Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Cô bạn Wonyeong.

Vừa hay sắc trời toả ngày mới, tiếng gọi thất thanh của cô gái thân quen lại vang khắp hành lang như mọi ngày.

"Wonwoo! Cậu có ở đó không ra mở cửa cho tớ đi nào"

Bóng dáng mét 5 với mỗi ngày đến là một bộ khác màu bó sát người kèm lớp khoác che đi cái lạnh, nhìn vào ai cũng có thể nhận ra. Cô thuận chạy bộ sáng tiện đường ghé thăm cậu chàng cao nhất chung cư.

Với khuyết điểm lùn nhưng tính cách dễ thương cùng hoà đồng, dường như tất cả những người sống ở chung cư đều biết đến Wonyeong.

Một bác gái cạnh tường mở cửa rời nhà, bắt gặp cô trước khi rời đi bác lên tiếng: "Thằng bé hôm qua về muộn, có lẽ đêm qua đi làm rất mệt. Con đừng gấp há, bác bây giờ phải ra cửa hàng rồi"

"Vâng, cảm ơn bác ạ. Ngày mới vui vẻ bác nhé"

Wonyeong vui vẻ chào bác rồi lại kiên nhẫn chờ một lúc, than thở.

"Cậu bé của tôi ơi, ngủ tiếp thì thành heo mất"

Tức thì cánh cửa mở đúng lúc, cô đoán chắc đối phương cũng nghe bản thân càm ràm. Mong đợi cậu ta sẽ cải lại, thế nhưng hôm nay nhìn sắc mặt có lẽ là mệt mỏi đến không mở mắt được rồi.

Căn hộ này quen thuộc đến mức cô vào và hành động như một thói quen.

Đầu tiên vào bếp đặt súp lên bàn ăn để cậu bạn ăn sáng, loay hoay sắp xếp một chút đồ nấu ăn sáng sớm cô tiện đi chợ mua được.

Vì bản thân Wonwoo không có thời gian để chăm sóc chính mình. Nên từ khi quen cậu cô luôn dành chút thời gian để giúp cậu đi chợ hay mua bữa sáng.

Dường như việc chăm sóc cậu trở thành thói quen nên kể cả khi cậu không mệt hay sốt vì làm việc quá sức thì cô vẫn kiêm thêm việc vặt trong căn hộ.

Nhiều lúc cô rất muốn chi tiền để cậu có thể thoải mái nhưng cậu vẫn bướng bỉnh không chịu. Và luôn lên tiếng 'tớ chỉ cần cậu làm bạn tớ, không xem tớ quái dị và luôn lắng nghe tâm sự tớ là đủ rồi'

Wonyeong biết đến Wonwoo khi cậu còn ở nhà sơ, cậu từ nhỏ ba mẹ đã bỏ cậu. Một người bố không nhận đứa con quái dị và người mẹ chỉ xem cậu là gánh nặng.

Lúc cô mới mấy tuổi, cô đã cùng cậu ngồi nói chuyện khi thấy cậu không dám chơi với các bạn nhỏ.

Khi lên cấp 1, cô thay các sơ dẫn cậu đến nhận lớp của mình. Vào cấp 2, cô lại bảo vệ cậu khỏi bọn con trai lưu manh ấy.

Wonyeong càng nhớ rõ nhất là lúc thấy cậu hoảng sợ và khóc rất nhiều khi phát hiện bên dưới cậu chảy máu. Đó là thời điểm cấp 2, là năm mà mọi người trong trường đều bàn tán.

'Wonwoo là đứa song tính, là quái vật!'

Chỉ có cô còn tỉnh táo mà bọc lại Wonwoo kéo cậu khỏi lớp học thêm ấy, trên đường đến WC cô không ngừng an ủi cậu. Cậu còn một người bạn là cô cơ mà!

Khi ấy, Wonwoo đang khóc đã không nhìn lấy cô một cái và chỉ biết cúi đầu hoảng loạn. Cô cứ tưởng cậu khi đó khóc vì mọi người biết bí mật của cậu nhưng lúc hướng dẫn cậu giải quyết vấn đề cô mới biết cậu khóc vì chiếc quần mà cô mới mua tặng cậu.

