Chapter 6: The Package
Đến cuối tuần, Wonwoo chợt nhận ra, khi tính thử, anh dành thời gian với gia đình Mingyu ít hơn anh tưởng. Cảm giác như là biết họ đã cả tuần rồi, nhưng thực tế là mới có ba ngày.
Hẳn là chuyện này sẽ giải thích được cái cảm giác quá bình yên khi cuối tuần tới. Có vẻ như anh đã quen với tất cả những sự háo hức náo nhiệt đó. Chuyện này chắc cũng sẽ giải thích được cảm giác… đỡ khó chịu hơn bình thường khi anh gặp Mingyu ở chỗ làm vào ngày thứ Hai.
Hai người gặp nhau ở hành lang khi Wonwoo đang tới văn phòng của Jihoon. “Anh ơi,” Mingyu nói, và cười giống y như ngày thứ Sáu, giống như đây là một phản ứng bình thường mỗi khi gặp mặt với Wonwoo. “Anh lên gặp anh Jihoon à?”
“Ừ, có chuyện cần phải hỏi.”
“Cho dự án nào à?”
Wonwoo cố nén một nụ cười ngượng ngùng. “Thật ra là, uh…” má anh cũng nóng bừng lên rồi. “Jun và anh Jeonghan thách anh dám hỏi nếu chúng ta có thể tổ chức bữa tiệc cuối năm ở The Package.
Mingyu hỏi, “The Package là cái gì vậy?”
Mặt tái mét, Wonwoo giải thích, “Đó là một câu lạc bộ thoát y nam ở trung tâm thành phố.”
Mingyu nở một nụ cười gượng gạo. “HA! Ôi Chúa ơi.”
“Lúc đó anh say mà,” Wonwoo giải thích. “Ngớ ngẩn kinh khủng. Anh Jeonghan thậm chí còn lấy tóc ra đánh cược xem Jihoon có đồng ý không.”
“Tóc ảnh?”
“Ừ, ảnh nói sẽ cắt tóc,” Wonwoo ra dấu trích dẫn, “‘như con trai.’”
Mingyu mở to mắt. “Khoong thể nào.”
Wonwoo giải thích, “Ảnh nói thế vì biết Jihoon sẽ không đồng ý thôi. Nhưng anh chấp nhận vụ cược rồi, nên.” Anh ngọ nguậy, cảm giác hơi ngu ngốc vì thừa nhận chuyện đó. “Phóng lao đành phải theo lao.”
Biểu cảm của Mingyu trông rất gian xảo.
“Được rồi, em nói cho anh bí mật này nha,” cậu nói một cách lén lút. "Nhưng anh không được nói với ai đâu đó.”
Cậu nghiêng người về phía Wonwoo một cách bí mật.
Wonwoo cũng bị hấp dẫn, liền ghé người vào.
“Anh Jihoon sẽ đồng ý bất cứ chuyện gì,” Mingyu nói khẽ, “nếu anh đề cập tới anh Soonyoung khi anh đưa ra đề nghị.”
Wonwoo nói, “…hả?”
“Em thề luôn,” Mingyu khẳng định. “Cứ nói là anh Soonyoung giúp anh nghĩ ra, hoặc là ảnh nghĩ đó là một ý tưởng hay, và em thề luôn THỀ luôn đó, anh Jihoon sẽ chơi luôn. Lần nào cũng thế.”
Wonwoo lắc đầu, thấy khó tin. “Dù có đúng thật đi chăng nữa,” anh nói thêm, “nó sẽ không đồng ý đâu. Ý anh là, đó là câu lạc bộ thoát y nam. Để anh nói lại cho cậu nghe nè, CÂU LẠC BỘ THOÁT Y NAM.”
“Em làm sao bịa được chuyện này ra cơ chứ,” Mingyu cam đoan với anh. “Em hứa đó, thật sự luôn. Anh đi thử mà xem.”
Wonwoo thở hắt ra. “Không thể tin được là tôi thật sự đi làm chuyện này bây giờ.”
Anh bước vào văn phòng của Jihoon.
