Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 4: Một ngày bình thường khi con gái ra đời

Đây là một câu chuyện khá lâu rồi mà em muốn kể mọi người nghe. Kể từ khi em hạ sinh Winnie thì bác sĩ nói sức khỏe em bị suy kiệt trầm trọng và không thể mang thai thêm lần nào nữa vì sẽ nguy hiểm trực tiếp tới tính mạng nên Pond có dám làm gì em đâu. Nhìn mặt ảnh thèm thuồng mình nhưng lại phải mím môi quay mặt sang hướng khác mà vừa thương vừa buồn cười. Trộm vía là Winnie cực kì ngoan ngoãn, con bé chỉ cần ăn no sữa là sẽ lim dim tự ngủ. Hai ông anh trai thì phải gọi là cuồng em gái! Đi học có 5 tiếng thôi mà cứ tí lại gọi về hỏi em, cứ tí lại thấy nhắn tin đòi chụp ảnh em cho con đỡ nhớ. Nhiều lúc thấy chúng nó thành fan cuồng em gái luôn á trời!

Winnie thì có vẻ ngoài y hệt em vậy, từ khuân mặt, mũi, mắt, môi và đặc biệt phải kể tới hai cái má bánh bao của bé con. Có mỗi điều khác là giới tính và khi con bé cười sẽ giống bố lớn chứ không giống em.

Tính cách từ bé đã dễ ăn dễ ngủ nên baba rất chi là nhàn trong khoản chăm em, chỉ mỗi việc chăm sóc sức khỏe bản thân thôi à! Mà nói không phải khoe chứ Winnie nhà em ra đời cái là có cổ phần tập đoàn chuyển sang cho con bé liền, có nhà, có xe, có tài sản các kiểu trên đời. Ông chồng em còn đòi xây hẳn một ngôi trường để cho con bé học mẫu giáo ở đó vì sợ con đi học bị bắt nạt, ai ngờ con gái 3 tuổi đi học cắn má con trai nhà người ta đâu.

Pond với hai nhóc gấu sơ hở là sẽ lên mạng mua đồ cho mèo con, hết váy rồi đến quần áo, mũ thì phải có giày mà phải có túi xong kẹp tóc, bờm tóc, tất đeo mới đủ bộ. Đợt ba bố con nhà gấu mua cho mèo con một bộ váy công chúa tầng tầng đủ lớp xong đi kèm còn có giày búp bê, tất hình hoa nhí, mũ đội đầu, ô cầm tay, gang tay, vòng cổ vòng tay xong lại còn mua cho con bé một túi hoa nhỏ nhỏ để cầm nữa. Cái đợt đấy bé con mới biết đi, bé con mặc xong bộ đó nặng quá không đi được mà cứ ngã bệt đít xuống làm em phải cắn vào vai Pond để nhịn cười không bé con mếu.

"Chu choa mọa ơi!!! Bảo bối nhà ai mà xinh thế nhỉ?" Phurawin là gấu anh á! Nói vài câu khen em gái mà con bé cũng bày cái bộ dạng ngại ngùng ra che che mặt xong quay đi cơ! "Tất nhiên là bảo bối của nhà chúng ta rồi! Nào bé nhìn vào đây để anh chụp anh cho nào!" đấy là gấu em đang nằm bò trườn trên sân để chụp hình cho em gái. Phải nói là nhà em có hẳn một căn phòng riêng chỉ để trưng bày ảnh của bé con, từ khi mới sinh cho tới bây giờ. Mà một tuần phải có tới 8-9 bộ ảnh vì ông anh rất thích chụp ảnh em gái. "Rồi rồi, mau vào đây với baba để ăn đào nào." phải ngăn ngay thằng anh nó lại trước khi nó bắt con bé đứng ngoài đó chụp ảnh đến khi ngất mất!

Chân bé con ngắn ngủn chạy lon ton ở trước, còn hai ông anh cao như cây xào cầm túi, ô, vòng các kiểu đi theo sau. Em ngồi tựa vào Pond rồi để bé con ngồi lên đùi mình đưa đào cho con bé ăn, đúng là Winnie là phiên bản thu nhỏ khác giới tính của em mà. Con bé cũng thích bánh su kem, thích ăn đào giống em có mỗi một điều là con bé bị dị ứng sữa bò nên nhà em phải tìm sữa dê cho con bé uống. Nói đến dị ứng sữa bò em lại nhớ tới năm bé con 5 tuổi, hôm đó em bị ốm chán ăn nên chồng em mới đun sữa bò cho em uống, vì em đang đi vệ sinh nên cốc sữa ấy đặt trên nóc tủ cạnh giường. Bé con đi chơi về lên phòng tìm em thấy cốc sữa liền cầm lên tu hết, uống xong còn cẩn thận mang cốc xuống dưới nhà cơ. Con bé vừa xuống thì em ra không thấy cốc sữa đâu, vịn tường đi xuống bếp tìm vì em đoán chắc Pond thấy sữa nguậy nên mang xuống đun lại, ai ngờ mới đi được có nửa cầu thang nghe tiếng vỡ thủy tinh với tiếng khóc bé con. Người em thì choáng váng nhưng vẫn chạy xuống xem con gái.

