dù chỉ là một ngón tay. Hắn yêu những điều mà Wonwoo đem đến cho hắn, vì vậy tuyệt đối không được vì bất cứ điều gì mà đánh mất nó.
Wonwoo cảm thấy mừng, bởi lẽ Kim Mingyu đã gần như bỏ được thói quen xấu. Nhưng cậu lại càng lo sợ...sợ rằng khi mối quan hệ cộng tác này kết thúc, mọi thứ sẽ trở về như lúc ban đầu. Còn trái tim của Wonwoo thì không thể đặt về vị trí vốn có của nó nữa. Wonwoo đã trót yêu con người đó rồi. Cậu chọn cách không chối bỏ, ít nhất được ở bên cạnh Kim Mingyu như bây giờ đã là tốt lắm rồi.
-------------------
Thời tiết hiện tại của Seoul đã ấm lên rất nhiều, vẫn còn một chút không khí lạnh vương vấn đâu đây. Nhưng nó không là gì so với tâm trạng vui như mở hội của bác sĩ Kim ngày hôm nay. Chính xác thì ngày hôm nay vô cùng đặc biệt, ngày 17 tháng 7 - sinh nhật của Wonwoo. Kim Mingyu háo hức chuẩn bị rất nhiều thứ, hắn đã tự tay làm một chiếc bánh kem ít ngọt để tạo bất ngờ cho Jeon Wonwoo. Cơ mà từ tối hôm qua, Mingyu gọi điện thì Wonwoo không nghe máy, còn đuổi về nhà không cho ngủ lại, đỉnh điểm hơn hết là gần hết một buổi sáng ở bệnh viện mà không thấy mặt người kia đâu.
Kim Mingyu đứng trong thang máy, cau mày nhìn vào tin nhắn vẫn không có hồi âm kia, tay thì nhấn lên tầng cao nhất của bệnh viện. Văn phòng của viện trưởng Kim là nơi hắn ít lui tới, bởi chỉ cần nhìn thấy người ba yêu quý là tinh thần hắn liền đi xuống cả ngày hôm đó. Nhưng dạo gần đây nhờ có Wonwoo, quan hệ của quý tử nhà họ Kim và ba mình cũng tốt lên hẳn nên lúc này đây, chỉ có viện trưởng Kim Dohan đáng kính mới biết đứa con nuôi của mình đang ở đâu.
"Con hỏi Wonwoo sao?"
Bước vào phòng viện trưởng với đúng mục đích, chỉ hỏi câu 'ba biết Wonwoo đi đâu sáng giờ không?'. Ông Kim Dohan đang phê duyệt bệnh án, sau khi nhận được câu hỏi của con trai thì ngẫm lại một chút, nhìn vào quyển lịch nhỏ được đặt trên mặt bàn rồi nói:
"À, hôm nay là sinh nhật Wonwoo mà nhỉ?... Cũng là ngày giỗ của ba mẹ thằng bé."
Kim Mingyu có hơi sững sờ. Phải, từ trước đến giờ, trong suy nghĩ của hắn thì Jeon Wonwoo là đứa trẻ của tình nhân ngoài kia được ba dắt về nhà ngay sau khi mẹ hắn qua đời, hoàn toàn không để ý đến việc Wonwoo được nhận nuôi từ đâu, không nghĩ tới chuyện cậu cũng có ba mẹ. Thấy vẻ mặt không tin nổi của con trai mình, viện trưởng Kim cười xòa kể:
"Khi xưa, lúc ba đưa Wonwoo về, khoảng thời gian ấy, con vẫn còn quá nhỏ để chấp nhận nỗi đau mất mẹ nên ắt hẳn con sẽ ghét thằng bé. Tất nhiên ba không mong con chấp nhận Wonwoo ngay nhưng cũng không ngờ con sẽ ghét thằng bé đến vậy."