Lúc đó cô đã bật cười và bảo chỉ cần giặt là sẽ trôi đi thôi. Nên cậu đã nín khóc và dành một hôm đó để thành thật với cô về giới tính dị thường của mình.

Từ ngày đó, Wonyeong dường như xem Wonwoo như cậu em trai mỏng manh của mình vậy. Dù cô có chiều cao không mấy uy hiếp nhưng đối diện với bọn con trai lưu manh bấy giờ không phải là không trị được.

Chỉ khi đến một lúc cô nhận ra cậu bạn của mình đã cao rất nhiều, tướng tá đã uy hiếp bọn con trai rất nhiều. Cô dần giống như người được bảo vệ.

Tuy nhiên, nếu để ý kỹ một chút. Bất cứ ai đều nhận ra dù cậu như một người con trai chuẩn men, thế nhưng nước da lại trắng như tuyết, ngũ quang khi cười lại xinh đẹp quá đỗi và đặt biệt không chạm vào người thì thôi.

Đã chạm là nhận ra cậu ốm đến nhường nào và mỏng manh đến nhường nào. Do đó cô ngộ ra đúng là không thể đánh giá qua vẻ ngoài cao lớn, vai rộng í mà...

Quét tước rồi rửa bát, cô chồm vào phòng ngủ lên tiếng: "Tớ để súp lát dậy húp, cậu có sốt không tớ lấy thuốc giúp cậu nhé!"

"Không đâu, hồi tối tớ làm mệt một chút thôi!"

Giọng nói khàn khàn pha chút lười biếng đáp.

Thấy thế, cô mở cửa đi vào nhỏ nhẹ khuyên.

"Cậu nói xem, việc học chúng ta cũng hoàn thành rồi, thi cũng đã đậu rồi, công việc thì cũng đã kím được rồi. Cậu đừng làm quá sức thế được chứ, trong thời điểm vì kinh phí đi học nên cậu làm thêm rồi về mệt mỏi sốt cao. Tớ không trách, nhưng hiện tại đã tốt rồi, đừng áp lực nữa. Cậu không phải sống vì tiền, do đó có công việc là đã ổn rồi, còn số nợ ấy cậu để tớ cho mượn. Tớ giao hẹn còn lấy thêm lãi, tớ sẽ không tha cho cậu đâu. Nên hiện tại chăm lo bản thân một chút được không? Cậu cũng phải nghĩ cho nỗi lo của tớ chứ!"

Wonwoo đôi mắt nhắm nghiền nhưng bản thân đã nghe rõ mồn một, cô bạn thân như đang tâm sự vậy. Sáng sớm đã dài dòng quá nhiều.

Nhưng cậu vẫn không phàn nàn mà còn mở mắt nhìn cô, suy nghĩ lúc lâu rồi miễn cưỡng đồng ý.

Thấy thế Wonyeong hài lòng cười lớn.

"Tớ nói cậu nghe, hôm nay cậu phải xin nghỉ một hôm ở công ty cho tớ. Tớ đưa cậu đi chơi nhé?"

Chỉ thấy người trong chăn gật gù không lên tiếng, cô chỉ phì cười rồi tạm biệt để trở về nhà.

Đến khi 9 giờ, Wonwoo lăn lộn rồi giãn người tỉnh giấc. Cậu tròn mắt nghĩ đến 2 tiếng trước cậu mềm lòng đồng ý lời cô bạn. Lại nhớ đến phần súp chắc đã nguội.

Thở dài lết tấm thân mét 8 đi đến phòng bếp nhỏ, chuẩn bị cho mình ly sữa và ăn phần cháo.

Wonwoo hoàn thành xong thì cũng cảm thấy bản thân tốt hơn. Cậu viết đơn nghỉ phép rồi chuyển cho bộ phận công ty, vì bản thân đảm đương công việc quản lý cho thành viên nhóm nhạc mà mọi Concent bình thường sẽ tất bật vào chiều tối. Nên buổi sáng không cần gấp gáp đi làm sớm như những người khác.

