Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Ngày hôm nay, tất cả đều đẹp. Mingyu mặc bộ vest màu đen cùng với cái khuy hoa nhỏ được cài bên trái ngực trên áo. Còn cô gái bên cạnh thì mặc một bộ sơ rê trắng trải dài xuống dưới gót chân. Nhìn trông họ thật đẹp đôi. Cậu cũng đã qua tuổi ba mươi rồi còn gì, nhiều năm qua,thanh xuân đã dành cho nghệ thuật rồi thì bây giờ cưới vợ cũng chẳng có gì làm lạ.Cô gái đó là ai?! Thật mơ hồ...

Tại lễ cưới , có rất nhiều người tham dự,trong đó có cả anh. Hôm nay, Wonwoo cũng diện một bộ vest đen, chí ít cũng phải ăn mặc thật đẹp bởi vì anh là rể phụ mà! Đến khi các khách mời đã ổn định vị trí ở băng ghế dưới , chỉ còn dư vài chỗ trống ở đằng cuối...Nhân vật chính ngày hôm nay đã xuất hiện, cô gái đó khoác tay Mingyu khoan thai đi lên từng bậc cùng với cậu. Wonwoo đi theo sau cậu. Dâu phụ có lẽ là bạn thân của cô dâu nhỉ ? Cô ta cũng như anh đi từng bước theo sau hai nhân vật chính.

Hai nhân vật chính đã lên đến bậc cao nhất , còn hai nhân vật phụ đằng sau thì tách ra đứng sang hai bên.

Mục sư đứng ở trên phát ra giọng đều đều :
"Choi Min Ha con có đồng ý lấy Kim Mingyu làm chồng cho dù... "
Kết thúc câu hỏi dài ngoằng mà mục sư thường hay hỏi các cặp đôi kết hôn là đến lượt cô dâu trả lời.

"Con đồng ý." Cô gái đó mỉm cười rạng rỡ. Cảnh tượng này thật đẹp nha.

Mục sư hỏi Mingyu với câu hỏi tương tự như vậy. Cậu nhìn anh...rồi mỉm cười trả lời

"Con đồng ý. "

Mỉm cười là sao chứ?! Sau khi đôi tình nhân trở thành cặp vợ chồng chính thức thì mọi người ngồi ở dưới vỗ tay nồng nhiệt thể hiện sự chúc mừng. Kết thúc lễ thành hôn rồi ! Anh cũng có việc phải về thôi...

Chẳng hiểu sao lại có lực hút nào đó thôi thúc anh phải ra khỏi nhà thờ.Đèn đỏ rồi!Anh bước chân đi qua phía bên kia đường. Do đường lớn, cho nên cũng khá nhiều xe cộ. Bây giờ đèn đỏ rồi , anh an tâm hơn mà bước qua. Thật không may...

Két!

Anh cảm thấy toàn thân tê dại... Sau đó từ từ nhắm mắt lại, chỉ nhận thức được lần cuối cảnh là tượng xung quanh anh toàn là máu...và máu. Thật đáng sợ!

"A! " Wonwoo bật người ngồi dậy, toàn thân run rẩy, toát ra rất nhiều mồ hôi khiến áo anh ướt đẫm. Vừa rồi chỉ là gặp ác mộng sao? Nhưng anh cảm giác nó thật chân thật. Anh quay sang nhìn đồng hồ ,7.30 rồi?

Thời gian nghỉ ngơi sau khi dưỡng bệnh đã chính thức chấm dứt. Anh phải tranh thủ trong ngày hôm nay phải trở lại kí túc xá. Sắp tới lại có buổi concert nữa! Anh vội vàng lấy vali cùng với mấy bộ quần áo bỏ vào. Anh ngẫm nghĩ xem còn có gì cần thiết thì đem theo luôn. Wonwoo hấp tấp nên lỡ tay va trúng đồ vật trên bàn, mấy vật dụng liền rớt xuống.

Có cuốn sách? Anh có mua nó sao? Thật sự không quen thuộc một chút nào luôn! Anh nhặt nó lên... Bỗng nhiên, nó ra khỏi tầm tay mà treo lơ lửng. Wonwoo giật mình, lùi bước tạo khoảng cách với quyển sách biết bay đó.

"Chào! Anh là Wonwoo ? Mà thôi, khỏi giới thiệu tôi biết anh là ai rồi."
Âm thanh phát ra từ phía quyển sách đó truyền ra.

"Ai... Ai đấy? " Wonwoo run rẩy hỏi. Thật ra anh cũng chẳng phải là người nhát gan gì cả! Nếu mà mềm lòng thì có nhưng mà nhát gan tuỵêt đối không. Nhưng với tình huống hiện tại thì can đảm gì nổi nữa! TTvTT

Có thứ gì đó từ trong cuốn sách phóng ra mang màu xanh dương. Ngay lập tức, quyển sách rớt xuống. Hình dáng cũng giống con người đó chứ. Anh tự tát vào mặt mình, có phải hay không là chưa tỉnh ngủ sinh ra hoa mắt. Tát mặt hay dụi mắt kiểu gì vẫn như vậy.Nhìn "cái thứ " này giống như cô nhóc chừng 14,15 tuổi gì đó với lại phong cách ăn mặc thật kì quái! Giống như thời cổ xưa vậy~ =,=

" Ta biết ngươi đang hoảng hồn nhưng làm ơn ngươi nghe ta nói đi được không? Đừng bất tỉnh nhé! " Cô nhóc này mấy lần trước đã thấy có vài người bất tỉnh nhân sự rồi cho nên lần này phải đề phòng.

