Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

26: dangerous (2)

Ngày nghỉ cuối tuần, tôi nhanh chóng sửa soạn để đến nhà Chaeyoung. Giấc ngủ hiển nhiên không thể kéo dài được khi mà hình ảnh tên quỷ gầy gò kia cứ luẩn quẩn trong tâm trí. Tôi bôi thêm một lớp kem che khuyết điểm lên quầng mắt rồi mới yên tâm rời nhà.

Tôi thở phào khi nhận ra bản thân sống ở khu phố đông người qua lại, trước đây dù có ghét sự chen chúc của người người nhưng giờ tôi lại biết ơn vì điều đó, ít ra tôi cũng sẽ cảm thấy an toàn hơn.

.

-Sao mới sáng sớm... -Jisung gãi đầu gãi tai khi ra mở cửa, mắt mũi vẫn nhắm tịt lại. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay với kim giờ chỉ đến số mười và đảo mắt.

-Chaeyoung có nhà không? 

-Có, bà ấy đang ngủ. -Thằng bé hé cửa ra cho tôi vào.

Trước giờ toàn là đứng ngoài chờ Chaeyoung, đến tận hôm nay cũng được bước vào nhà cậu. Căn nhà chỉ to hơn chiếc container một tẹo mà sạch sẽ, sáng sủa đến không ngờ. 

Nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của tôi, Jisung mới ngại ngùng lên tiếng.

-Nhà này chỉ có mình em ở bẩn thôi. -Thằng bé hắng giọng rồi lại thả người trên chiếc sofa chất đầy chăn gối.

-Phòng Chaeyoung đâu? -Tôi nhìn quanh nhà, hành lang bé tẹo nằm giữa hai cánh cửa đóng im lìm, gian còn lại là nhà bếp.

-Tưởng chị phải biết rồi chứ? Cửa phòng gắn chữ "Cấm vào" kia kìa. 

Tôi "ồ" một cái rồi đưa tay lên gõ cánh cửa bên tay phải. Im lìm một lúc mới thấy bên trong phát ra tiếng động. Chờ một lúc thì cánh cửa bật mở, một Chaeyoung ăn mặc lôi thôi, đầu tóc bù xù, tay cầm chiếc gậy bóng chày đứng lù lù hiện ra ngay trước mắt tôi.

-Ờ, là cậu. -Cậu dụi mắt, quẳng chiếc gậy vào trong phòng. -Có việc gì?

-Tôi có chuyện cần nói. -Tôi nuốt nước bọt. -Chuyện kinh dị, nên chắc cậu muốn kiếm tấm chăn đắp, cho đỡ sợ, tôi nghĩ thế. 

Chaeyoung nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ rồi bước khỏi phòng, cậu bước ra phòng khách rồi đạp Jisung vẫn đang xòe hai tay hai chân dài loằng ngoằng như cọng mì chiếm cả chiếc sofa.

-Dịch mông ra. -Cậu ngồi xuống sau khi Jisung khó chịu vặn vẹo ngồi dậy.

Tôi cũng rón rén ngồi xuống bên cạnh Jisung, ổn định tư thế rồi mới bắt đầu mở lời.

-Không đắp chăn thật à? Chuyện này hơi sợ thật đấy. 

-Chuyện gì cơ ạ?? -Jisung tỉnh cả ngủ, thằng bé nhìn ngang nhìn dọc đầy hoang mang.

-Chuyện kinh dị. -Tôi hắng giọng khẳng định.

-Chờ em đi kiếm cái gối. -Thằng bé loay hoay lật tung đống chăn trên sofa ra khiến Chaeyoung nghiến răng cằn nhằn.

-Kể nhanh đi. 

Sau khi chờ Jisung ôm chặt cứng cái gối rồi dựa vào Chaeyoung, tôi mới chép miệng.

-Hôm qua sau khi nhét cậu vào taxi, tôi định quay lại chỗ đường ray tìm cái khăn tay bị rơi. Biết tôi thấy cái gì không? Cách chỗ tôi với cậu nằm tầm vài met có vài toa tàu hỏng bỏ hoang, một cái bóng đen bước ra, vừa cao vừa gầy, nó nhặt cái khăn tay của tôi lên. 