—
Ngay khi Wonwoo bước ra khỏi cửa, anh đã thấy Mingyu đứng đó, có vẻ như đã đứng lợi từ lâu và trông như sắp nổ tung vì mong chờ. “sAo rỒi?” thằng bé thì thầm rất kịch. “Thành công chứ?
Wonwoo cố nén không phá lên một điệu cười ngu ngốc. “Có!”
Mingyu vẫy tay lên trời. Đó! Em nói anh mà!” Cậu chọn một góc khuất để không ai nghe thấy từ văn phòng của Jihoon.
“Kì quặc vãi!” Wonwoo nói ngay khi vào chỗ kín. “Ý anh là, anh nói, ‘The Package!’ Anh nói, ‘Đi câu lạc bộ thoát y nam!"
“Em biết mà,” Mingyu nói. “Và em đã thử với những cái tên khác rồi! Những người khác ở trong công ti. Thậm chí là người nổi tiếng. Không xi nhê gì hết! Nhưng chỉ cần là Soonyoung thôi. Có lần em nói vu vơ lúc đưa ra đề nghị xong thôi á, kiểu như “ồ với cả hôm nay anh nhìn thấy anh SOONYOUNG chưa nhỉ?” và tèn ten!!”
Wonwoo không thể ngừng nở mộ nụ cười. “Từ đã—từ đã,” anh chợt nhận ra, “tức nghĩa là Soonyoung đề nghị cái gì nó cũng đồng ý ấy hả?”
“Không phải,” Mingyu lắc đầu, “Ngược lại mới đúng. Hai người đó chiến nhau tới nơi vì mọi thứ anh Soonyoung đề nghị ấy chứ! Anh phải nhìn thấy cơ, quá khủng khiếp!”
Wonwoo toét miệng. “Sao lại thế nhỉ?
Nụ cười của Mingyu nhạt đi trên môi.
“Thì,” cậu nói, vẫy tay vô thức. “Anh biết đó.”
Wonwoo nhăn mặt, anh thật sự không biết. Mingyu chỉ tránh ánh mắt anh.
Wonwoo quyết định thay đổi chủ đề. “Anh định nhắn tin cho cậu lúc cuối tuần này,” anh nói. “Để xem ‘thời gian bên gia đình’ thế nào rồi.” Anh nói thêm. “Có vẻ như cậu cần một chút hỗ trợ tinh thần để vượt qua đó.”
Mingyu chớp mắt. “Anh nên nhắn mới đúng. Có những lúc em rất cần hỗ trợ tinh thần đó.” Nhìn cậu thật chán nản. Trước biểu cảm tò mò của Wonwoo, cậu nói thêm, “Thì anh biết đó, họ hỏi về chuyện thăng chức, cưới xin, em bé các thứ ấy.”
Wonwoo chợt thấy may mắn là mẹ anh chưa bao giờ dò hỏi về những chuyện đó.
Biểu cảm trên mặt Mingyu chuyển thành nỗi kinh hoàng. “Ôi Chúa ơi,” cậu nói. “Tóc của anh Jeonghan.”
Wonwoo cũng hú hồn, anh giơ tay lên che miệng. “Chúng ta sắp có tiệc ở The Package.” Mingyu suýt thì té ngửa ở câu đó. “Cái đó không phải là vi phạm điều khoản của công ti sao?”
Mingyu cười to tới mức tí thì ngã sấp mặt, và Wonwoo cũng không nín được, cười tới đau cả dạ dày.
“Hai đứa chúng bây đang đứng cười ở đó đấy à?” giọng của Jihoon vang lên, tiếng quát tháo chói tai vang ầm từ văn phòng. “Tau nghe thấy chúng bây đó mấy đứa quỉ ạ! Tau không biết chúng bây cười cái gì nhưng không xách đít đi làm đi đừng để tau phải ra tay lôi xác chúng bây về làm!"
Vẫn đang cười, Mingyu và Wonwoo vội vàng tản ra nhanh hết mức có thể.
—
Buổi tối hôm đó, sau bữa tối, Wonwoo lại cảm thấy cái sự thôi thức anh phải nhắn tin cho Mingyu.
Lúc đầu, anh cố đẩy nó ra khỏi đầu như lúc cuối tuần.
