Gặp lại
Nghĩa trang thành phố vào cuối thu có chút tiêu điều, khuôn viên nơi đây được bao trùm bởi cỏ xanh và màu lá đỏ cam của những cây sồi dọc con đường mòn bắt từ cổng dẫn lối vào trong. Sáng sớm chẳng có bao nhiêu người viếng thăm.
Lúc này chỗ lối đi vang vọng tiếng lọc cọc của sỏi đá. Sương ban mai vẫn còn đọng trên phiến lá sồi chờ đợi ánh nắng, một thân hình vô tình lọt trong bóng nước nặng trĩu, cơ hồ chợt tan vỡ trên đất mẹ.
Wonwoo kéo chiếc va li nhỏ tản bước trên đường mòn, trong ngực còn ôm một bó hoa ly trắng. Anh có chút tận hưởng không khí trong lành của buổi sớm, đâu đó tiếng lá xào xạc xa gần làm lòng thanh tịnh đến lạ. Những ngôi mộ được trang hoàng kỹ lưỡng, đều tăm tắp rải dọc sườn đồi.
Wonwoo cuối cùng cũng tìm được nơi an nghỉ của cậu, dưới một gốc cây ngân hạnh. Đã vào cuối thu rồi, những tán cây màu vàng ươm cũng bớt đi vẻ rực rỡ lúc đầu mùa. Đẹp đẽ và ấm áp quả thật rất hợp với con người cậu. Anh đứng lặng nơi đó ngắm nhìn cậu.
Gió đong đưa thoang thoảng mùi nắng vàng lại vờn theo những chiếc lá rẻ quạt tung bay trên không trung. Để như một chuyện tình đuổi bắt, những chiếc váy xòe vàng kia lại mệt mỏi ngả mình xuống thảm cỏ xanh rờn mặc cho phiêu gió vô tình kia bay đi mất.
Cũng đã 3 năm rồi.
.
.
.
"Wonwoo...hyung?"
Wonwoo chợt hồi thần quay người lại. Trước mắt anh là cậu thanh niên cao lớn, khuôn mặt non nớt mới năm nào đã trưởng thành lên không ít còn rất đẹp trai nữa. Nhìn cậu hình như còn cao hơn cả anh, Wonwoo cảm giác mình đã rời đi nơi này rất rất lâu rồi.
"Lee Hwa à, lâu rồi..."
Chưa để Wonwoo nói hết câu Lee Hwa đã sấn tới xốc cổ áo anh mà chất vấn.
"Tại sao anh ở đây? Mấy năm qua anh cmn đã trốn đi đâu vậy? Tại sao đến cả đám tang của anh ấy cũng không đến?Tại sao anh không nhận liên lạc của tôi? Anh ấy hẳn là muốn anh đến tạm biệt lần cuối mà..."
Như thể trút hết bao uất ức trong lòng, cũng vì thế mà đến câu cuối cùng cậu nghẹn ngào cúi gằm mặt nói không ra hơi.
Wonwoo im lặng mặc cho cậu trách mắng, lời nói vừa lên tới cuống họng đã nghẹn cuối cùng thoát ra khỏi kẻ răng chỉ tròn hai tiếng "Xin lỗi".
Cả người Lee Hwa đang rất loạn, cậu như mất hồn lặp đi lặp lại những thắc mắc trong lòng cơ bản chả nghe thấy tiếng của anh. Cái đầu nóng muốn phát hỏa chợt được dập tắt, cậu cảm nhận được lòng bàn tay lạnh ngắt phủ lên tóc, nhẹ nhàng vỗ về.
Khung cảnh xung quanh như chợt thay đổi, kéo cậu trở về ngày hôm đó. Cậu lúc đó cũng mất kiểm soát như vậy, tuyệt vọng như vậy, cảm giác mát lạnh truyền tới lại chân thật như thế, nhẹ nhàng như thế.
Lee Hwa hốt hoảng rời đi, né xa nguồn mát mẻ quen thuộc mà xa lạ kia. Cánh tay của Wonwoo trơ trọi giữa không trung cũng được anh bình tĩnh rút về như chưa có chuyện gì. Trước giờ anh không giỏi an ủi người khác lắm, lại nhìn đôi bàn tay, có vẻ như vậy không ổn. Miên man nghĩ vậy, anh bỗng nghe thấy cậu lại hỏi anh, hình như đã bình tĩnh đôi chút rồi.
"Rốt cuộc anh đã đi đâu vậy?"
"Anh xuất ngoại đi vài nơi..."
"Hah, ra nước ngoài sao? Thì ra anh tôi thảm hại đến vậy! Đến cả đám tang của mình cũng không đáng để anh ngó tới đúng không? À mà quên mất, anh tôi cùng lắm chỉ là một trong những thằng bạn giường không đáng nhắc tới của anh thôi! "
"..."
Lee Hwa không thấy anh đáp lời cũng lười quản, cậu bước tới trước mộ anh mình đặt bó hoa ly vàng của mình xuống trước bia mộ, lại liếc nhìn bó ly trắng bên cạnh hơi nhếch miệng, coi bộ cũng không đến nỗi.
Cậu phủi rớt mấy chiếc lá tàn rồi nhẹ nhàng chùi mặt bia mộ. Ở tấm ảnh phủ đầy bụi dần hiện rõ ngũ quan của một người, hai chữ bên cạnh khắc rõ nét sâu hoắm, Kim Mingyu.