Không! Ba nói sai rồi, hắn không ghét Wonwoo, phải nói đúng hơn là chưa bao giờ ghét cả. Khoảnh khắc khi nhìn thấy Jeon Wonwoo, Kim Mingyu cảm giác được hình bóng của mẹ đâu đây, ánh mắt Wonwoo trong veo, hệt như đôi mắt âu yếm của mẹ dành cho hắn. Nhưng vấn đề ở đây không phải Kim Mingyu mà là cô của hắn - bà Kim Dohee. Bà không vừa mắt Wonwoo kể từ khi cậu đặt chân vào nhà họ Kim nên tìm mọi cách để Mingyu ghét cậu, tạo ra hiềm khích giữa hai đứa trẻ này sẽ tiện cho việc đuổi Jeon Wonwoo đi càng sớm càng tốt.
Suốt những năm tháng lớn lên, bà Dohee không ngừng tiêm nhiễm vào đầu cháu trai mình những điều không hay về Wonwoo. Lúc đó, Kim Mingyu còn nhỏ, lại càng không thể nhận thức được liệu lời nói ấy có đáng tin hay không, chỉ biết rằng nỗi đau mất đi người mẹ khiến Mingyu mượn lý do của cô mình làm cái cớ đổ hết lỗi lên đầu Wonwoo. Có lẽ là thế, nhưng hắn chưa bao giờ thôi để ý,quan tâm đến cậu, điều lăn tăn nhất trong lòng Kim Mingyu chỉ là mối quan hệ thật sự của Jeon Wonwoo và ba hắn mà thôi.
"Ba mẹ Wonwoo mất trong một vụ tai nạn, hôm đó cũng là sinh nhật thằng bé, khi cả nhà ra ngoài đi chơi ăn mừng sinh nhật,họ đã gặp tai nạn xe trên đường cao tốc. Điều đáng buồn là chỉ còn Wonwoo giữ được tính mạng. Ngày hôm đó, ba vô tình có một chuyến công tác ở đấy, chính ba đã chứng kiến ba mẹ Wonwoo thoi thóp từng nhịp thở cuối cùng và nhìn đứa con nhỏ của họ cứ chết lặng đứng nhìn ba mẹ mà không thể làm gì."
Lời kể của viện trưởng Kim cũng khiến ông phần nào hồi tưởng về viễn cảnh ngày hôm đó. Tại cái bệnh viện cũ kỹ ở Changwon hôm ấy, một đứa nhỏ với đôi mắt mờ nhòe đi bởi nước mắt, ánh mắt ấy giương lên nhìn tấm kính trong suốt, thấy các bác sĩ lắc đầu nhìn nhau. Hai người nằm trong đó không ai khác chính là ba mẹ cậu. Viện trưởng Kim đứng đó quan sát một hồi lâu, đứa trẻ này không gào khóc ầm ĩ mà chỉ đứng đó bất động làm ông rất ngỡ ngàng. Ông Kim tiến lại chỗ Wonwoo gặng hỏi:
"Cháu bé, cháu không sao chứ?"
"Sao thần chết lại không mang cháu theo ba mẹ vậy chú ơi, cháu muốn đi cùng ba mẹ."
"Đừng nói vậy mà, nhất định các bác sĩ trong đó sẽ cứu được ba mẹ cháu."
"Cháu không phải trẻ lên ba đâu, chú đừng lừa cháu, họ lắc đầu hết rồi. Là tại họ không giỏi nên không cứu được ba mẹ cháu."
Đứa trẻ này thật lạ, không đau buồn mà lại cực kỳ mạnh mẽ, đứa trẻ thế này nếu cho nó một mái ấm đầy đủ, nó sẽ có đủ nền tảng để lớn lên thật tốt. Nghĩ đến đứa con trai ở nhà vừa mất đi người mẹ, ông Kim Dohan muốn đưa đứa trẻ này về làm một phần nhỏ trong gia đình của ông.
"Vậy cháu có muốn trở thành một bác sĩ giỏi không? Để cứu chữa mọi người và không để ai phải chịu những gì ba mẹ cháu phải chịu đựng."
Wonwoo lập tức quay sang nhìn viện trưởng Kim bằng ánh mắt khác hoàn toàn vừa nãy. Một đứa trẻ như Jeon Wonwoo giờ đây khao khát lớn nhất là sống cho đáng, vì cậu phải sống tốt thay phần ba mẹ nữa.
"Làm sao để được như vậy hả chú?"