Tôi dừng lại một lúc để xem phản ứng của người nghe. Jisung thì hồn siêu phách lạc từ lúc tôi nhắc đến cái bóng đen, còn Chaeyoung thì chẳng có tí phản ứng nào đặc sắc.

-Sao nữa? -Cậu nhướng mày khi thấy tôi dừng câu chuyện ở đó.

-Tôi chui mẹ vào taxi, tí thì đái ra quần. -Dù nhục nhưng tôi vẫn phải kể đoạn này ra, để cho cậu biết tôi đã sợ đến như thế nào.

-Nhát cáy. -Chaeyoung thở dài, đẩy Jisung ra rồi dựa vào lưng ghế.

-Hứ, cậu thử đặt mình vào tình huống của tôi mà xem. -Nghĩ lại vẫn còn lạnh người, tôi rụt cổ lại. -Chúa mới biết nó định làm gì với cái khăn tay của tôi.

Chaeyoung đột ngột đứng dậy, cậu vươn vai vài cái rồi bước về phía phòng ngủ.

-Muốn biết thì đi tìm hiểu. -Cậu bước vào phòng rồi đóng cửa lại.

Tôi ngẩn ngơ chôn chân tại chỗ, nhìn sang Jisung đang rơm rớm nước mắt vì câu chuyện, rồi nhìn sang cánh cửa phòng im lìm của Chaeyoung. Cái gì vậy? Tìm hiểu gì cơ?

Một lúc sau Chaeyoung bước ra, đã thay quần áo, áo phông đen với quần jeans xanh. Cậu ném một chiếc balô cho tôi rồi lấy đôi bốt đen quen thuộc ra khỏi giá để giày.

-Cậu đùa đúng không? -Tôi cố nở nụ cười thương mại nhìn chiếc balô với đống giấy tờ bên trong, toàn bộ là ghi chép về tên sát nhân mà chúng tôi đang tìm kiếm. Cảm giác không lành kéo đến, tôi đứng dậy và đưa chiếc balô cho cậu.

-Mình kéo dài vụ này quá rồi. Tìm nhanh cho xong chuyện. -Chaeyoung khoác balô vào rồi mở cửa nhà. -Thằng Jisung dậy đi, hôm nay mày có lớp tập nhảy đấy. Mày không đi là tao đập mày.

-Chuyện đấy chị không phải nhắc. -Jisung mãi mới thoát khỏi câu chuyện tôi vừa kể. -Nhưng hai chị đi cùng em đến đó được không...? Không phải em sợ đâu nhưng...

-Đùa tao à? -Chaeyoung chán nản vò tóc. -Thế thì nhanh lên.

Jisung hấp tấp chạy vào phòng nó, một lúc sau đã ăn mặc tử tế chạy vội ra ngoài. Tôi đang định trêu nó nhưng nhận ra mình cũng đang sợ không kém. Thế là cả ba bắt xe đến studio nhảy của Jisung rồi mới chính thức lên đường đi bắt tội phạm.

Tôi biết sớm muộn thì chuyện này cũng xảy ra thôi nhưng không ngờ tôi đang thật sự theo đuôi một tên sát nhân, hoặc là cái bóng đen, hoặc là bất cứ thứ gì rùng rợn mà tôi không muốn biết. Những ngày trước kia, cái lần qua đêm trong khách sạn ở một thị trấn xa lạ cùng với Chaeyoung, những lần cuốc bộ cùng Chaeyoung qua những khu phố mà tôi còn không biết tên. Thì ra kẻ nhát cáy này cũng dám làm những điều như vậy.

Bỗng dưng tâm trí như bừng tỉnh, tôi nhìn sang Chaeyoung đang ngồi bên cạnh mình trên xe bus, nhớ lại ấn tượng đầu tiên khi mới gặp cậu, nhớ lại những trải nghiệm cùng với cậu. Tôi mới nhận ra mình là một đứa nhát gan đến chừng nào.

