Chương 3
Chương 3: Chiến tranh thang máy và cà phê bẩn mồm ☕
Sau vụ “thảm sát áo blouse” bất đắc dĩ, Đặng Tân Vinh chỉ còn đúng một lựa chọn duy nhất:
áo phông trắng, quần tây, và gương mặt của người vừa bị mèo phá đời.
Anh soi gương, thở dài.
> “Đẹp trai thì có thừa, nhưng chuyên nghiệp thì chắc hôm nay bay màu rồi.”
Kéo cánh cửa ra, ánh nắng sớm chiếu vào, anh thấy Nhật Ánh đang ngồi ở ban công, gặm bánh mì, cười nhếch môi:
> “Bác sĩ hôm nay đi làm theo style casual à? Hay anh định phẫu thuật bằng năng lượng tự do?”
Vinh nhướn mày, đáp nhẹ như gió:
> “Cảm ơn, vì mèo của cô, tôi vừa học thêm kỹ năng… chịu đựng.”
Cô cười, giọng kéo dài, đầy châm chọc:
> “Ừ, ráng chịu, biết đâu sau này thành kỹ năng sống còn đấy bác sĩ ơi~”
Anh lặng im, khẽ gật đầu rồi đi.
Tưởng yên, mà trong đầu cứ văng vẳng tiếng cười của cô.
---
Tại bệnh viện Đại học Y Hà Nội
Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, mùi khử trùng lạnh lẽo ập đến. Vinh bước vào, đồng nghiệp nhìn anh – người mới, mặc áo phông trắng tinh – bằng ánh mắt nửa ngạc nhiên, nửa nghi hoặc.
> “Bác sĩ Đặng đúng không? Anh mới từ Canada về à?” – Một y tá hỏi nhỏ, giọng dè dặt.
> “Ừ, hôm nay là ngày đầu.” – Anh đáp gọn, cố giấu vẻ ngại.
> “Ờ… chắc Canada thoáng lắm hả? Ở đây mà mặc áo phông thì… anh hợp thời tiết ghê đó.”
Anh cười nhạt, không nói thêm. Trong lòng, chỉ muốn tìm một góc trầm để khóc bằng tiếng mèo.
Cả buổi sáng, anh đi thăm bệnh, làm thủ tục, hướng dẫn nội trú. Không ai chê anh thẳng mặt, nhưng ánh mắt “bác sĩ áo phông” thì lan truyền nhanh hơn vi khuẩn cúm mùa.
Giữa giờ nghỉ, anh ngồi xuống ghế, nhắm mắt, thở dài.
> “Đặng Tân Vinh, từ bác sĩ chuẩn chỉnh thành nhân vật chính trong sitcom y học… Chúc mừng mày.”
---
Buổi chiều
Ca trực đột xuất. Một bệnh nhân bị tai nạn gấp, anh phải tham gia hỗ trợ. Trong lúc căng thẳng nhất, mồ hôi lấm tấm, một giọt nước nhỏ xuống từ trần phòng mổ.
Anh nhìn lên, trong đầu thoáng qua:
> “Chắc mèo nhà ai đang uống nước trên tầng...”
Rồi anh bật cười nhẹ giữa giờ căng thẳng, khiến đồng nghiệp bên cạnh ngạc nhiên:
> “Anh ổn không đấy, bác sĩ Đặng?”
> “Ổn. Chỉ nhớ… một con mèo và chủ của nó.”
---
Tối muộn
Khi trở về căn hộ, đồng hồ đã hơn mười giờ đêm. Vinh mở cửa, toàn thân rã rời. Anh định nằm vật ra sofa thì… nghe tiếng gõ cửa nhẹ.
Cốc, cốc, cốc.
Anh mở ra — Nhật Ánh đứng đó, tay cầm cái túi nhỏ.
> “Ờm… tôi mang sang cho anh cái này. Áo trắng tôi giặt giúp, dù gì thì… Miu cũng là thủ phạm.”
Vinh nhìn cô, trong lòng thoáng mềm đi, nhưng miệng vẫn giữ giọng trầm đều:
> “Cảm ơn. Nhưng cô không cần bồi thường đâu.”
Cô mím môi, nhìn anh:
> “Bác sĩ mà, giữ nguyên tắc ghê nhỉ. Thôi, coi như tôi làm phước, khỏi nợ nhau.”
Cô quay lưng đi, tóc khẽ bay theo làn gió.
