Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

cảm ơn.


Đến sau này em mới biết, đêm đó, anh đã đau lòng như thế nào...

Anh ra viện tính đến nay đã hơn 1 tuần rồi. Cả hai cũng đã dọn ra ở riêng, đó là quyết định của anh mặc cho em đã níu kéo đến bất lực. Anh bảo anh cần không gian riêng để suy nghĩ về việc của hai người, và bảo em cũng vậy.

Em thả cơ thể nặng nề xuống chiếc giường của cả hai, hai tay đưa lên day day phần thái dương đau nhức đến nghẹt thở. Hôm qua em mất ngủ, dù đôi mắt có nặng trĩu đến độ chẳng thể nhất lên nhưng em vẫn tuyệt nhiên không thể ngủ. Em vốn là một người dễ tính. Từ việc ăn uống, phong cách ăn mặc cho đến chỗ ngủ, em rất thoải mái và dễ thích nghi. Nhưng lần đầu tiên, em thấy tự xa lạ, tự lạ lẫm và tự trống vắng trong chính ngôi nhà của mình. Mỗi đêm, không còn ai ngồi trên giường đợi em về nữa. Anh đi rồi, mùi hương gỗ đàn thoang thoảng trên đầu mũi em chẳng còn nữa. Mất đi anh, em mất đi một hơi ấm đến kì lạ. Anh à,... anh về lại được không...?

Hầu như em không thể liên lạc với anh. Có lẽ anh đã đưa số em vào danh mục chặn, anh cũng chặn em trên những phương tiện khác. Anh cũng đã đổi chỗ thuê nhà, không còn ở nơi trước đây lúc cả hai mới quen nhau nữa. Mọi thứ liên quan đến em anh dường như đều muốn quên lãng đi, không sót lấy thứ gì.

Hôm nay, em lại dậy muộn vì đêm qua trằn trọc không ngủ, em bị sếp mắng rất nhiều vì không hoàn thành đúng hợp đồng. Lúc nấu ăn, em lại để dao cứa vào đến máu nhỏ thành giọt. Không có anh, em như người vô hồn. Em đã quá quen trong nhà này xuất hiện thêm một hình bóng nữa. Không phải cô ấy, mà là anh.

Sau gần một tháng bặt vô âm tín, anh chủ động nhắn tin với em. Anh bảo anh muốn hẹn em ra quán cà phê gần ngôi nhà của "chúng ta". Em đã chuẩn bị tinh thần rất tốt, em khoác lên mình bộ đồ anh mua tặng từ lâu, với mong muốn cứu vãn cuộc tình "dường như đã chết". Lúc em đến, đã thấy anh ngồi chờ ở bàn phía trong góc khuất của quán. Anh vẫn vậy, nhưng trông lại gầy, tiều tụy hơn đôi chút.

"Anh à, em đến rồi"_ cố gắng đánh thức anh khỏi cơn say với những con chữ trên sách.

"Em ngồi đi, trà hoa cúc nhé"_ anh cười nhẹ, rồi đứng dậy đi gọi món cho cậu.

Khi anh thốt ra trà hoa cúc, em thấy sắc mặt anh tệ đi. Phải, em không thích trà hoa cúc, là cô ấy thích. Anh vẫn thường thấy em gọi trà hoa cúc mỗi khi cả hai hẹn hò dẫn đến anh hiểu lầm rằng đó là món em thích. Nhưng em không mảy may biết rằng, anh đã biết điều đó từ lâu rồi. Khi được cô bạn em kể về cô ấy, kể cả sở thích uống trà hoa cúc, anh đã ngầm hiểu em yêu cô ấy rất nhiều. Vì thứ em thích là hương vị cà phê chứ không phải là tách hoa cúc ủy mị.

"Anh đã ở đâu suốt một tháng qua vậy? Em liên lạc với anh mãi không được. Có phải anh còn giận em lắm không?"

Anh cũng khuấy nhẹ một tách trà hoa cúc. Anh muốn thử món mà Mingyu cố gắng để yêu thích, nhưng hậu vị để lại của tách trà dành cho anh chỉ có vị đắng chát đến cứa đầu lưỡi.

"Anh muốn đi trải nghiệm những thứ bản thân đã từng ước mơ trong quá khứ."_ anh đến quê mẹ từng ở, tận hưởng chút hương vị quê nhà lần cuối. Đây sẽ là lần cuối cùng anh cho phép bản thân được khóc. Anh khóc vì nhớ mẹ, anh khóc vì trách bản thân đã không cố gắng phần đấu cho tương lai của mình và anh khóc vì cậu, người anh yêu đến phát điên.

"Và chuẩn bị mọi thứ cho chuyến bay sắp đến. Còn về việc giận em, anh muốn em biết rằng anh chưa bao giờ giận em. Anh giận bản thân mình nhiều hơn."

"Giận bản thân vì ngay từ đầu đã biết người em yêu sẽ không bao giờ là anh, nhưng vẫn cố đâm đầu vào, mặc cho đau đớn đến chết tâm."

"Anh cũng biết rằng, em muốn chúng ta đính hôn, là vì bác gái hối thúc. Anh xin lỗi, vì chẳng thể đáp ứng được mong cầu của bác. Anh sẽ hẹn bác vào một ngày gần đây để tạ lỗi."

Em chẳng thể nuốt nổi từng câu từng chữ anh nói được nữa. Đầu em giờ chỉ còn văng vẳng rằng anh sắp rời xe em rồi, rời xa nơi sinh sống của cả hai để đến một chân trời khác.