Thì ra trước giờ tôi luôn tỏ ra lạ lẫm, khó hiểu trước mọi thứ về Chaeyoung, về mọi điều về Chaeyoung chỉ là vì tôi quá khác với cậu ấy. Cậu ấy một mình bước đi trong rừng, không chần chừ run sợ, còn tôi thì mong chờ được ngồi trong ô tô. Cậu ấy nằm trên đường ray tàu hỏa, còn tôi chỉ muốn nằm sofa. Cậu ấy lên sân thượng để trải nghiệm cảm giác mạnh, còn tôi thì lên đó chỉ để ngủ.

Chaeyoung làm những điều kì dị, bước đi trong bóng tối, muốn khám phá những điều tăm tối ẩn sau ánh sáng ban ngày. Tôi thì ung dung bước đi dưới ánh nắng mặt trời, chẳng quan tâm đến bất kì điều gì. Cuối ngày thì tôi về nhà ăn rồi ngủ, Chaeyoung lại chọn đó là thời điểm thích hợp để ra đường.

Đến bây giờ tôi mới nhận ra khác biệt lớn lao đến thế giữa hai đứa chúng tôi, vậy mà trước giờ tôi vẫn cứ đánh đồng cả hai đều chỉ là đám thanh thiếu niên bất ổn.

Nhờ việc nhận ra những điểm khác biệt này, tôi mới nhận ra bản thân mình cũng kì lạ không kém Chaeyoung, chỉ là kì lạ theo một kiểu khác.

Tôi luôn sống trong một cái vỏ trứng, nhìn đời qua màn hình điện thoại.

Nhận ra nhược điểm xấu xí về bản thân mình, bất kì ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu, nhạy cảm hơn vì cuối cùng họ cũng có thứ gì đó để phải che giấu.

-Sao đần ra thế? -Chaeyoung quay sang nhìn tôi, tôi hơi giật mình, nhất thời không biết phải nhìn vào đâu. 

-Không có gì đâu. -Tôi quay ngoắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Chaeyoung cũng chỉ nhún vai rồi tập trung vào đống giấy tờ trong balô.

Tôi thở hắt, đặt tay lên đầu gối, bứt rứt mà cào vào đường rách trên chiếc quần.

.

Chúng tôi dừng chân tại địa điểm tối hôm qua, nơi này vào ban ngày trông đỡ đáng sợ hơn nhưng vẫn không thể giấu nổi vẻ hoang vu vốn có. Tôi đưa mắt đến chỗ những toa tàu bỏ hoang rồi liếc đi chỗ khác ngay lập tức. 

Vì lúc xuống xe đã là giữa trưa, trời lại còn nắng chang chang nên tôi đưa ra gợi ý nên đi ăn ở đâu đó trước rồi mới bắt đầu công việc chính, Chaeyoung ban đầu cũng chần chừ rồi vì cái bụng réo ầm ĩ từ sáng mới đồng ý.

Đi bộ được tròn một cây thì chúng tôi sà vào một quán cơm văn phòng cực đơn giản ở ven đường, khách khứa lẻ tẻ một hai người, ngoài tiếng quạt máy kêu ro ro và tiếng thìa đũa va chạm vào nhau thì cả quán ăn hoàn toàn yên lặng.

Sau khi gọi món, Chaeyoung mang đống giấy tờ ra xem xét, cậu liếc quanh quán ăn đầy cảnh giác rồi mới cúi xuống lật giở đống giấy tờ.

-Dạo này cậu thức đêm vì cái này đây à? -Tôi uống cốc nước rồi thầm hỏi. Chaeyoung khẽ gật đầu.

Liếc qua thì thấy tờ nào cũng chi chít những con chữ, Chaeyoung tâm huyết với việc này hơn tôi tưởng. Điều này lại khiến tôi đâm ra ngưỡng mộ cậu hơn nhiều.

Bữa ăn kéo dài không lâu, Chaeyoung đặt tiền lên bàn rồi bước ra ngoài trước tôi, trả tiền xong tôi cũng lò dò chạy theo. 

Tôi mở lời hỏi trước thì cậu ấy mới bắt đầu kể ra kế hoạch, thực ra cũng chẳng có gì nhiều ngoài "cứ lao vào tóm thôi".

