Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương III - Ho-Dong và Nak-Rang

"Sao cậu đến đây nữa vậy?", Wonwoo nheo mắt hỏi người đối diện. Trời vào xuân nhưng hôm nay lại đột ngột chuyển lạnh, anh khoác thêm cái áo da lộn bên ngoài sơ mi mỏng, cổ áo kết lông chồn trắng. Wonwoo yêu thích việc tựa một bên má lên lớp lông này, khiến anh thấy như có túi sưởi ở bên, vô cùng ấm áp.

"Như con cáo tuyết Hokkaido, y hệt.", Mingyu thầm nghĩ.

Tiết học vừa tan, anh đã thấy đại úy Kim lấp ló ngoài cửa, cố nấp cả thân hình khổng lồ sau cửa sổ. Thế nhưng Wonwoo chỉ nheo mắt một cái, mọi sự cố gắng đều trở thành công cốc. Đã một tháng kể từ sau bữa tiệc và cái đêm đó, đêm mà người lạ lần đầu gặp mặt muốn đưa anh về đến tận nhà, nhưng may thay anh đã khéo léo từ chối, từ đó, mỗi khi có ngày nghỉ từ quân ngũ, Mingyu lại tìm đến Keijo. Nếu đó là tiết Wonwoo lên lớp, cậu sẽ ngắm anh không rời một giây. Khi sinh viên đã ngồi thành hàng đều tăm tắp và giọng nói ngọt ngào của giảng viên Wonwoo vang lên, đó chính là lúc Mingyu nhận lấy chút phước báu mà không cần ngửa tay xin. Anh khoan thai bước đi trên bục giảng, đôi tay thoăn thoắt múa cùng viên phấn trắng, mỗi chuyển động đều như tiên thánh trong mắt cậu. Mingyu ngắm khuôn nhan rạng rỡ của anh, ngắm từng đường nét sắc sảo tinh tế đó, vui với tiếng nói cười và hạnh phúc với cái liếc mắt từ anh. Cậu chưa một lần tự hỏi cảm giác này là gì. Lớn lên trong một gia đình thần đạo lâu đời, lại thêm truyền thống nho học vững vàng hậu Minh Trị, Mingyu biết rõ thứ cảm xúc nào không nên có. Nhưng khi lề thói phong kiến tương tác với tính cách ngang tàng của bản thể, chúng chọn con đường thoái lui.

Wonwoo cho cậu thứ cảm xúc quen thuộc nhưng lạ lẫm. Quen thuộc vì rung cảm trước người cùng giới, nhưng lạ lẫm vì nó mãnh liệt hơn bất cứ thời khắc nào trước đây. Trong thâm tâm, cậu tự biết thứ tình cảm dành cho anh thiêng liêng đến nhường nào. Mỗi lần nhìn vào mắt Wonwoo, cậu cũng nghĩ anh giống cậu, chí ít là có cùng thứ khuynh hướng này. Mặc dù còn hơi khiên cưỡng, cậu cũng cảm thấy anh sẽ từ từ chấp nhận mình, nếu cậu tiếp tục tiến đến anh, dù chỉ một chút. Vì vậy, nếu Wonwoo vào lớp, Mingyu sẽ ngoan ngoãn làm người nghe. Nếu Wonwoo phải lên văn phòng, cậu sẽ ghé ngang biếu anh vài món quà bánh. Nếu Wonwoo ở sân thể dục, cậu cũng sẽ đi theo, ít nhất là với cái khăn chườm lạnh. Theo trực giác của mình, cậu không muốn dè dặt trước anh. Cậu muốn anh thấu rõ lòng mình.

Ngược lại, lòng Wonwoo chỉ thấy đầy nghi hoặc.

Tuy anh hiểu rõ cảm xúc của mình với cậu vượt trên mức tình bạn, nhưng cũng chẳng biết tên này cứ mãi bám theo mình có phải vì chỉ thích mình không, hay còn ý nào khác. Nhưng có một điều anh không thể dối lòng, đó là thứ tình cảm ngày một lớn hơn mỗi khi gần cậu, điều anh không thể kiểm soát. Anh cố nén chúng lại, nhưng tựa như lò xo, càng nén lại chỉ muốn bung ra. Nhưng nếu Mingyu thích anh thật, thì chẳng phải nguy hiểm rồi sao? Việc cậu nhóc cứ đến Keijo mỗi tuần một lần, lại lảng vảng quanh mỗi mình anh, chỉ từng đó đã đủ khiến người ngoài soi mói. Nguy hại hơn, gia đình Kim là gia tộc phản quốc, anh là quân cách mạng, cả hai không phải bè bạn, mà là kẻ thù. Chính là chỉ có hai từ đó mới miêu tả rõ nét được vậy.

