Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12





Tôi đã từng hỏi Mingyu. Hạnh phúc là gì? Lúc đó cậu ấy đã nhìn thẳng vào mắt tôi, dịu dàng nói.

" Hạnh phúc chính là anh, Jeon Wonwoo em yêu thương một đời. "

Lời nói đó có lúc đã trở thành động lực sống của tôi. Mỗi khi tôi cô đơn trong chính suy nghĩ của mình, thói quen tự dồn mình vào góc tối khi bế tắc sẽ được chính yêu thương dịu dàng đó dìu lấy, đỡ tôi đứng dậy và tiếp tục bước đi. Thật buồn cười khi một con người như tôi lại luôn vượt qua bao nhiêu cơn stress trong công việc chỉ bằng hồi ức về một ai đã đi qua đời mình. Những gì cậu từng nói, những hành động cậu từng dành cho tôi, tất cả tôi đều nhớ rõ không hề quên đi mất. Bảo rằng tôi ngốc nghếch cũng được, nhưng tôi đã từng nghĩ nếu có thể yêu thêm một ai khác thì nhất định người đó phải đối xử với tôi được một nửa phần của Mingyu khi ấy mà thôi. Nhưng con người luôn hay làm khó chính mình, rõ ràng tôi vẫn không yêu ai được, vẫn cô đơn một lối đi về. Dù bao người tốt vẫn hiện diện xung quanh nhưng tôi lại cố chấp không mở lòng lần nữa. Là vì tôi yêu Mingyu nhiều quá, tôi dành lòng trân trọng những khoảnh khắc ngày trước bên cậu nhiều quá mà trở thành một kẻ cứng đầu với chính cuộc đời dài rộng. Mặc cho tôi đã từng đau như thế nào, tôi đã từng khổ sở bao nhiêu, mặc cho tuổi xuân trôi qua vô nghĩa và tình cảm cứ ngày một nhếch nhác ố vàng. Tôi chưa từng dám mong chờ một cánh cổng nhiệm màu mở ra như trong truyện cổ tích, ở đó có một liều thuốc lãng quên, uống vào rồi tự khắc xoá đi mọi thứ về những gì trong quá khứ, để tôi thôi yêu người khờ dại, để tôi không còn ám ảnh cơn ác mộng của đêm đen. Nhưng biết làm sao được, người phàm mắt thịt yêu ghét sầu đau là lẽ thường tình, tôi chỉ là không thể nào vượt qua được, điều đó là lỗi của tôi.

Trong giấc mơ khi rơi vào vô thức, trong hiện thực mở mắt ra ghi khắc lấy hình dáng cậu trong nhãn cầu. Tôi nhận ra Mingyu đối với mình hoàn toàn không đơn giản chỉ là một người yêu cũ. Mingyu đã là hạnh phúc, đã là niềm thương, đã là cơn đau day dứt chảy trong từng mạch máu, cậu ấy là nước mắt, là điều sâu kín nhất mà tôi không thể đặt ai bên cạnh để so bì. Người tôi yêu nhiều như vậy, lại là người tôi ước gì mình có thể quên đi.