Wonyeong đã bảo cậu dành một ngày cho cô nhưng nghĩ lại cậu cũng muốn thư giãn không nghĩ đến công việc một chút. Nên dứt khoát xin nghỉ 2 ngày tính thêm chủ nhật là cậu được thoải mái 3 ngày rồi.

Hài lòng, cậu thay một bộ đồ đơn giản rời khỏi nhà. Đầu tiên là đến nơi mà cậu lớn lên, bọn trẻ nơi đây rất chào đón cậu. Cậu dành cho chúng chút thời gian ít ỏi rồi vào phòng gặp sơ lớn. Chu cấp cho những đứa trẻ mồ côi nơi này một số tiền dành dụm rồi rời đi.

Một buổi sáng thế mà nhanh chóng trôi đi khi cậu đi đến nhà của Wonyeong. Một căn biệt thự lớn vừa nhìn là hiểu nhà cô không phải dạng vừa rồi. Ban đầu cậu đã rất ngại về sự cách biệt của cả hai, nhưng tiếp xúc với cô sẽ thấy cô rất đơn giản không một chút tỏ ra bản thân mình hơn người.

Vừa thấy Wonwoo đến nhà, Wonyeong trên lầu đi xuống gấp gáp ra kéo cậu vào.

"Nhà nay không có ai cả, cậu cứ thoải mái đi"

"Ồ được"

Vào phòng bếp, soạn chút món ăn đơn giản. Cả hai vui vẻ ăn rồi nói chuyện.

"Năm nay cũng 25 tuổi rồi, hôm trước cậu bảo cậu muốn thử bản thân thích nam hay nữ"

"Vậy... cậu muốn thử với ai trước đây?"

Wonyeong là cô gái rất thẳng thắn, việc đề cập vấn đề tế nhị vẫn là đề tài cô chưa bao giờ thấy ngại ngùng.

Wonwoo thân với cô lâu vậy cũng hiểu rất nhiều nhưng bao lần như một vẫn không thể không ngượng nghịu.

"Tớ.. tớ cảm thấy rất sợ, tớ sợ họ kinh tởm tớ và chẳng muốn cùng tớ đâu"

Thấy dáng vẻ cuối đầu nghĩ ngợi, cô trầm tư dù cô đã an ủi và trấn an câụ rất nhiều nhưng có lẽ cậu vẫn chưa sẵn sàng.

"Đi lên chơi game nào, đến tối hai ta suy nghĩ sau. Hiện tại cứ thoải mái đi đã!"

"Được"

Thế là cả hai ném phắt đi đề tài này, cùng tận hưởng ngày đầu được nghỉ.

Đến tận trời tối, bên ngoài bầu trời đã có áng sao lấp lánh. Trong phòng, Wonwoo từ phòng tắm bước ra.

Cậu ngượng ngùng hỏi người trên giường: "Cái này thật sự đẹp sao?"

Khi người vừa ra đứng trước mặt, Wonyeong đã đợi sẵn và cực hài lòng.

Cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng mới toanh làm nổi bật cánh tay mảnh khảnh cũng nước da mịn hơn con gái.

Phối với quần sọt đen nhìn rất bảnh và cao hẳn khi lộ đôi chân nuột nà xinh đẹp.

Đôi mắt Wonyeong rực lửa, cô thoả mãn réo lên: "Giời tuyệt vời! Bạn tôi đẹp thế này thì sao ai mà cưỡng được đây. Hahahaa"

"Hai ta đi thôi, cậu còn ngại ngùng e thẹn cái gì nữa. Ai đã bảo muốn thử với nam trước, không được hối hận."

"Nhưng.. cậu là chơi sỏ tớ"

"Không, không, thật ra cậu là người muốn. Không sao, đã đến lúc cậu phải vượt qua nỗi sợ rồi. Và tớ thật sự không ưa bọn con trai ngoài kia lắm đâu nhưng mà cái gì cũng có ngoại lệ. Cậu vượt qua ám ảnh còn tớ muốn tìm người bảo vệ chăm lo cậu cả đời. Đều có lợi cả, đi!"

Cứ thế Wonwoo bị cô bạn thúc đi vô cùng miễn cưỡng nhưng không che giấu ngượng ngùng khó diễn tả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com