Người nọ anh tuấn với khuôn cằm góc cạnh, nước da ngăm quyến rũ lại đi kèm với nụ cười ấm áp quả thật rất thu hút ánh nhìn. Cậu và anh dĩ nhiên không phải hai anh em ruột, lại đẹp theo những nét riêng biệt, quả thật không hề kém cạnh nhau.
Wonwoo nhìn chằm chằm vào bức ảnh của người nọ, thời gian thoáng chốc dừng lại, anh cảm thấy hai người dường như đã cách nhau cả mấy đời vậy.
"Anh tôi đã rất yêu anh đấy, sao anh ấy lại đáng thương vậy chứ?"- Lee Hwa cảm khái một chút rồi tiếp tục, cứ như đang thủ thỉ với bản thân mình vậy.
"Anh ấy được đưa vào bệnh viện vào đầu tháng 11, là do đột nhiên bất tỉnh mới bị tôi phát hiện chứ không biết anh ấy còn định giấu khối u đó với chúng tôi đến lúc nào. Chỉ trong mấy tuần ngắn ngủi tôi đã chứng kiến một con người vốn trước đó rất khỏe mạnh trong nháy mắt cứ như bị bòn rút đi tất cả, không còn một chút sức sống gì. Cả người gầy sộp đi, da dẻ tái bạch, tay chân yếu ớt không thể hoạt động bình thường nữa. Anh biết không, để ngăn bản thân không chịu nổi mà liên lạc với anh, tên đó đã đập nát cả điện thoại của mình. Mỗi ngày chỉ có vài giờ tỉnh táo thì lại ôm bức chân dung của anh ngồi ngốc trên giường. Nói đến bức tranh đó, nó được anh ấy hoàn thành sau một tuần ở đó, nó là bức xấu nhất mà tôi từng thấy, không màu sắc gì cả chỉ là mấy nét chì run lẩy bẩy nhưng lại là thứ anh tôi trân quý nhất, đêm đêm phải đặt dưới gối mới có thể gắng gượng vào giấc. Đến nỗi mà lúc phát hiện đôi mắt đã mù hoàn toàn, anh ấy như thể phát điên vậy, chỉ ôm ghì lấy bức tranh mà nghẹn ngào rên rỉ..." - Nói đến đây nước mắt cậu đã trực trào rồi lại bị cậu kìm lại, miệng trào phúng nở nụ một cười khó coi hết sức.
"Anh nói coi có phải tên đó thật sự rất ngu ngốc lắm không?"
Wonwoo không trả lời, sắc mặt của anh vẫn trầm ổn như trước có điều đôi bàn tay buông thõng hai bên gấu quần từ lúc nãy đã không ngừng run rẩy.
Hai người bọn họ ngay từ đầu đã định trước không có kết quả gì rồi...
---
Nắng chiều gay gắt bám rịt lấy cửa kính xe taxi, định bụng làm phiền gương mặt lạnh lùng bên trong nhưng có vẻ chẳng tác dụng gì cho cam.
Wonwoo đã ngồi lên xe được một lúc rồi, anh cũng chẳng biết anh rời khỏi khu nghĩa trang ấy như thế nào, là ung dung thong thả như lúc mới đến hay là bộ dạng thất thố như đang chạy trối chết.
Anh gác tay lên cửa sổ, đôi mắt khép hờ đón vệt nắng chói chang kia, trong lòng hơi tự giễu chẳng phải bản thân anh mấy năm nay cũng đã chạy trốn còn gì....
---
Trước Ginnic's, xe cộ tấp nập qua lại. Ngay ngã tư đường, một chiếc taxi chậm rãi đỗ lại. Phải đợi một lúc mới thấy một người bước xuống xe. Cửa vừa mở chỉ lộ ra đôi giày da được gia công hoàn mỹ, lại lướt đến đôi chân dài mảnh khảnh được quần tây xám ôm trọn.
Wonwoo mặc một bộ suit màu xám kẻ sọc, cả thân hình cân đối được che kín bởi áo len cổ cao màu xanh thẫm. Toàn thân thở ra một hơi cấm dục nhưng lúc anh di chuyển lớp áo khoác vô tình lộ ra những khối cơ bắp như ẩn như hiện đầy quyến rũ.
Trên phố không ít người nhìn qua nhưng chủ nhân điểm nhìn lại không quan tâm lắm. Wonwoo lúc này đang chuyên chú nói chuyện qua điện thoại.
"Vâng hyung, em quyết định rồi."
"..."
"Phải, không đổi. Ginnic's..."
Wonwoo chợt ngừng lại, hơi ngước nhìn biển hiệu quán bar của anh. Quán Ginnic's này là 6 năm trước anh cùng một đàn anh thân thiết gầy dựng nên. Dù đã gặp nhiều trắc trở nhưng nó vẫn kiên cường nơi đó tồn tại đến bây giờ. Wonwoo hít sâu một hơi, tay cầm điện thoại hơi siết lại rồi nói nốt:
"...Sau này giao lại cho anh!"
Cửa kính của Ginnic's bị đẩy vào, Wonwoo cuối cùng cũng nhấc chân bước vào. Bên tai ồn ào tiếng nhân viên réo gọi vui mừng. Không khí quen thuộc bỗng chốc tràn vào phổi, tâm trí anh lúc này hơi lơ đễnh lại cảm thấy bốn bề yên tĩnh hẳn. Ánh nắng bên ngoài hơi hắt vào lại len lõi khắp mọi ngóc ngách tìm nơi ấm áp.
Còn nhớ năm ấy, lần đầu gặp cậu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com