Nhưng mà Mingyu cũng đã nói là anh có thể hỏi thăm thằng bé, trong trường hợp cậu thấy quá choáng váng khi ở cùng bố mẹ..
Vậy nên Wonwoo nhắn tin cũng là phép lịch sự thôi.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng anh quyết định,
‘Thời gian bên gia đình’ thế nào rồi?
Chưa kịp đặt điện thoại xuống đã có tin nhắn trả lời.
> tệeeeeee vãiiiii
Wonwoo nhăn mặt.
Thật à?
> hok thể ngừng hỏi khi nào e có em pé
> VÀ mẹ muốn chuyển đồ đạc lung tung hết nơi
> ĐỂ CHO CHÚNG NÓ YÊN ĐI
Nghe chả vui tí nào nhỉ.
> xl a, Mingyu nói tiếp vài giây sau.
Không sao, Wonwoo viết, nghe có vẻ khó chịu.
Và tiếp theo, Em có muốn giải lao một chút không?
> tròi, Mingyu trả lời. đc zậy chắc zui wa
—
“Ồ, chào cháu!” Chú Kim nói khi mở cửa căn hộ của Mingyu . “Sao mà nhà chú có được vinh hạnh này?”
Mingyu bước ra từ phía sau để xem ai đang ở cửa. Trông cậu có vẻ bất ngờ khi thấy Wonwoo.
“Anh tới thật sao,” cậu nói.
“Anh ở đây rồi,” Wonwoo khẳng định khi bước vào căn hộ.
Wonwoo nghe thấy tiếng kêu của cô Kim từ đâu đó trong căn hộ.
“WONWOO ĐÓ HẢ CON?”cô gọi, và có tiếng loảng xoảng gì vang lên. “CON CÓ MUỐN DÙNG BỮA VỚI GIA ĐÌNH CÔ KHÔNG?”
Wonwoo cố nín tiếng cười. “Cháu không biết cháu có thể… bắt cóc Mingyu một chút được không. Cháu có đang làm phiền mọi người không?”
“Không sao đâu mà,” chú Kim khẳng định với Wonwoo và Mingyu. “Chú nghĩ hai đứa có thể có ít phút với nhau.”
Wonwoo gật đầu. Mingyu trông vẫn bàng hoàng vô cùng.
Cô Kim lại gọi ầm lên, “CÓ PHẢI WONWOO KHÔNG ĐÓ? NÀY AI TRẢ LỜI TÔI ĐI CHỨ LÀM CÁI GÌ VẬY!”
Chú Kim nhướn mày và ra hiệu cho Mingyu.
“Con đi đây đi đây,” Mingyu vội vã bước ra, lấy vội một cái áo khoác từ trong phòng khách. “Con chào bố, cảm ơn bố nhiều!”
“Cháu cảm ơn chú ạ,” Wonwoo cũng nói, và bước theo tốc độ ánh sáng của Mingyu ra thang máy.
—
Khi Wonwoo và Mingyu rời bước khỏi căn hộ và lên xe của Wonwoo, Mingyu chuyển từ trạng thái bàng hoàng sang ngơ ngẩn ngốc nghếch, và bắt đầu cười khúc khích khi Wonwoo khởi động xe.
“Giờ thì,” Wonwoo hỏi, “Chắc em có một hai giờ gì đó. Em muốn đi đâu?”
“Ôi em chả biết nữa,” Mingyu nói, miệng vẫn toe toét cười. “Chỉ cần yên tĩnh một chút và không ai bắt em di chuyển đồ đạc nữa là đã ổn rồi.”
Wonwoo lắc đầu, giả vờ thất vọng. “Tất cả ý tưởng của tôi đi tong rồi.”
Mingyu cắn môi. “Thật ra chắc là kì cục vãi, nhưng mình có thể ngồi yên trong đây được không?”
“Trong xe hả?” Wonwoo nói. “Ừ được thôi.”
Anh tắt máy, nhưng vẫn giữ chìa khóa và mở radio. “Đây, em muốn nghe gì không?”
