Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 47

"- Nơi nào yên tĩnh"

Juyeon im lặng rồi đưa cô đến vùng ngoại ô xa trung tâm thành phố, hàng liễu đung đưa những bông hoa đỏ rũ rượi theo cơn gió, mùi hoa sữa thoang thoảng từ xa khiến tâm trạng cô thêm tệ hơn. Cô chống tay lên thành cửa xe nhìn theo bóng Juyeon đang dạo dọc hàng liễu rồi thở dài.Juyeon quay lại nhìn cô nở nụ cười dịu dàng đưa tay ngoắc cô, cô chợt ngẩn người vì bức tranh quá đẹp trong buổi chiều muộn kia, chàng trai cao ráo điển trai sơ mi lịch thiệp bên cạnh cảnh đẹp của thiên nhiên như bao câu truyên ngôn tình cô từng đọc. Cô mở cửa xe chầm chậm bức vào bức tranh đẹp đẽ đó rồi chắp tay sau lưng đứng bên cạnh anh

- Tâm trạng đỡ hơn chứ - Juyeon mỉm cười

- Không, tệ hơn. Em ghét mùi hoa sữa

- Tại sao? anh thấy nó mang lại cảm giác rất nồng nàn rất đằm thắm

- Vì nó nồng nàn và đằm thắm nên khiến người ta buồn, hoa sữa đại diện cho tình yêu nồng nàn thứ mà em không có được- cô trầm ngâm

- Vậy còn hoa liễu thì sao?

- Em không biết vì ở Việt Nam hoa sữa rất phổ biến nên em chỉ biết đến hoa sữa

- Hoa thanh liễu mang theo ý nghĩa là sự kiên nhẫn cùng với sự lâu dài trong hành động và trong suy nghĩ nhất là trong tình yêu - anh trầm ngâm rồi hái một nhánh hoa liễu

- Cảm giác hai chúng ta già đi nhanh chóng nhỉ- cô phì cười

- Em còn say không? - anh nói rồi gắn nhánh hoa lên mái tóc dài của cô

- Không, em có say bao giờ?

- Người say chẳng bao giờ nhận mình say cả, giống như em yêu cũng không nhận, đau cũng không nhận

- Đau? - cô trầm ngâm về cảm giác của mình

- Ngày đó anh có đau không? - cô quay đầu dựa vào tay anh

- Đau, đau lắm nhưng khi anh nghe được tin cô ấy đã lấy chồng anh còn đau hơn gấp bội phần. Nhiều lúc anh nghĩ có thể là anh để cô ấy đi tìm hạnh phúc là đúng nhưng nhiều lúc anh lại nghĩ anh đã sai khi để cô ấy đi như vậy. Nếu cho anh một cơ hội anh sẽ là người đem lại hạnh phúc cho cô ấy

- Em có làm đúng hay không? - cô thở dài

- Đúng hay không chỉ có em cảm nhận được thôi.

- Em nghĩ làm nha- cô bỗng hạ giọng

Anh bất ngờ với câu nói của cô rồi trâm ngâm một lúc

- Anh không thể quyết định thay em, nhưng hãy tỉnh táo mà quyết định đúng đắn, anh sẽ tạm giữ im lặng chuyện này em hãy quyết định sau

Cô im lặng rồi kéo tay ra xe trở về, bản thân cô thật sự không dám đối mặt với Yoongi dù ở bất cứ đâu, người ta nói không yêu nữa thì sẽ là bạn nhưng đối với cô lại không hề có suy nghĩ đó, là vì cô yêu, thật lòng yêu nên chuyên đối mặt với nguời mình yêu nhưng lại là một người bạn cô không thể làm được, cô chọn cách ra đi để bản thân mình được thanh thản và có thể quên anh đi. Chuyện duy nhất cô có thể làm lúc này là trốn tránh anh, trốn tránh sự thật mà thôi.Cô trở về phòng đặt vé máy bay trở về Việt Nam vào ngày hôm sau, ngay lúc này cô lại một lần nữa chạy trốn khi mọi thứ không suôn sẻ với cô, cô lại che giấu vẻ yếu đuối của mình để người khác không bắt gặp được.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Anh à, em về rồi em ở ké nhà anh không vấn đề gì chứ - cô gọi anh trai mình khi đang đứng ở sân bay

- Tao cứ tưởng mày chết ở đâu đó rồi, chị dâu mày đang mang thai không tiện đâu qua đây tao thuê nhà cho ở tạm

- Thôi khỏi, em tự thuê khách sạn ở

- Mày giàu nhỉ, ở khách sạn cơ đấy qua Hàn làm ăn chắc được lắm

- Tùy anh muốn nói gì nói

Cô ngắt máy ngang không đợi anh cô lên tiếng rủa cô, anh ta vẫn vậy vẫn coi cô như đồ thừa không đáng tồn tại. Cô bắt một chiếc taxi rồi thuê một khách sạn bình dân ở ngoại ô Sài Gòn, nhanh chóng cô đến nhà anh trai thắp cho ba mẹ nén nhan, cô đã đi một năm nay không trở về ngay cả lúc cô rời nước cũng không hề ghé qua chào họ. Kìm nén cảm xúc trong người cô ngồi xuống bàn nhìn bà chị dâu khó chịu đang khệ nệ bụng bầu trong bếp