Lúc đấy con bé đang ôm ngực cạnh tủ bếp, bên cạnh là mấy mảnh thủy tinh từ chiếc cốc mới vỡ. Em chạy lại ôm con bé thì thấy kêu khó thở với khắp người mẩn đỏ, nếu em nhớ không nhầm thì khi đó ba bố con gấu đang đi siêu thị mua đồ, thế là em hốt quá em bế con ra xe đi tới bệnh viện mà không may cái trên đường đi gặp tai nạn va chạm với một chiếc ô tô tải khác. May mắn bé con không bị sao còn em thì bị hơi hơi nặng xíu thôi, được người dân bên đường đưa tới bệnh viện cấp cứu. Đến khi em tỉnh lại đã chuyện của 3 ngày sau rồi, Pond với ba đứa nhỏ ngồi cạnh giường khóc nấy khóc để làm em vừa bị va chạm vùng đầu lại càng thấy đau đầu hơn. Em cũng chỉ bị gãy tay sương sương, đầu va chạm sương sương phải băng bó, cổ chân bị bong gân với mặt bị mảnh vỡ kính làm xước thôi. "Em có biết anh sợ như nào không? Sao em không gọi cho anh lúc đó, sao không nhờ tài xế đưa đi mà lại tự đi chứ! Con bị dị ứng với chỉ hoảng nhẹ thôi, còn em lại nằm đây với vết thương khắp người em bảo anh phải làm sao?" Pond ổng vừa vùi mặt vào bụng em vừa càm ràm, đây là lần thứ bao nhiêu em nằm viện thì không nhớ ạ! Nên là làm ảnh sợ, mà cũng có sao đâu. Phải có người bị thương thì bác sĩ mới có việc làm chứ! Nếu không có ai thì bác sĩ thất nghiệp mất!

"Kể từ ngày hôm nay anh không cho em tự lái xe nữa, một là có anh đưa đi hai là bác tài xế chứ không để em tự lái xe nữa. Làm anh với con lo chết mất!" Ảnh tung ra câu đó rồi từ đó em cũng chẳng được tự lái xe nữa. Buồn!

Ấy vậy mà giờ đã 20 năm trôi qua rồi, hai nhóc gấu nhà em đã trưởng thành và đều về giúp baba với bố điều hành công ty, bé con thì đang học cấp ba sắp thi vào đại học, con bé nói muốn học y để làm bác sĩ sau này khám bệnh cho baba nhóc nhưng em không muốn con bé học y vì vất vả lắm, chồng em thì bảo cứ để con bé thoải mái học đi, nếu bỏ thì học cái khác.

Không học thì đi chơi, làm những điều con bé thích còn đâu cứ để Pond lo. Có mỗi cái là ảnh không cho con bé yêu trong khi bé con đã 17 tuổi rồi, nào là sợ con bị lừa, sợ bé con bị tổn thương, sợ này sợ kia. Mà bé con cũng chẳng quan tâm mấy cái đấy vì con bé chỉ thích học với đi đua xe thôi à! Em từng nói rất nhiều lần với con bé về việc đua xe cực kì nguy hiển nhưng hai thằng anh nhóc lại bao che với nói đỡ nên lần nào em cũng bị Pond bế lên phòng để không càm ràm con bé nữa.

Em với Pond cũng đã lùi lại sau để hai nhóc gấu điều hành công ty, công việc thì có, gia cảnh cũng tốt mà chẳng thấy ai yêu. Có lần em bực quá em up ảnh hai thằng nhóc lên instagram kiếm người yêu. Thế mới lộ ra chuyện thằng anh có người yêu mà lôi thêm thằng em đang thích con nhà người ta nữa. Em im để xem hai đứa làm gì thì con gái em đã bắt anh nó đưa người yêu về nhà ra mắt cho bằng được, còn giúp thằng anh còn lại tán trai nữa chứ! Giờ thì em với Pond cũng chỉ lo cho bé con với ba mẹ tuổi đã già nữa thôi, hai vợ chồng cứ đi du lịch khắp nơi để tận hưởng tuổi xế chiều.

"Cuộc đời em có hai điều đã làm thay đổi chặng đường ban đầu của em. Chồng biết là gì không?" Nằm trong vòng tay của người đàn ông mình yêu mà khẽ hỏi, anh tựa đầu vào vai em trả lời "Nếu anh đoán không nhầm là gặp anh và có bé con phải không?" Em lắc đầu nhìn ra phía mặt trời đang lặn đằng xa "Không hẳn đâu, vì khi gặp anh thì chặng đường của em mới bắt đầu mà! Hai điều đó là lần chúng ta chia tay và bé con chúng ta không thể giữ! Đúng là lần chia tay đó khiến cho kế hoạch của em bị đảo lộn hoàn toàn nhưng không ngờ vẫn có kết quả vượt xa sự mong đợi của em. Còn..... chuyện bé con chắc khi đó chúng ta chưa đủ duyên và may mắn để giữ bé con lại bên cạnh mình..." đúng là em từng bị sảy thai một lần, đó là khi hai gấu mới được có 3 tuổi. Lần mang thai đó là ngoài ý muốn nhưng vợ chồng em không muốn phá, chỉ là em không may bị ngã và sảy mất đứa bé. Đó là điều em ân hận nhất từ trước đến nay vì nếu không giờ em đã có 4 nhóc quậy chứ không phải có 3 nhưng đời mà! Nếu ông trời đã quyết định lấy của mình cái này thì sẽ đưa cho mình cái khác nên sau đó em may mắn có mèo con. "Không phải lỗi tại em mà bé con mất đâu, chỉ là chúng ta chưa có duyên với bé con thôi! Đừng buồn, vì với anh có em là có tất cả. Yêu em!" Pond đặt lên môi em một nụ hôn trước ánh nắng của chiều tà.

________

Mọi người muốn có một phiên ngoại nói về đứa bé này khum 🤔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com