Nhìn cậu một ngày hai tư tiếng, trừ lúc đi làm và buổi tối chỉ chợp mắt khoảng hai giờ đồng hồ, còn lại toàn tâm toàn ý ở bên cạnh mà lo lắng cho tôi, thật lòng tôi đã lung lay rất nhiều lần khi đối diện với đôi mắt dịu dàng khẩn khiết ấy. Nhưng chính thời khắc tim lỡ nhịp nó lại nhắc tôi nhớ về một vết sẹo từng in sâu. Tôi không thể chối bỏ rằng mình và Mingyu từng thốt ra tiếng chia tay và đường ai nấy đi gần như nhiều năm không gặp lại. Bây giờ ở ngay bên cạnh nhưng chính là cách xa nhau một đại dương nghìn trùng sóng lớn. Cậu có thể vì tôi mà đóng tàu vượt biển, nhưng tôi không thể vì cậu mà gạt đi mảnh vỡ lẫn trong cát trắng đã làm mình bị thương đến độ không muốn bước đi một bước chân nào. Tôi không muốn làm khổ Mingyu, tôi biết cậu ấy còn yêu tôi, thậm chí đang mở rộng vòng tay và cầu mong tôi quay về. Nếu tôi là một người ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân, tôi sẽ về lại bên Mingyu để dỗ dành tâm tư cô độc của mình, nhưng đáng buồn thay, tôi lại là một kẻ sống vì người khác. Tôi vì Mingyu mà không muốn cả hai tiếp tục chắp vá một bức tranh tình đã nhàu nát không thể nào cứu chữa. Tôi sẽ để Mingyu lần nữa bước qua đời mình, để cậu tìm kiếm một hạnh phúc mới, một chân trời mới. Biết đâu.. khi trông thấy Mingyu hạnh phúc thì tôi sẽ có thể mỉm cười mà sống tiếp cuộc đời tẻ nhạt này thì sao.



...



Suốt cả tuần liền chỉ ở yên một chỗ ăn uống nghỉ ngơi, cơ thể từng ngã gục vì đuối sức của Wonwoo đã được Mingyu vỗ béo hồng hào trở lại. Nhìn phần ăn đầy ụ thịt mà cậu mang vào để trước mặt, anh khẽ càu nhàu.

- Nhiều vầy ăn sao hết !

- Anh cứ ăn no là được. Có để thừa cũng không sao đâu.

- Thôi, ai lại bỏ phí đồ ăn bao giờ. Để cố ăn vậy.


Anh lườm cậu rồi cầm muỗng lên. Miệng bảo ăn không hết nhưng vị ngon này có khi anh sẽ đánh chén sạch sẽ không còn tí vụn thịt nào. Mingyu hài lòng nhìn thành quả chăm sóc của mình, Wonwoo đã khoẻ lên rất nhiều, đã ngủ rất đúng giờ, không ho khan không nhíu mắt vì mỏi mệt nữa. Cậu lặng lẽ ngồi xuống, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, cứ nhìn anh rồi nhìn sang khoảng không trước mặt, buồn buồn.

- Cậu muốn nói gì?

Wonwoo đã chú ý được thái độ của người kia. Cậu giật mình khi anh chủ động lên tiếng trước. Mingyu có chút hồi hộp, hai bàn tay đan chặt vào nhau.


- Anh đã khỏi bệnh rồi, thật sự em đã luôn mong anh mau khoẻ lại.

- Nói tiếp đi.

- Em..

- Nếu còn ngập ngừng tôi sẽ không nghe nữa.


Wonwoo kiên quyết, đặt muỗng xuống khay đựng, chầm chậm nhai và hướng ánh mắt về phía Mingyu đang ngồi trước mặt mình, một chút lạnh lùng, một chút chờ đợi.


- Khi anh khoẻ lại rồi.. anh có thể cho phép em vẫn được ở bên anh không?


Mingyu hồi hộp thốt từng tiếng một, liệu Wonwoo sẽ chấp nhận cậu lần nữa hay không, dù anh đã để yên cho cậu cạnh bên những ngày qua nhưng đó cũng là do chính anh không thể nào tự lo cho mình được. Anh cần cậu, chỉ là một chút thôi, cần ai đó ở bên lúc cơ thể không còn đủ sức. Cậu hiểu đó là cơ hội của mình, mặc dù đã có ý định sẽ nhất quyết không bao giờ rời xa anh nữa nhưng Mingyu hiểu chứ, hiểu rằng trái tim một người khi đã từng mất đi yêu thương và tin tưởng, vạn lần đối diện vẫn chỉ nhận lại là đôi mắt trống rỗng không tồn đọng bất kì hoài niệm nào.


- Ngay ngày mai cậu có thể rời khỏi nhà tôi được rồi, cảm ơn vì đã chăm sóc cho tôi. Có thể sau khi đi lại được tôi sẽ mời cậu một bữa ăn để bày tỏ lòng biết ơn.