-Cậu điên à? Nó là cái gì mình còn chưa biết, biết đâu còn chẳng phải con người? -Tôi khoanh tay nhìn về phía toa tàu bỏ hoang đầy khiếp sợ.

Chaeyoung day day trán.

-Tôi mang một đống đồ đi thế này mà cậu vẫn không hiểu à? -Cậu chỉ vào chiếc balô. 

-Ý cậu nó là tên sát nhân á? -Tôi hoang mang nhìn quanh. -Cái bóng đen, là tên sát nhân?

Chaeyoung gật đầu, vẻ mặt không thể nào chán nản hơn.

Tôi nhíu mày, hết nhìn cậu rồi nhìn ra toa tàu, não bộ vận hết công suất để hiểu chuyện gì đang xảy ra.

-Tôi điều tra được rồi, hắn từng làm ở nhà ga. -Chaeyoung thở dài giải thích.

Tôi mở to mắt kinh ngạc.

-Cậu giỏi thật. -Gật gù công nhận năng lực của cậu một lúc, tôi mới bàng hoàng nhận ra. -Ồ Chaeyoung ạ...

Hồi chúng tôi ở trong cái phòng khách sạn tên sát nhân từng tá túc, tôi đã tìm thấy tấm danh thiếp nhà ga bên trong cái nắm vặn cửa bị hỏng, lúc đó Chaeyoung đã phản đối lại ý kiến của tôi, thậm chí chúng tôi còn to tiếng một trận ở đó.

-Ờ, cậu đã đúng. -Chaeyoung nhún vai, vẻ mặt chẳng có gì là hối lỗi.

-Thấy chưa? Cậu chả thèm suy xét gì mà đã coi thường tôi rồi. Thì ra tôi nói đúng thật, giờ thì cậu định thế nào đây? -Tôi khoanh tay nhìn lại cậu, thái độ không còn hợp tác nữa.

-Định cái gì nữa? Đi tiếp thôi. -Chaeyoung cũng chẳng sợ mà đáp lại.

-Tôi cần một lời xin lỗi. 

-Ngay lúc này, thật đấy hả? 

Tôi im lặng nhướng mày.

-Đến cả việc xin lỗi cậu còn không làm được, đợt trước cũng là tôi xuống nước với cậu trước, trong khi cậu mới là đứa sai. 

-Tôi đã định xin lỗi, cho đến khi cậu nhảy dựng lên thế này đấy. Việc xin lỗi quan trọng với cậu lắm hả? Thay vì tập trung vào vấn đề thực sự quan trọng lúc này thì cậu lại ở đây, ngáng đường tôi.

-Ngáng đường? Rõ ràng cậu muốn tôi giúp còn gì? Cậu cứ giữ cái tính bảo thủ, ích kỉ như thế này thì còn định hợp tác với ai?

Chaeyoung trừng mắt lên với tôi.

-Hợp tác? Nếu không vì Jisoo thì tôi cũng chẳng nhìn mặt cậu làm gì. Tôi bảo thủ, ích kỉ? Nói thật nhé, sự thật đau lòng lắm. Cậu là đồ nhát gan, con rùa núp trong mai của mình, nếu không có tôi, bước vào cuộc đời cậu và làm nó trở nên kịch tính hơn thì cậu sẽ mãi mãi chỉ biết nhìn đời qua miệng giếng thôi.

Cuối cùng cậu ta cũng chạm tới giới hạn của tôi. Như một núi lửa dồn ứ vào quá lâu, cuối cùng tôi cũng phát nổ.

-Tốt, thế thì làm một mình đi! Muốn biết lí do mọi người sẽ rời xa cậu à? Bởi vì chính cậu đã đẩy mọi người đi đấy!

Tôi quay bước đi về phía bến xe bus, không thèm nhìn lại.

Chiếc xe bus đến nơi đúng lúc, tôi bước thẳng lên xe, mặc kệ kế hoạch còn dang dở. Tôi sẽ trở về nhà, núp vào trong cái mai rùa của mình, không phải nói chuyện hay học cách cư xử tử tế với ai nữa, tôi chán ngấy việc này lắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com