Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

28. I run. You hide

- Cám ơn cậu đã luônđó với tôi, Kim Min Gyu!

Jeon Won Woo để yên cho cậu ôm. Hơi thở của anh cũng đã đỡ hỗn loạn hơn lúc trước, giờ chỉ còn từng nhịp từng nhịp ổn định và đều đặn.

Kim Min Gyu dùng đôi bàn tay ấm áp của cậu vuốt ve gương mặt anh, nhìn vào mắt anh mỉm cười. Lần đầu tiên cậu được nghe từ anh một lời cảm ơn chân thành, cậu thấy những nỗ lực và khó khăn trước đó đã được đền đáp hoàn toàn xứng đáng.

- Sao cậu lại tin tưởng giúp đỡ tôi, trong khi ngay đến chính tôi còn không tin nổi bản thân mình? Tôi đã giết người. Đó sự thật. sự thật thứ không bao giờ  thể bị thay đổi.

- những tiếng nói... chúng cho rằng tôi thể tin tưởng anh.

- Cậu cũng đã bắt đầu nghe thấy được những âm thanh trong đầu cậu rồi?

Mái tóc ướt đẫm của Jeon Won Woo tí tách nhỏ những giọt nước trong suốt xuống cổ anh. Kim Min Gyu chăm chú nhìn theo đường chảy của nó, biến mất đằng sau lớp áo.

- Không, những tiếng nói trong đầu anh... Tôi nghĩ tôi thể nghe thấy chúng thì thầm...

Kim Min Gyu vừa trả lời, vừa đặt những nụ hôn mềm mại của cậu trên gương mặt anh. Từ vầng trán, xuống tới mi mắt, chóp mũi. Jeon Won Woo không từ chối những động chạm thân mật của cậu, trái lại, anh còn có vẻ như hưởng thụ nó.

- Vậy sao? Vậy cậu thử nói xem, hiện tại chúng đang cố thì thầm với cậu chuyện ?

Cậu nhìn ngắm làn môi mỏng manh của anh thật lâu trước khi đặt đôi môi của cậu lên đó.

- Chúng nói với tôi rằng, anh đang muốn tôi...

Một nụ hôn sâu và ngọt ngào. Nhịp thở của hai người lẫn lộn đan xen vào nhau. Lồng ngực phập phồng không theo một tiết tấu nào.

- Hãy nói với tôi anh cũng muốn điều tương tự đi! Nói với tôi như vậy đi!

Cậu dồn dập thúc giục anh.

- Giá cậu biết được những đang diễn ra bên trong tôi, những đang đấu tranh kịch liệt bên trong tôi ngay lúc này. trí của tôi khiến tôi đang cố gắng nói "không", nhưng thể tôi lại không ngừng khiến tôi hét lên rằng "".

- Nhưng đâu mới câu trả lời của anh? Câu trả lời anh thực sự muốn? Câu trả lời anh thực sự, thực sự thèm khát? Những âm thanh trong đầu anh, chúng đang mách bảo anh điều ?

- Chúng nói..... "Hãy biến điều đó thành sự thật đi!"

Cậu hôn anh thật dịu dàng. Nhưng cơ thể anh đột nhiên run lên, và cậu có thể cảm nhận được điều đó phía dưới làn da của mình. Cơ bắp của anh gồng căng để chống chọi. Kim Min Gyu nhớ tới những bóng ma trong tâm lý của Jeon Won Woo trước đây, nhẹ nhàng hôn lên vành tai anh trấn an.

- Đừng sợ! Nhắm mắt lại, đừng nghĩ cả. Hít một hơi thật sâu, thả lỏng thư giãn. Cứ để mọi việc cho tôi... Chậm thôi... chậm thôi... chậm thôi...

Lông mày Jeon Won Woo bắt đầu giãn ra. Cậu có thể cảm nhận rõ từng nhịp thở nóng hổi và rối bời của anh phả trên cổ. Anh bám chặt lấy bờ vai cậu, tìm kiếm một điểm tựa. Kim Min Gyu không dám dùng sức, chỉ sợ một cử động quá nhiệt tình của cậu cũng có thể bẻ gãy cơ thể mảnh khảnh của anh ra làm đôi. Vòng eo Jeon Won Woo mỏng dính, còn có thể nhìn rõ những khớp xương bên dưới làn da mỏng manh tái xanh và nhợt nhạt. Nhưng đối với cậu, lúc này anh chính là của cậu, đẹp nhất, hoàn mỹ nhất.

Jeon Won Woo nằm bên cạnh cậu, cuộn lại như một con cáo nhỏ yếu ớt. Cơ thể hai người phủ bởi một tầng mồ hôi, dính cả lên chăn đệm, nhưng điều đó chẳng là gì quan trọng. Kim Min Gyu vuốt ve mái tóc anh, vuốt ve làn da anh, từng cử động thật dịu dàng, giống như thể anh chính là điều duy nhất của cậu. Cậu ngắm người đàn ông bên cạnh mình say sưa ngủ, tiếng hít thở đều đều.

Tiếng chuông điện thoại di động kêu lên. Sợ anh bị giật mình, cậu bấm nút tắt tiếng, nhẹ nhàng đi ra phòng khách nghe máy. Cảnh sát Choi hớt hải, lập tức hỏi ngay.

- Min Gyu à, GPS trên thiết bị quản chế thông báo rằng Jeon Won Woo đã rời khỏi nhà đang ở chỗ em, đúng như vậy không?

- Đúng vậy, anh ấy đangđây.

Cậu nghe thấy phía đầu dây bên kia văng lên một câu chửi thề. Choi Seung Cheol chỉ lơ là có một chút, vậy mà...

- Chờ một lát anh sẽ tới ngay!

Kim Min Gyu nhỏ giọng.

- Không sao đâu. Anh ấy ngủ rồi. Em vừa trấn an cho anh ấy uống một ít thuốc an thần. Hiện tại tâm Won Woo không được ổn định cho lắm. Cứ để anh ấy ở đây đêm nay cũng được!

- Em bị mất trí rồi à? Hắn thể lên cơn điên cắt em ra thành từng mảnh nhỏ như hắn đã làm với chính mẹ đẻ của mình đấy!

Giọng Choi Seung Cheol giống như đang gào lên.

- Anh đừng nói linh tinh thế nữa đi. Chỉ anh ấy đang hoảng loạn khi phải quay lại hiện trường vụ án thôi, điều đó thì hết sức bình thường với bệnh nhân mắc chứng PTED. Nếu anh biết ta đã làm với Won Hee thì...

- Em đang nói đến ai ?

Cảnh sát Chuê sốt sắng.

- Won Hee? Jeon Won Hee. Em gái của Jeon Won Woo ấy. Chuyện dài lắm, em không thể kể cho anh chi tiết được. Nhưng anh nên biết em không chút thương tiếc nào với mẹ của Jeon Won Woo hết. Bà ta xứng đáng bị như vậy. Chính ta người đứng sau tất cả chuyện này, ta ép Won Hee phải tự tử, ép Won Woo đến bước đường cùng...

Choi Seung Cheol trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời.

- Anh không biết Jeon Won Woo đã tiêm nhiễm vào đầu em thứ , nhưng hãy nghe cho kỹ đây Kim Min Gyu. Theo như hồ đây, Jeon Won Hee đã mất từ rất lâu rồi, năm 6 tuổi, trong một vụ hoả hoạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com