Đúng như Mingyu đã lo sợ. Wonwoo nói rất bình thản, không có chút do dự nào, cương quyết đẩy cậu rời khỏi cuộc đời anh.


- Anh đừng nói như thế. Là em nguyện lòng chăm sóc cho anh mà.

- Hay cậu thích một cái áo sơ mi mới? Tôi sẽ mua tặng cậu.

- Wonwoo..

- Nói chung là bất kì thứ gì cậu thích tôi sẽ đáp ứng hết. Xong rồi thì không ai nợ ai !

- Vậy em muốn Jeon Wonwoo. Tặng anh ấy cho em cả đời được không?


Wonwoo sững lại, gương mặt nghiêm túc của Mingyu không hề hiện diện một chút ý đùa. Lòng anh chùng xuống, bất chợt nặng nề như đang giữ lấy hàng đống khối đá xanh. Với một ai khác thì câu nói đó sẽ lãng mạn biết bao, là một chàng trai đang ước mong sở hữu người mình yêu đến từng phút giây khi còn được sống. Nhưng với Wonwoo thì khác, tình đã một lần đổ vỡ, tim đã một lần rỉ máu đớn đau tưởng chừng như chết đi trong mộng dữ hành hạ mỗi khi đêm về, bây giờ lại lắng nghe tiếng khẩn cầu từ chính kẻ mình từng yêu, chính người từng làm anh tổn tương sau bao nhiêu năm tháng bên nhau nhiều kỉ niệm. Tình yêu không phải là thứ có thể cho vay, nhưng nợ duyên mà nó để lại sau mỗi cuộc tình sẽ đeo bám con người suốt cả một đoạn đường nặng gánh. Người còn nợ sẽ còn gặp lại nhau, trả cho nhau chút ân tình còn vương vấn. Người hết nợ sẽ đi không bao giờ gặp lại, có nhớ đến mấy có mong đến nhường nào cũng chẳng thể lần nữa về lại bên nhau. Wonwoo đã có quyết định rõ ràng trong tâm thức nhưng sao đến lúc nói ra lại thấp thoáng ngập ngừng khó thốt nên cho trọn. Anh đang sợ sệt điều gì hay là đang lần lựa giữa những sợi tơ lòng vướng mắc. Tỉnh lại đi Jeon Wonwoo, đừng vì chút cảm giác mềm mỏng mấy ngày qua mà quên đi những gì mà bản thân từng chịu đựng. Anh không thể mơ hồ như thế được. Nhất định không được. Cuối cùng anh vẫn giữ vững ý nghĩ ban đầu, lạnh nhạt tiếp tục ăn phần ăn còn dang dở, thì thào.


- Tôi không phải là món quà mà cậu muốn, cũng không tự tặng mình cho ai. Nhà của tôi có thêm một người lạ quả thật rất bất tiện, phiền cậu rời đi vào ngày mai.



Người lạ.

Mingyu lặng thinh. Nghe trái tim bung tróc từng mảnh vỡ rơi xuống trong câm lặng, ngỡ là vô hình nhưng thật sự làm con người tổn thương. Cậu biết anh đã cạn tình nhưng vẫn hi vọng một phép màu xảy ra, chỉ tiếc là cậu đã mộng mơ về nó quá nhiều rồi thì phải. Khi mỗi ngày ở bên cố gắng dùng toàn bộ chân thành để chăm sóc cho anh từng bữa ăn giấc ngủ, bù đắp những vết thương mà mình từng gây ra trong cơn giận dữ bốc đồng ngày đó. Cứ nghĩ rằng thời gian sẽ đủ sức xoá đi nỗi đau vốn từng in sâu trong tâm khảm nhưng nào ngờ, giống như một hình xăm bất di bất dịch, dù có tẩy xoá đến mấy cũng sẽ để lại vết hằn vĩnh cửu đã từng ghim xuống những mũi kim.