"Nhóc nói đi... Sao lại trong nhà tôi ?" Không giấu nổi sự run rẩy, anh mất bình tĩnh hỏi cô nhóc đó.

"Thật ra tôi bị chết oan lúc 15 tuổi vào năm 1416. Hừ lâu quá rồi cũng chẳng nhớ chuyện gì xảy ra nữa.Công nghệ bây giờ thật tiên tiến nha! Không lòng vòng nữa, ta chính là oan hồn không được siêu thoát cho nên cứ lang thang như thế mãi... Diêm La Vương thương tình mà cho ta thành tiểu tinh linh. Nếu ta giúp được mười ba người thoát khỏi cái chết oan là sẽ được đầu thai. Ngươi chính là người thứ mười ba trong hàng trăm người ta từng trải qua. "

Wonwoo từ từ tiếp thu những gì mà nhóc này vừa nói rồi nhìn tiểu sinh linh này
"Nhóc... À không! Ngươi chết qua 6 thế kỉ rồi hả? "

Tiểu tinh linh đó gật đầu.

"Ngươi có chắc ngươi không bị điên chứ? "

"Những gì vừa rồi ngươi đều thấy? Còn nghĩ ta bị điên được à? "

Wonwoo lại ngẩn người ra nghĩ gì đó

"Này này, ta... Ta chết oan thật hả? "
"Ừm. "

Anh nhìn tiểu tinh linh đó với vẻ mặt khó xem...Anh lại nhìn xung quanh muốn khẳng định gì đó.
"Ta chưa chết mà. Rõ ràng vẫn còn sống. "

"Nếu ngươi chết rồi thì ngươi làm bạn với ta luôn đi ,còn có thể âm dương cách bbiệt nói chuyện với ngươi? "

"Lí do chết là gì ?"

"Ta cũng không xác định được. Ngươi là trường hợp đặc biệt đó. " Tiểu tinh linh ngao ngán nói. Thực ra, anh chết là do tai nạn...Mà vấn đề đó thì có gì oan ức đâu chứ! Cơ mà mấu chốt chính là ngày hôm đó không phải là ngày anh chết.Trước khi cô đi giúp anh thì đã hỏi qua mấy vị tinh linh khác nhưng họ bảo rằng số mệnh Wonwoo lại liên quan đến một người, nếu như người kia chung sống một đời với người khác thì anh phải chết. Họ chỉ có thể nói nhiêu đó không tiết lộ gì thêm. Có lẽ cứu sống người này không dễ dàng như vậy! Cô nhìn anh rồi thở dài.

"Anh đọc cuốn sách đó đi, nó sẽ giúp anh đó. " Tiểu tinh linh thu thân mình trở lại quyển sách lúc nãy .

"Ơ này... "Chẳng giải thích rõ ràng gì cho anh mà bỏ đi như thế khiến anh ngơ ngác một hồi.
Bỗng nhiên ,tiếng di động vang lên phá vỡ sự ngỡ ngàng chưa định hình được tình huống của anh lúc nãy.Anh nhanh tay cầm lấy di động rồi nhấn nút xanh bắt đầu nghe.

" Alô? "
"Khi nào anh về kí túc xá? "

Đầu dây bên kia truyền chất giọng trầm ấm đến tai anh.

"À, anh đang chuẩn bị đồ. Lát sẽ đón xe đến kí túc xá sau. "
"Em chỉ hỏi vậy thôi! Bọn em sắp ra ngoài nên sợ anh về kí túc xá giờ này nên gọi nói với anh trước. "
"Ừm,vậy thôi. Anh sắp xếp đồ tiếp, hẹn gặp sau. Tạm biệt! "
"Tạm biệt anh. Đi đường cẩn thận. "
Âm thanh truyền ra ngoài từ chiếc di động chỉ còn tiếng tút tút... Người vừa gọi cho anh chính là Mingyu. Anh để điện thoại xuống bàn tiếp tục kéo vali lại, anh nhìn cuốn sách rơi dưới đất . Anh nhặt nó lên , sự tò mò trong lòng dâng lên. Anh đặt gọn gàng nó vào một góc bên trong cái vali.

Wonwoo nhẹ nhàng kéo vali đi ra khỏi phòng mình và đóng nó lại. Tạm biệt cha mẹ rồi đứng trên vỉa hè đón một chiếc taxi. Thời tiết nóng thế này anh không muốn chen lấn trên xe buýt hay tàu điện ngầm. Cho nên đành hào phóng một bữa vậy! Anh nhanh chóng lên xe rồi đọc địa chỉ cho tài xế. Chiếc taxi nhanh chóng rẽ bánh đến nơi. Anh trả tiền rồi bước xuống đứng trước một tòa nhà.

Wonwoo đi lên phòng kí túc xá của mình, lấy chìa khóa ra ,anh nhanh nhẹn mở cửa rồi bước vào. Không gian thật yên tĩnh.Đúng như lời Mingyu nói, họ đã ra ngoài. Anh mau chóng sắp xếp đồ đạc rồi trên tay cầm theo quyển sách leo lên giường.

Có lẽ, anh sợ sệt...Quyển sách này có lẽ hiểu lí do tại sao anh chết.

Mở trang đầu ra , chính là lời giới thiệu.Kẹp bên trong trang sách còn có một tấm ảnh. Anh lấy ra và nhìn. Chủ nhân của bức ảnh này thực sự rất quen mắt chính là Mingyu cùng một cô gái lạ mặt tựa hồ anh đã gặp đâu đó rồi...Còn người đứng từ đằng xa kia là anh sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com