- Kinh tế vẫn ổn chứ -cô không nhìn anh trai mà hỏi

- Tao ổn, mày làm gì bên Hàn mà ở lì bên đó vậy

- Em lấy chồng rồi - cô thản nhiên

- Lấy chồng? Chắc tao không phải là anh của mày nữa rồi

-Có nói thì anh cũng có quan tâm - cô đưa ly trà lên uống một ngụm

- San à, nhà chị dạo này khó khăn lắm, em từ Hàn trở về đột ngột vậy chắc hẳn gặp chuyện nhưng cũng thông cảm cho anh chị không có gì cho em đâu - bà chị dâu từ bếp trở ra mặt khó chịu

- Chị yên tâm, em sống bên đó tốt lắm em còn tính cho anh chị tiền để báo đáp anh chị lo cho ba mẹ mà - cô nhếch môi rồi để cái thẻ lên bàn

- Anh cứ rút tiền trong đó ra mà xài,tiền có thể không nhiều với anh nhưng nhiều với em, có thể em sẽ không về nữa đâu

- Mày tính làm gì mà không về?

- Em chưa biết

- Đi đâu, làm gì cũng phải thông báo cho tao một tiếng dù gì tao cũng là anh mày có hiểu không

- Em biết rồi

Cô chào họ rồi rời đi nhanh chóng, bắt xe về khách sạn cô đeo chiếc giỏ lên vai rồi dạo quanh con phố Sài Gòn chật chột ăn hết những món mà cô thèm trong những ngày tháng ở Hàn quốc, với cô lúc này nghĩ ngơi là biện pháp tốt nhất để cô quên đi anh.

-------------------------------------------------------------------------------------------

Kéo nhẹ chiếc mũi lưỡi trai anh nhìn qua khe cửa trong văn phòng kia khiến mọi người tò mò chợt cái vỗ mạnh khiến anh hoảng hốt

- Yoongi, em làm gì vậy vào trong đi - là Juyeon

- Ae Ra không đi làm sao ?- anh nhẹ nhàng bước vào phòng làm việc

- Không, ngồi đi

- Sao không đi làm vậy ?

- Con bé nghĩ làm luôn rồi - Juyeon bưng ly nước nhìn anh

- Nghĩ làm luôn sao, anh có biết con bé ở đâu không? - anh nói với giọng gấp rút

- Không, dạo này anh cũng không liên lạc với con bé, em có việc gì không?

- Không chỉ là lâu rồi không gặp thôi - anh cúi gầm mặt

- Mắt em thâm quần quá đấy, chú ý tới sức khỏe vào, kế hoạch phát triển công ty đến đâu rồi? - Juyeon gác chân lên ghế nhìn anh

- Không có Ae Ra em không muốn làm gì cả - anh thì thầm

- Gì? - Juyeon bất ngờ trước câu nói của anh mà hỏang hốt bật cười khiến anh lúng túng

- Không ngờ là Yoongi khó chịu như em mà cũng có ngày nói câu này đó - Juyeon cười ngất ngưỡng khiến anh xấu hổ mà cúi gầm mặt

-Đừng cười nữa

Juyeon trầm ngâm nhìn Yoongi một lúc lâu, anh đưa tay lấy điện thoại rồi viết gì đó vào một tờ giấy để xuống bàn cho Yoongi

- Hạnh phúc không phải là món quà mà người khác đem đến. Đó là thứ em phải tạo ra bằng chính đôi tay và sự nỗ lực của bản thân. Đi tìm hạnh phúc của mình đi- Juyeon trầm ngâm đứng dậy

Yoongi ngẩn người vì câu nói của Juyeon liệu anh đã thật sự nổ lực tạo ra hạnh phúc cho mình chưa hay là anh đã quá chủ quan về cô sẽ đem đến cho anh hạnh phúc. Với anh hạnh phúc là gì, anh chưa hề nhận ra và suy nghĩ về nó kể cả khi cô nói cho anh nghe về hạnh phúc của một đứa trẻ. Anh lặng im cầm trên tay tờ giấy ghi về một tài khoản mạng xã hội mà Juyeon đưa cho anh

- Tài khoản mạng xã hội ở Việt Nam của Ae Ra, con bé về Việt Nam rồi em không gọi cho nó được đâu. Người hạnh phúc nhất là người luôn nỗ lực đạt được thành công bằng khả năng của chính mình. Họ sống với thực tại, không lo lắng về tương lai và không nuối tiếc quá khứ. Cả em và Ae Ra nếu thật sự muốn cái gọi và tình yêu hay hạnh phúc thì nên nhớ điều này. - Juyeon đút tay vào túi mỉm cười

- Anh triết học quá đấy, em về đây - Yoongi phì cười rồi nhanh chóng trở về

Với anh hạnh phúc hiện tại là phải hi sinh một chút mới có thể giành được nó. Trước giờ với anh hạnh phúc luôn đến từ những thứ anh đạt được, nỗ lực trên sân khấu và nụ cười của Fan nhưng đó chỉ là hạnh phúc trong tham vọng của anh, anh chưa hề có cái được gọi là hạnh phúc trong tình yêu và giờ anh phải đi tìm nó.

End chap 47

Với các bạn thì Hạnh phúc là gì 😋😋😋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com