Nhưng Wonwoo không tránh né được, anh không thể điều hướng trái tim bằng khối óc. Lần thứ hai gặp cậu, đóa hoa chớm nở lại hé thêm đôi chút, vươn ra đón lấy ánh sáng rực rỡ ngày trường. Lần thứ ba, thứ tư rồi thứ năm, con tim anh bắt đầu nhảy múa. Anh biết nó cũng tôn thờ thứ xúc cảm kì lạ này. Anh biết là anh cần tránh mặt cậu. Thế nhưng anh không thể không đến lớp, và lúc này, cậu lại ngay đây, trước mặt anh, sừng sững chắn khuất tầm mắt.

"Tại sao em đến đây hả? Vì chúng ta thân nhau mà, anh có muốn đi ăn không, Wonwoo?" - Mingyu nhe răng cười.

"Sao lại bình thường?" - Wonwoo nghiêm giọng, trừng mắt - "Cậu là tướng sĩ, nếu không có việc cứ lảng vảng mãi ở đây, cậu không sợ cấp trên để ý à?"

"Em đúng là cấp đại úy, nhưng ngày nghỉ thì anh đi đâu chẳng được?" - Cậu lại cười - "Đằng này em chỉ đến nơi em đã từng học, đi theo anh bạn em quen từ buổi tiệc, có gì mà lạ?"

"Cậu không hiểu rồi, đại úy Kim."

Wonwoo lạnh lùng rời bước, tiếng giày lộp cộp xa dần, bỏ lại Mingyu thất thiểu nhìn theo.

"Em không muốn mặc lên người thứ áo giáp cho cảm xúc của em, chỉ với anh thôi.", cậu thầm nghĩ, lại nói với theo, "Nếu anh phiền, vậy thì thành thật xin lỗi."

Từ lần đó, Wonwoo không thấy Mingyu nhiều như trước nữa. Cậu thi thoảng vẫn sẽ ghé qua, nhưng một chốc rồi lại đi, cũng không đến tìm anh nữa. Những lúc đụng mặt, anh sẽ luôn là người nở nụ cười, nhưng cậu ta chỉ giữ vẻ mặt lạnh tanh, đi thẳng mà chẳng buồn ngoái lại.

-------------

"Tôi có nghe hiệu trưởng Keijo nói qua, gần đây cậu có vẻ hay đến đó nhỉ?", Minami gác điếu thuốc lên gạt tàn, đặt tay lên bàn, chất vấn.

Tiếng đồng hồ cúc cu đều đặn không phá đi được bầu không khí ngột ngạt của căn phòng đầy rẫy gỗ trầm và da thú. Mingyu ngồi trên sô pha, mắt hướng lên quốc kỳ Đế quốc treo trên tường, khẳng khái nói.

"Tôi cảm thấy thầy Wonwoo là một mục tiêu thú vị."

"Ý anh là sao?"

"Là người khả nghi, thưa ngài Toàn quyền." - Cậu cười mỉm, lại tiếp - "Đến đây từ năm nhất đại học, gia đình thân Nhật với khối tài sản kếch xù, ngoài lên lớp thì chỉ ở nhà mình, tuyệt đối không giao du với ai khác."

"Thì?"

"Ta chỉ thấy những gì người khác muốn ta thấy. Kể từ lần bắt được kẻ muốn đánh bom phủ Toàn quyền, an ninh trụ sở đã được đẩy lên mức cao nhất. Tôi có biết vài người làm tại Sở Địa chính, hiện vẫn đang cùng họ làm việc song song, giám sát toàn bộ những cá nhân khả nghi ra vào thành phố."

"Tốt lắm" - Minami cười to - "Đúng là con trai của Cheon-Seol, chưa từng làm tôi hết ngạc nhiên. Bố mẹ cậu vẫn khỏe chứ?", hắn đột ngột chuyển đề tài.

"Thưa vẫn khỏe, họ đang ở Zurich, dự định vài hôm nữa sẽ lại về Berlin."

"Gia tộc cậu đời đời cống hiến cho Tổ quốc, tất nhiên chúng tôi sẽ có những gì xứng đáng với mình."

"Trái tim tôi luôn hướng về Đế quốc, thưa ngài Toàn quyền."

Rảo bước về doanh trại, cậu gặp Wonwoo trên con đường trước mặt phủ Toàn quyền, không nói không rằng đi thẳng.

Rốt cuộc anh là gì, Kim Wonwoo?

-------------

Wonwoo thôi không chấm bài nữa, anh đặt bút xuống, ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài. Nắng vàng đậu trên cành thông, phủ lên cảnh vật lớp đường mỏng tan, óng ánh. Nắng trải chiếu, theo núi non trập trùng, trên những mái Hanok cổ truyền, làm nền cho khói chiều thơ thẩn bay.

"Tôi bảo cậu hạn chế, chứ không kêu cậu tránh mặt tôi.", anh thì thầm, nhớ lại chuyện ban trưa.

Cả tháng nay, Mingyu không hồ hởi khi thấy Wonwoo nữa. Cậu luôn lẩn tránh anh, một cách cố tình.