Mingyu chuyển kênh liên tục, và Wonwoo khá là sốt ruột khi cậu mất rất nhiều thời gian để có thể chọn một kênh, nhưng dừng lại ở một kênh hiphop gì đó khá ổn. Hai người nói chuyện một lúc, những chuyện linh tinh, và khi dừng lại một hồi lâu, Wonwoo quay sang và nhận ra cậu đã ngủ gật.
Wonwoo xem thời gian, cả hai đã ở trong xe được khoảng 1 giờ.
Anh có thể để Mingyu ngủ khoảng chừng nửa tiếng, trước khi gọi cậu dậy và để cậu về nhà.
Wonwoo chơi game trên điện thoại và cố không để bị mất tập trung bởi tiếng gần-như-ngáy đều đều của Mingyu.
Wonwoo đặt điện thoại ra và gọi. “Mingyu? Mingyu.” Anh khẽ cao giọng. “Mingyu.”
Mắt Mingyu bừng mở và giật nảy mình trong ghế. Lúc đầu trông cậu có vẻ hơi lạc lối, sau đó ánh mắt cậu dừng lại ở Wonwoo và biểu cảm chuyển thành sự ngượng ngùng trong cơn buồn ngủ.
“Em xin lỗi,” cậu nói, giọng khàn và thấp hơn bình thường. Cậu cố cử động để thoát khỏi cơn buồn ngủ khi vừa tỉnh dậy.
“Không sao,” Wonwoo nói. “Phải đảm bảo là em về nhà trước khi bố mẹ em gọi.”
Mingyu gật đầu. “Đúng rồi.” Cậu hắng giọng và trông có vẻ tỉnh táo hơn. “Đi luôn bây giờ được không anh?”
—
Chuyến đi lên căn hộ của Mingyu căng thẳng một cách kì lạ - kì lạ bởi vì sự căng thẳng không có vẻ gì là ngượng ngùng hay xấu.
“Ngày mai mình có bữa tối với bố mẹ em,” Mingyu nhắc.
Wonwoo quan sát, “Bố mẹ em có vẻ muốn vỗ béo anh nhỉ.”
“Chắc vì anh gầy quá đó,” Mingyu đùa, chọc chọc vào sương xườn của Wonwoo.
Wonwoo nén một tiếng kêu, che bên phải của mình. “Này! Xin lỗi nhé, anh không có thời gian đi tập gym như cậu,” anh nói, vẩy vẩy tay vào toàn thể… tình hình của Mingyu.
Mingyu mặt đỏ bừng khi cánh cửa thang máy mở ra.
Trong căn hộ, bố mẹ của Mingyu đang xem một bộ phim, nguồn sáng duy nhất trong phòng là từ TV. Wonwoo chợt nhận ra có vẻ như bố mẹ Kim trông đỡ… đáng sợ khi hai người ôm nhau trên trường kỉ, xem phim tài liệu và uống trà.
“Cháu hứa là sẽ đem em ấy về mà,” Wonwoo đùa.
Cô Kim mỉm cười, may mắn là cô không tức giận vì Wonwoo đã đem Mingyu đi như thế. “Nạp năng lượng rồi chứ?” cô hỏi.
Mingyu nhìn sang Wonwoo. “Vâng.” Biểu cảm của cậu khó mà nhìn được trong ánh sáng lờ mờ từ TV.
“Vâng, được rồi ạ,” Wonwoo nói, cảm thấy lần chần một cách khó hiểu khi phải về.
“Cảm ơn anh,” Mingyu nói với Wonwoo một cách rất chân thành.
Lời giải thích duy nhất Wonwoo có thể nghĩ được cho việc anh làm tiếp theo, đó là bố mẹ Mingyu đang dõi theo cả hai người chăm chú, và Wonwoo và Mingyu đúng lẽ là phải vừa có một khoảnh khắc thân mật bên nhau ở dưới kia, và cả hai phải tỏ ra thật đáng tin như một cặp đôi..
Wonwoo nghiêng người và đặt một nụ hôn lên má Mingyu.
Biểu cảm giật mình của Mingyu bị che phủ bởi bóng tối từ căn hộ.
“Hẹn em ngày mai,” Wonwoo lẩm bẩm, và vội vàng chạy thoát khỏi nơi đó, bước vào thang máy mà không dám nhìn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com