"Anh nghe em giải thích, em trước đây thật sự yêu cô ấy nhưng bây giờ người em quan tâm là anh không phải..."

"Em vẫn không thể nói được câu em yêu anh Mingyu à.."

Anh ngắt lời cậu rồi cười chua chát. Đến giờ câu em yêu anh vẫn thật khó để em thốt ra. Em chỉ xem anh là đối tượng phù hợp để tiến đến hôn nhân chứ không phải là xuất phát từ tình yêu. Nếu em nói yêu anh,... haha biết đâu anh sẽ hủy chuyến bay và ở lại với em thì sao. Thật nực cười mà Jeon Wonwoo, anh chỉ là một cơn gió thoảng qua trong đời em ấy thôi. Còn với cô ấy, chính là đóa hướng dương vĩnh cữu luôn được ánh nắng trái tim em sưởi ấm.

"Em có thể nói sự thật được mà. Không cần phải quá gò bó bản thân như vậy đâu. Em còn yêu cô ấy rất nhiều đúng chứ?"

Tất cả là lỗi của em. Là em tham lam, không muốn bản thân chịu lấy cảnh cô đơn, em mới tìm đến anh. Trong lúc đó mẹ anh đã để lại một vết sẹo rất lớn trong tim anh, em lại dùng dao ghim mạnh vào vết thương đó đến khi tim anh ngừng đập, em mới thấy hả dạ. Phải không em?

"Em xin lỗi.. Em yêu anh, nhưng em vẫn còn thương cô ấy..."

Anh lặng thinh cầm lấy tách trà còn nóng ấm, nhấp từng ngụm nhẹ nhàng rồi ngước lên nhìn em. Ánh mắt anh dao động, ươn ướt như làn sương sớm, nhưng anh tuyệt nhiên không khóc nữa. Có lẽ nỗi đau ấy đã đã khiến trái tim anh khô cằn, khiến cho tuyến lệ anh cũng cạn.

"Chúng ta dừng lại em nhé.." nói rồi anh nhẹ nhàng rời đi, chẳng bao giờ quay đầu lại.

Trong tình yêu, kẻ yêu nhiều hơn luôn là kẻ thua cuộc. Nhưng chẳng ai ngờ, ta lại thua cuộc trong chính cuộc tình của mình.

Một vài ngày sau, anh đến gặp mẹ em. Mẹ sau đó đã vừa khóc vừa đánh mắng em. Mẹ bảo anh vì cảm thấy có lỗi khi làm lãng phí 2 năm thanh xuân của em mà dập đầu tạ tội với mẹ đến 20 cái. Mặc cho mẹ can ngăn, nhưng anh vẫn nhất quyết làm. Mẹ bảo kiếp trước anh đã phải nợ em nhiều lắm, để kiếp này phải chịu đựng em đến mức này.

Anh đi rồi, lúc em nhận được tin thì anh đã lên máy bay để đến một vùng đất mới. Anh đổi số và không cho ai biết về tình trạng của mình kể cả bạn thân của anh Jihoon.

3 năm kể từ ngày anh đi, em vẫn không nguôi nỗi nhớ. Cuối tuần được dịp rảnh, em lái xe đến vùng ngoại ô, vào ngôi nhà không còn được lau dọn thường xuyên đến bụi cũng đóng thành lớp. Từ lúc anh đi, số lần em lui tới viếng cô ấy cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Và đây có lẽ là lần cuối. Em kì công chuẩn bị một đóa hướng dương rất to, ăn mặc bảnh bao như thể chuẩn bị đi hẹn hò. Em tiến vào căn phòng để ảnh của cô, đặt bó hoa lên bàn, em nhẹ nhàng dập đầu một cái, thầm cảm ơn cô trong quá khứ đã dạy em cách yêu. Dập cái thứ 2, em gửi lời xin lỗi vì thời gian qua đã không đến thăm cô thường xuyên. Em dặp đầu cái thứ 3 rồi giữ tư thế đó rất lâu. Vai em run nhẹ rồi truyền đến là tiếng nấc. Em xin lỗi vì trong tim em, ngoài cô ra, giờ còn thêm một người nữa nhẹ nhàng gieo vào tim em cảm xúc khó tả. Em ngước lên, trước mặt em là hình cô đang cười nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời ban mai. Em khóa lại cánh cổng của ngôi nhà đã từng là tất cả của em. Rời đi và không quay lại nữa.

"Em nhớ anh, Wonwoo à..."

Trong quá khứ, chúng ta ai cũng từng phạm phải sai lầm. Sai lầm của anh là đâm đầu vào một tình yêu dẫu biết trước sẽ không có kết quả. Còn sai lầm của em là không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn.

____________________________________hết_____________________________________

"Đây không phải là thơ tình đâu em

đây là hôn, là ôm, là hơi thở

đây là yêu, là thương, là trăn trở

Tôi mượn vần, vay chữ tặng đến em."

(Nếu như tôi nói nhớ em có trở về không)

Vậy là hoàn thành bộ truyện đầu tay của bản thân. Mình rất mong những đóng ý kiến của mọi người. Và bản thân mình trong tương lai sẽ tái xuất với những bộ truyện dài hơn về Meanie, cũng mong mọi người đón nhận và ủng hộ đứa con của mình.

Cảm ơn mọi người đã đọc đến dấu chấm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com