Anh khẽ nói, vừa đủ để chính mình nghe:
> “Ừ… khỏi nợ nhau. Nhưng chắc tôi chưa hết kiếp nạn đâu.”
Sáng hôm sau.
Vinh bước ra khỏi căn hộ, trong tay là túi hồ sơ và chiếc áo blouse mới tinh vừa được cấp lại. Hôm nay anh tự nhủ:
> “Không mèo, không rách, không tai nạn. Chỉ yên bình và cà phê.”
Sai.
Ngay khi bước đến sảnh thang máy, anh thấy Nhật Ánh đang đứng đó, một tay cầm ly cà phê sữa, một tay bấm thang, miệng lẩm bẩm gì đó.
Thấy anh, cô nhướng mày, nhoẻn cười:
> “Ơ kìa, bác sĩ áo phông hôm qua! Hôm nay diện áo trắng à, liều thế? Miu mà nhìn thấy chắc lại nổi hứng.”
Vinh đứng cạnh, giọng đều đều:
> “Cảm ơn đã nhắc, tôi khóa ban công rồi.”
> “Khóa ban công? Anh tưởng mèo tôi là trộm à?” – cô liếc anh một cái sắc lẻm.
> “Không, nhưng tôi nghi ngờ nó có học ninja.”
Cô bật cười thành tiếng, hơi cà phê sữa phun nhẹ ra khỏi miệng – và đúng giây đó, định mệnh giáng đòn thứ hai:
bịch!
Giọt cà phê vàng nhạt rơi trúng cổ áo trắng tinh khôi của anh.
Không khí yên ắng đúng 2 giây.
Cô cứng đơ, anh nhìn xuống áo, rồi ngẩng lên, giọng cực trầm:
> “Lần này không phải mèo, mà là cô.”
> “Ơ... thì... do tôi cười thôi mà?”
> “Cười kiểu gì bắn như pháo hoa thế?”
> “Anh đứng gần quá!” – cô chống chế, rồi nhíu mày, giọng đanh lại – “Mà thôi, áo dính tí cà phê có chết ai đâu. Anh căng thế, bác sĩ gì mà yếu tim à?”
Vinh im lặng. Một nhịp.
Rồi anh chậm rãi nói, giọng trầm, cắt chữ rõ như dao:
> “Cô làm hỏng áo tôi hai ngày liên tiếp. Có khi cô nên được phong là... ‘tai họa có bằng hành nghề’.”
Cô bật cười khanh khách:
> “Ờ, thế anh cũng nên mở chuyên khoa mới đi – khoa phục hồi tâm lý sau khi bị hàng xóm hành!”
Đúng lúc đó, thang máy “ting” một tiếng, cửa mở ra.
Cả hai bước vào cùng lúc – rồi đứng im như hai chiến tuyến.
Thang máy nhỏ, gương sáng, hơi cà phê vẫn còn thơm. Nhật Ánh liếc anh qua gương, môi cong cong:
> “Anh có định cười không, hay cứ giữ cái mặt hình sự thế?”
> “Tôi đang tập trung không gây án mạng.”
> “Hay là tôi mua cho anh áo chống nước luôn đi, chứ kiểu này chắc tuần nào cũng dính họa.”
> “Tốt nhất cô mua luôn cho mình... vé tàu đi xa.”
> “Ơ kìa, đuổi tôi à? Không dễ đâu bác sĩ ơi, tôi bám lâu lắm!”
Thang máy dừng.
Vinh bước ra, khẽ quay lại:
> “Tôi tin điều đó.”
> “Tin gì?”
> “Rằng cô đúng là... kiếp nạn tam tai của tôi.”
Cửa thang đóng lại, để lại Nhật Ánh đứng cười ngất:
> “Ờ, tam tai thì tam tai. Miễn anh chưa chết là được.”
---
Buổi tối hôm đó
Vinh về nhà, mệt rã rời sau ca trực. Vừa mở cửa, thấy trước phòng mình có một túi nhỏ treo trên tay nắm.
Bên trong là chai tẩy vết cà phê, kèm tờ giấy ghi nguệch ngoạc:
> “Gửi bác sĩ áo trắng – thuốc đặc trị dành cho người hay dính cà phê.
Tác dụng phụ: dễ rung tim nếu xài quá liều.
— Nhật Ánh & Miu 🐾”
Anh nhìn tờ giấy, khoé môi khẽ cong.
> “Được rồi, Phạm Dương Nhật Ánh… cô thắng ván này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com