Thoạt đầu, Wonwoo nghĩ vậy cũng tốt. Nếu Mingyu cứ tiếp tục bám đuôi anh, Wonwoo có thể đã bị tóm trước khi kịp đem thông tin hữu ích về cho quân cách mạng. Nhưng bây giờ anh lại thấy trong lòng mình cực kì khó chịu. Không thấy Mingyu, Wonwoo thấy tim mình hẫng đi một nhịp, chợt thấy những cảm xúc ban đầu có khi đã lớn hơn anh tưởng, và cánh bướm dập dìu đã biến gió sớm thành cuồng phong. Gặp được Mingyu nhưng chỉ với khuôn mặt lãnh cảm, Wonwoo lại càng không vui vẻ. Có lẽ cậu cũng đang diễn và trong lòng đau khổ, như anh chăng?

Wonwoo lấy giấy viết thư, đặt bút gửi đến người thầy mà anh hết mực tin tưởng.

"Thầy kính mến,

Trời đã vào xuân, trò vẫn luôn tự hỏi bệnh khớp của thầy đã đỡ hơn chưa, khi không còn những đêm trường lạnh giá?

Dù ở Seoul xa xôi, trò vẫn luôn nghĩ về thầy, nhớ đến công ơn dưỡng dục và những lời răn dạy hữu ích. Hôm nay trò viết thư này, ngoài cốt hỏi thăm thầy thì cũng mong thầy giúp giải đáp mấy điều chưa tỏ.

Kì thực trò vẫn luôn nhớ về câu chuyện thầy dạy, về cách để tìm ra con đường trung dung, như lời Đức Khổng Tử giữa bao lựa chọn hiện hữu. Hôm nay, sinh viên trò lại hỏi về câu chuyện giữa hoàng tử Ho-Dong và công chúa Nak-Rang, mong trò có thể giải đáp giúp câu hỏi của chúng.

Thời Triều Tiên Tam Quốc, hoàng tử Ho-Dong trong lần dạo chơi đến nước Ốc Trở đã phải lòng công chúa Nak-Rang. Tuy nhiên, khi đã an bề gia thất, Ho-Dong lại muốn trở về Cao Câu Ly, nơi hắn kể lại mọi sự với phụ hoàng mình. Biết được tin Ốc Trở có món vũ khí diệt thiên binh vạn tướng, Ho-Dong trở lại quê vợ, xúi giục Nak-Rang phá hủy thứ vũ khí này. Kết cục là Cao Câu Ly tiêu diệt Ốc Trở, Nak-Rang bị cha chém chết, xem như phản tặc, quốc gia này vĩnh viễn bị xóa đi khỏi bản đồ lịch sử. Nếu đứng ở tình thế của Nak-Rang, còn có cách làm trung dung nào chăng? Theo nhà nho, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, Nak-Rang có đáng bị chỉ trích là người bất hiếu chăng, sở dĩ lúc này hiếu đạo của cô nằm ở Cao Câu Ly, không phải Ốc Trở? Vậy thì chỉ trích Ho-Dong chăng? Người ngược lẽ phu thê, đẩy vợ mình vào chỗ chết nhưng đúng nghĩa với quốc gia, trọn bề đạo hiếu? Vậy thế nào là trung dung đây?

Điều này khiến trò không khỏi đau đầu, chỉ từ một câu hỏi nhỏ nhoi sau tiết học. Tương tự, nếu con đường cách mạng chỉ có bạo lực chăng? Có chăng trung dung được con đường thứ ba? Có chăng tìm được hình hài đất nước từ hành trình bớt gian truân đổ máu?

Thành thật mong thầy giữ sức khỏe. Trò xin đợi hồi âm,

Kính thư,

W.K"

Wonwoo biết rõ thầy mình, người hoàn toàn hiểu anh. Wonwoo biết, thầy hiểu mình ẩn ý điều gì. Min-Hee là ông giáo già, vốn là cựu quan Joseon, người đã dưỡng dục anh hết cấp 3 trong căn nhà nhỏ lụp xụp của mình. Min-Hee cũng chính là người đỡ đầu, từng bước dẫn dắt anh, soi cho anh thấy một con đường đấu tranh vì quốc gia, dân tộc. Min-Hee không chỉ là thầy, mà còn là đồng đội, là bạn tri âm, và chính vì vậy được Wonwoo tin tưởng gửi đi tâm tình.

Dù thư sẽ được đường dây cách mạng bí mật chuyển đi, anh biết rõ nó không khỏi bị người khác kiểm tra. Chính vì vậy, Wonwoo không còn cách nào khác ngoài ngụy trang thêm câu hỏi bên dưới, nhưng thực chất anh đang cầu xin thầy giải rối giúp đống tơ vò trong lòng, thứ mà anh càng lún sâu lại càng hoảng sợ vùng vẫy, càng hoảng sợ vùng vẫy lại càng lún sâu.

Phải làm sao với cậu đây, Kim Mingyu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com