Mingyu thở dài. Cúi mặt lặng yên nghe nhịp đồng hồ gõ từng tiếng tích tắc vô tình. Kim giờ và kim phút cứ đuổi bắt nhau thành một vòng tròn vô tận. Cố gắng vượt qua bức tường kiên cố của khoảng cách lặng thầm hình thành bởi thời gian, cuối cùng khi đã kề cận ngày đêm cũng chỉ có thể bất lực rời xa nhau trong nuối tiếc tột cùng. Liệu rồi sẽ có một ngả rẽ nào cho anh và cậu, khi cả hai đã chẳng thể đối diện với chính cảm xúc thật của mình. Một người chờ đợi thứ tha, một người sợ hãi cảm giác về bên người kia rồi sẽ lại thêm một lần đổ vỡ, một người từng cười trong cơn say khi nhìn người kia rơi nước mắt, bây giờ lại khóc trong lòng đắng ngắt nhận lấy câu khước từ thẳng thắn bởi lẽ bản thân đã lầm lỗi quá nhiều.


- Em hiểu rồi. Ngày mai, em sẽ lại rời xa anh lần nữa.



Mingyu nở một nụ cười gượng gạo, vuốt mấy sợi tóc loà xoà trước trán của Wonwoo rồi ra phòng ngoài. Khi cánh cửa đóng lại, Wonwoo cũng ngừng bữa ăn, cả dạ dày vừa được lấp đầy vẫn không đủ để giữ cho tinh thần thôi lơ lửng. Lòng anh hối tiếc một điều gì đó, cứ hoắm sâu, cứ nhói buốt từng hồi. Anh đang làm đúng, vậy tại sao anh lại thấy không vui? Người kia vốn dĩ là nỗi đau của anh, anh nên quên đi nên xoá đi toàn bộ những gì thuộc về người mới phải. Vậy thì tại sao, trái tim anh lại đau thế này?



...

Tôi đã ngỡ cứ cứng rắn mà đẩy cậu ra xa mình thì nhất định sẽ khiến lòng mình thanh thản. Bên tôi làm gì khi tôi vốn dĩ tôi là một kẻ nhàm chán và luôn làm cậu thất vọng chờ mong. Tôi không biết nói những câu ngọt ngào, tôi không phải dạng người có thể xuýt xoa bàn tay người kia ủ trong tay mình vì trời lạnh như cậu. Tôi là Jeon Wonwoo viết ra những câu chuyện tình hiếm hoi sự lãng mạn dù trong tình yêu tôi luôn được cậu trao tặng cho không biết bao nhiêu ngọt ngào. Tôi chỉ giỏi nói lời làm cậu tổn thương, chỉ giỏi tập trung cho nhiều thứ khác mà không phải cậu. Đến cuối cùng vẫn cố chấp cho rằng mình đúng, cả cách để níu kéo người mình thương tôi còn không làm được thì sao có thể đủ can đảm mà tìm về con đường chung bước của ngày xưa. Tôi đã tự hỏi bản thân tại sao lại khổ sở với chính tình cảm của mình như vậy, cho đến khi nghe được tiếng nói của Mingyu thì thầm " em sẽ lại rời xa anh lần nữa.. " thì tôi mới giật mình vỡ lẽ. Thì ra tôi chỉ muốn cậu từ bỏ tôi mà thôi, bởi vì bên tôi cậu sẽ không hạnh phúc, những đớn đau cả hai từng trải qua tôi không muốn Mingyu phải đối diện nữa. Thật đau lòng. Cảm giác phải chính miệng nói ra những lời vô tình với cậu, tôi trong giây phút đó đã trở thành một người kẻ giả dối đến đáng thương.

Mingyu. Tôi xin lỗi. Xin lỗi vì đã không đủ dũng khí để cùng cậu làm lại từ đầu.


Ngày mai khi mặt trời lên, cậu ấy sẽ lại biến mất sau cánh cửa đó. Y như ngày trước chúng ta đã từng rời bỏ nhau.




Viết bởi Yi Yan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com