"Cháu có muốn đi cùng chú không? Chú sẽ nhận cháu làm con nuôi và sẽ giúp cháu trở thành một bác sĩ giỏi."
Jeon Wonwoo nhìn lại vào tấm kính kia một lần nữa, cậu thấy ba mẹ mình vẫn đang nắm chặt tay nhau rồi quay lại gật đầu với viện trưởng Kim. Ông Kim Dohan mỉm cười xoa đầu cậu nhóc.
"Chúng ta sẽ chôn cất ba mẹ cháu cẩn thận trước khi rời đi, sau này cháu muốn có thể về thăm họ bất cứ lúc nào, được chứ?"
"Dạ."
"Chú là Kim Dohan, còn cháu tên gì nhỉ?"
"Jeon Wonwoo ạ."
Nhớ lại ký ức đó, viện trưởng Kim vẫn không bao giờ quên được dáng vẻ của Wonwoo. Quả thật là rất mạnh mẽ, ông đã không nhìn nhầm người. Còn về phần Kim Mingyu, trong đầu hắn đang hiện lên hàng loạt những hành động, lời nói cay nghiệt trước đây hắn đối xử với cậu, tự thấy trách bản thân mình tồi tệ nhưng cũng tức giận vì đến hôm nay hắn mới biết chuyện này.
"Tại sao trước đó không nói cho con biết? Làm con hiểu lầm cậu ấy suốt thời gian qua."
"Bây giờ nói cũng chưa muộn. Gần một tháng nay mối quan hệ của hai đứa tốt lên rất nhiều không phải sao? Đó chính là lý do ba để Wonwoo giúp con cai thuốc, khi con không thể ghét nổi thằng bé nữa, nói cho con biết sẽ tốt hơn."
Đúng là gừng càng già càng cay, cho dù Kim Mingyu có giỏi đến đâu thì cũng không đọ nổi với viện trưởng Kim. Quan trọng hơn hết là ngày hôm nay, Mingyu đã có cho mình hai câu trả lời cho hai câu hỏi mà hắn đã thắc mắc suốt ngần ấy năm. Đó là ba hắn chưa bao giờ phản bội người phụ nữ ông ấy yêu và Jeon Wonwoo không phải con riêng.
"Vậy giờ ngài Kim có biết Jeon Wonwoo ở đâu không? Hãy nói con nghe đi, con nghĩ con cần phải nói lời xin lỗi."
Viện trưởng Kim nghe xong chữ "ngài Kim" của Mingyu mà sướng hết cả người. Mười mấy năm rồi thằng con này không có gọi ông như thế từ khi mẹ nó mất.
"Changwon, Gyeongsangnam, ba nghĩ Wonwoo sẽ ở nơi ba mẹ thằng bé được chôn cất. Đi xe thì có hơi xa, con nhắm đi được thì đi."
Không đợi đến câu tiếp theo, Kim Mingyu tạm biệt ba mình rồi lao ra khỏi phòng với tốc độ ánh sáng để đi tìm cái con người kia.
"Quan hệ hai đứa tốt hơn ta tưởng nhiều đấy chứ?"
Đây là lần đầu tiên ông Dohan thấy con trai mình lo lắng cho ai đó đến vậy. Khi nói đến Wonwoo, Kim Mingyu chẳng mấy khi giữ nổi bình tĩnh. Là người đã nuôi lớn Mingyu nên viện trưởng Kim biết, con trai ông chỉ không giữ được bình tĩnh khi động đến thứ gì quan trọng với nó mà thôi. Liệu có gì quan trọng mà viện trưởng Kim Dohan đã bỏ lỡ hay không?
Kim Mingyu sau khi bàn giao lại công việc ở bệnh viện cho Lee Chan thì lái xe một mạch đến Changwon.
"Đã không nghe điện thoại lại còn biến mất hẳn nửa ngày. Jeon Wonwoo, tốt nhất đừng để tao bắt được mày, không thì mày chết chắc."
-------------------
Chap sau là hai bạn trẻ giải quyết hiểu lầm rùi nè, đừng nghĩ là ngọt ngào được ngay nha. Ngược thêm tí nữa mới đã nư tui =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com